Vi Vi Đích Vi Tiếu

Trò chơi của Lâm Vi quả nhiên có vấn đề.

Có một băng Vô Cực Môn đáng sợ cầm đầu đuổi giết, cuối cùng gia tộc tan nát và Vô Cực Môn triển khai cuộc chiến.

Kết quả là đệ nhất cao thủ của gia tộc, chính là Hắc Sâm Lâm, vì vắng mặt nên cuối cùng thua thảm bại, phải chấp nhận giải tán gia tộc.

Lâm Vi đối với trò chơi này vẫn dành rất nhiều tình cảm, dù thế nào thì trong lúc mình cô đơn vẫn có những người trong gia tộc chọc cười bầu bạn.

Bây giờ gia tộc giải tán, chỉ còn cách chat nhóm trên qq.

Lâm Vi đang tập trung nói chuyện thì nghe tiếng động ngoài cửa, Diệp Kính Văn ôm chó trở về.

Con chó vừa vào cửa lại chui vào lòng Diệp Kính Văn, Diệp Kính Văn cưng chìu vuốt lông nó.

“ViVi, mày thật biết nghe lời”

“Gâu gâu…”

“ViVi, ôm cái nào”

“Gâu gâu gâu..”

Lâm Vi nhướng mày bước ra khỏi phòng ngủ, lạnh lùng liếc con chó một cái, rồi quay sang Diệp Kính Văn “Sao hôm nay xong việc sớm vậy?”

“Ngày mai phải làm phẫu thuật, cho nên hôm nay được về sớm” Diệp Kính Văn vẫn cưng chìu xoa đầu chó.

“Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi, bao tử đã không tốt rồi, ngày mai muốn đến phòng mổ phải để ý sức khỏe một chút”

Cũng không phát hiện ra đây là những điều vợ chồng thường nói với nhau, Lâm Vi chỉ nhanh chóng vào bếp chuẩn bị cơm tối.

Diệp Kính Văn nhìn bóng lưng Lâm Vi, cười rất tà ác, vỗ vỗ cái mông con chó “Tự đi chơi đi”

Sau đó xoay người vào phòng ngủ của Lâm Vi.

Con chó ngoắt ngoắt cái đuôi chạy vòng vòng bên Diệp Kính Văn, phát hiện ra chủ nhân không còn để ý đến nó nữa đành phải tủi thân chạy vào bếp, người kia lại càng đối xử độc ác với nó hơn, ném cho một cục xương rồi đạp nó ra ngoài.

Tôi không ăn xương, tôi có thức ăn đặc biệt dành riêng cho chó mà…

Con chó vòng qua vòng lại trong phòng khách rên ư ử, nhưng không được ai chú ý đến nên đành nằm im một góc lim dim ngủ.

Lúc nãy Lâm Vi quên tắt qq, Diệp Kính Văn nhanh chóng tận dụng cơ hội.

Đúng như đã hứa, hắn lên qq nói vớ vẩn, khiến cho mọi người nghi ngờ Hắc Sâm Lâm. Sau đó đem danh sách thành viên gửi hết cho Nhung Tử để cậu đổi hết số liệu chỉ để lại La Băng.

Theo Diệp Kính Văn nghĩ, cậu ta muốn hành hạ cả thân xác và tinh thần La Băng, hơn nữa còn không thể dựa dẫm Hắc Sâm Lâm, có vậy La Băng mới phải nhờ cậu ta giúp.

Ăn cơm xong Lâm Vi đi ngủ.

Đối với việc tên nằm sát vách đang làm trò trên qq, Lâm Vi không hề biết.

Sáng hôm sau, Diệp Kính Văn vào bệnh viện, ca phẫu thuật rất thuận lợi, làm xong rất nhanh.

Nhưng hôm nay là thứ sáu, phải ở phòng họp nghe báo cáo.

Diệp Kính Văn vào phòng làm việc, vuốt huyệt thái dương, đảo mắt thấy một dấu tròn khoanh trên tờ lịch.

Nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó gọi điện thoại.

“Alo, Tiểu Triệu hả? Có thể đổi lịch làm việc với cậu không? Tối nay tối bận, ừ, cuối tuần hả? Được”

Lúc Lâm Vi về đến nhà thì giật cả mình.

Nguy to, hôm nay em gái muốn ghé qua, nếu nó nhìn thấy Diệp Kính Văn thì nó sẽ nghĩ gì đây?

Lâm Vi thấp thỏm mở cửa, quả nhiên thấy em gái và em rể.

“A, Lâm Hạ, đến sớm vậy?” Lâm Vi mỉm cười với em gái.

Cô em gái vẫn đeo khuôn mặt lạnh lùng, chỉ có cậu em rể Từ Tiểu Huy vẫn cười sáng lạn “Anh, chúng em biết anh giờ mới xong việc nên chỉ mới tới thôi”

Lâm Vi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của em gái, vỗ vỗ bờ vai cậu “Vất vả rồi”

Mở cửa mời hai người vào phòng khách, đột nhiên con chó khổng lồ lông xám lao ra.

Từ Tiểu Huy sợ hãi hét một tiếng “Chó ở đâu mà to thế này?”

Con chó kia quả thực rất to, lúc đứng thẳng lên có thể đến thắt lưng người, cả người là lớp lông trắng, nhìn thoáng qua rất giống con dê.

“Gâu gâu gâu…”

Lâm Vi lúng túng vỗ đầu nó “Con này là anh nhàm chán, nên nuôi…”

Lâm Hạ lạnh lùng nhìn con chó một cái “Tên là gì?”

“Tên…Bối Bối”

“Anh hai, anh nuôi chó làm gì? Anh không phải rất ghét con này sao?” Ném cho con chó một ánh mắt sắc bén, Lâm Hạ vẫn đeo khuôn mặt lạnh tanh.

“Thói quen thay đổi” Lâm Vi cười ấm áp.

“Con chó thật đáng yêu” Từ Tiểu Huy cũng tới làm quen với chó, sờ sờ đầu nó.

Hai người vừa uống được li nước thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

Trái tim Lâm Vi đập mạnh, chẳng lẽ Diệp Kính Văn về? Không nên chút nào, hắn cũng có chìa khóa.

Đứng dậy mở cửa thì thấy Hàn Dương, Ôn Đình và Chu Phóng.

Lâm Vi toát hết mồ hôi lạnh, hôm này là ngày gì mà lắm người tụ tập lại thế này.

“Eo ơi, nhanh quá vậy, chẳng lẽ trong nhà có ma?” Chu Phóng cười tà vòng qua Lâm Vi, thấy Lâm Hạ thì ngẩn người.

“Lâm Hạ?”

“Dạ, anh Chu Phóng”

“A, lớn lên xinh đẹp ghê. Anh vẫn còn nhớ bộ dạng ăn đậu phộng của em lúc bé” Chu Phóng cười xấu xa ngồi phịch xuống sofa, lấy ra một điếu thuốc.

Lâm Vi nhíu mày, giật điếu thuốc trong miệng Chu Phóng ra “Ngọn gió nào thổi mọi người đến đây?”

“Anh không muốn tới đâu, là Ôn Đình gọi bảo anh hôm nay là sinh nhật Lâm Vi, cho cậu ngạc nhiên chút” Chu Phóng tiếp tục cười, không để ý Ôn Đình đang nhìn khinh bỉ.

“Sinh nhật?” Lâm Vi vỗ cái trán “Tôi quên mất. Nhiều năm chưa chúc mừng rồi”

Ôn Đình nhẹ nhàng cười “Đúng vậy, nghe nói tâm tình cậu không tốt nên cả đám kéo qua giúp cậu giải sầu này, không ngờ Lâm Hạ cũng ở đây”

“Dạ, em có việc, tiện thể qua thăm anh hai”

“Hắc hắc, càng đông càng vui, mọi người nói xem, chúng ta nên ra ngoài ăn mừng hay ăn tại nhà cho ấm áp?” Người nói chính là Hàn Dương, mặc dù đã là người đàn ông thành đạt rồi nhưng lúc nói chuyện vẫn có cảm giác như một cậu bé ngây ngô.

“Ba ba, ăn mừng là sao…” Ôn Đình ôm một bé gái nhỏ xíu đang bệp bẹ nói.

Lâm Vi bất đắc dĩ nhìn bạn bè người thân xung quang, hai đôi vợ chồng, một tên Chu Phóng không dễ chọc vào, sáp vào rất đáng sợ.

“Ở nhà đi, chúng tôi mang bánh sinh nhật tới này” Chu Phóng cười thâm thúy, ôm con chó nựng vài cái cái, hết nựng rồi lại hôn “Cậu nuôi con này từ bao giờ thế?”

“Mấy ngày trước”

“À, nuôi chó làm gì, đẻ một đứa không phải tốt hơn sao, còn có thể trò chuyện” Dứt lời thì nhìn đứa bé trong lòng Ôn Đình.

“Anh ghen tị thì tự mình đẻ đi, cấm đụng vào con gái tôi” Ôn Đình nghiêm mặt.

“Anh mà ghen tị? Giỡn hoài, anh đây rất ghét bọn con nít” Chu Phóng không thèm để ý nhún vai một cái, tiếp tục cấu ngắt con chó, đến khi lông chó rối xù lên mới chịu dừng tay.

Sau khi tốt nghiệp, mỗi người đều bề bộn nhiều việc, mặc dù vẫn thường gọi điện hỏi thăm nhau nhưng cũng đã lâu không gặp rồi.

Ôn Đình học khám nghiệm tử thi, Hàn Dương làm việc trong khoa bao tử, Chu Phóng trở thành biên tập viên, em gái cũng đã có công việc ổn định và một gia đình.

Chỉ có mình vẫn đơn độc.

Bao nhiêu năm nay không hề nghĩ đến việc tìm bạn gái, những người này hình như cũng hiểu ý nghĩ của cậu, đến nay cũng không tính toán giới thiệu này nọ, tránh cho cậu lúng túng.

Nhưng chỉ có một người, quả thật rất cô đơn.

Nhìn Ôn Đình một nhà ba miệng ăn thật hạnh phúc, em gái và em rể cũng ngọt ngào, nói không cảm động là giả, nhưng căn bản là không thể yêu một người nào khác.

Giống như đã đem hết yêu thương và nhiệt tình vào cuộc tình này rồi.

Diệp Kính Văn có lẽ cũng rất cô đơn, nên mới lựa chọn kết hôn, cái nhẫn trên tay hắn nhìn thật đẹp.

Lâm Vi thở dài, cắt bánh ra.

Ôn Đình và Lâm Hạ vào bếp nấu nướng, trong phòng khách là ba người đàn ông, một đứa bé, một con chó, vây quanh tivi nói chuyện.

Nhiều năm không gặp nên nói rất nhiều, hàn huyên một chút mà đã 10g rồi.

Lâm Vi lấy cớ đi vệ sinh, gọi điện cho Diệp Kính Văn.

“Kính Văn, trễ vậy rồi còn không về sao?”

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh huyên náo trong quán bar.

“Tôi không về, anh không cần chờ cơm đâu”

“À, được”

Đáng lẽ phải vui mừng mới phải, Diệp Kính Văn sẽ không gặp đám Chu Phóng, đỡ phải lung túng khó xử.

Nhưng tại sao mình thấy mất mát quá.

Mặc dù tin Diệp Kính Văn sẽ không giống anh ba hắn, trêu hoa ghẹo nguyệt này nọ, nhưng, 5 năm có thể thay đổi một con người mà.

Lâm Vi đang suy nghĩ miên man thì nghe tiếng em gái, sau đó mỉm cười hòa vào cuộc vui.

Không vui một chút nào, nhìn bọn họ cười hạnh phúc chỉ thấy nhức mắt.

Mỗi người đều đã tìm thấy một nơi mình thuộc về, mỗi người đều có được hạnh phúc, còn tôi vẫn một mình.

Mỗi khi đến những chốn huyên náo, cứ muốn, sẽ giống như họ có người mình yêu bên cạnh, có một ánh mắt dõi theo mình, thật là tốt.

Nhưng tất cả chỉ là hy vọng, rồi cũng sẽ bị chính mình giẫm nát thôi.

Một đám người tưng bừng đến tận khuya, lúc bọn con trai uống quá nhiều rượu muốn nổi loạn thì ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa.

Thân thể Lâm Vi cứng đờ, Diệp Kính Văn nhanh chóng xuất hiện.

Diệp Kính Văn nhìn đám người trong phòng khách thì ngẩn người, sau đó bình tĩnh bước vào.

Đám người kia hoặc quá kinh ngạc hoặc quá tò mò mà nhìn chằm chằm hắn, bao nhiêu ánh mắt bắn trên người hắn.

“Nóng quá nổi loạn hả” Diệp Kính Văn sáp lại, kéo con chó trong tay Chu Phóng ra, ôm vào lòng “Mọi người cứ tiếp tục, tôi đi ngủ trước”

“Anh hai, em đi đây” Lâm Hạ mặt lạnh đẩy cửa ra.

“Lâm Vi, bọn tớ cũng phải đi đây” Ôn Đình tiến đến chào hỏi Diệp Kính Văn rồi lôi Hàn Dương ra ngoài.

Chỉ còn lại một người vẫn đang cười xấu xa- Chu Phóng.

“Không ngờ hai người lại ở chung” Chu Phóng cười thầm nhìn khuôn mặt ửng hồng của Lâm Vi “Phục hai người thật, phân phân hòa hòa bao nhiêu lần cũng không hề mệt mỏi”

“Chúng tôi chẳng qua chỉ là bạn cùng phòng…Cậu ấy mướn một phòng” Nụ cười của Lâm Vi cứng ngắc.

“Giường cùng đã lên rồi còn bảo bạn cùng phòng? Còn có thể an tâm mà ở chung một chỗ? Anh nên nói là cậu ngu ngốc hay là nói cậu đang tạo cơ hội cho hắn đây?” Chu Phóng thở dài, cầm lấy cái áo khoác giắt trên sofa. “Lâm Vi, đầu óc cậu quá phức tạp, rất nhiều chuyện không thể chu toàn được, cứ chọn điều mình muốn đi, đừng quan tâm đến những thứ khác”

“Anh biết cậu hiểu rõ, chỉ là không đủ khôn ngoan” Chu Phóng vỗ vỗ bả vai Lâm Vi “Nhân lúc còn men rượu trong người, hãy làm cho thật tốt, cơ hội không có nhiều, cố gắng mà giữ lấy”

Nói xong thì cười xấu xa bỏ ra ngoài.

Lâm Vi thở dài, đẩy cửa phòng Diệp Kính Văn.

“Đã ăn tối chưa? Ở đây còn bánh này” Lâm Vi lấy ra một miếng bánh, lúc dọn dẹp mới phát hiện mình cố ý giữ lại cho hắn một miếng.

Diệp Kính Văn liếc nhìn miếng bánh trong tay Lâm Vi, nắm lấy tay cậu đưa lên cắn một chút bánh.

“Ngọt quá”

Lâm Vi cười cười cất bánh đi.

“Cậu…tối nay đã đi uống rượu sao?” Lúc nãy gọi điện cho hắn thì nghe những âm thanh kì quái khiến Lâm Vi rất bất an.

Nếu như Diệp Kính Văn trở nên giống anh ba hắn, thì cậu phải làm gì bây giờ?

“Tôi đến chỗ anh ba đó”

Lâm Vi lúc này mới phát hiện mùi rượu nồng nặc trên người hắn, còn cả mùi nước hoa không thuộc về hắn.

Trong lòng đột nhiên lạnh như băng.

“Vậy cậu ngủ sớm đi, tôi đi tắm”

Vừa muốn quay đi thì bị Diệp Kính Văn ôm vào lòng.

“Cậu làm gì…”

“Nhân lúc còn men rượu trong người, phải làm cho thật tốt” Diệp Kính Văn cười xấu xa, học theo Chu Phóng, chăm chú nhìn rồi cúi đầu hôn môi cậu.

Lâm Vi bắt đầy giãy giụa nhưng lại bị đối phương khống chế.

Nhưng nụ hôn này, quá êm ái, quá ngọt ngào, đầu lưỡi dịu dàng chạm từng ngóc ngách, giống như đang nhẹ nhàng vuốt ve những vết thương tróc vảy.

Lâm Vi không thể buông ra.

Nhắm mắt thừa nhận sự yếu đuối của chính mình, Lâm Vi đưa tay ôm lại hắn, hãy sống thật với chính mình một lần.

Đợi 5 năm.

Vô số lần lạc trong những giấc mơ, cứ ôm và hôn thật ngọt ngào, bây giờ đã trở nên chân thật như vậy.

Đến khi tỉnh giấc thì lại hiểu ra rằng, những điều ngọt ngào ấy ngày càng xa tầm tay.

Giống như ngồi trên xe nhìn thấy gốc cây bên cạnh nhanh chóng tụt về phía sau, muốn giữ cũng không được.

Diệp Kính Văn hôn Lâm Vi, cảm nhận được cơ thể run rẩy của đối phương thì khẽ cười, xâm nhập sâu hơn trong khoang miệng.

Cái mùi vị ngọt ngào tuyệt đẹp đã khắc sâu trong trí nhớ, hôm nay như ngọn núi lửa phun trào, những tình cảm bị đè nén cũng tràn ra không thể che giấu.

“Không được…” Lúc bị lột sạch nằm trên giường, Lâm Vi thấy cái nhẫn trên tay Diệp Kính Văn lóe sáng.

“Tôi có nói không được sao, anh cứ nằm đó hưởng thụ là được rồi, dài dòng làm gì” Diệp Kính Văn thổi khí bên tai Lâm Vi, nhẹ nhàng nhay nhay tai cậu, nhanh chóng làm toàn thân cậu run rẩy kịch liệt.

“Tay của tôi thoải mái hơn tay anh nhiều phải không?” Diệp Kính Văn dùng giọng nói mị hoặc, lấy ngón tay làm ma thuật trên người Lâm Vi.

Lâm Vi nghiêng đầu đi, lông mi dày khẽ rung động.

Cứ như vậy, giống như trước đây mỗi lần được vuốt ve thân mật, khoái cảm nhanh chóng kéo đến chỉ bằng đôi bàn tay này.

Nhưng xúc cảm rõ ràng nhất vẫn là cái lạnh đến thấu xương của cái nhẫn kia. Thân thể nóng như lửa, còn kim loại lạnh như băng, đâm một nhát vào đáy lòng.

Lúc hắn bỏ tay ra, khoái cảm dâng lên nhưng trong lòng vẫn trống rỗng không cảm xúc.

Cả người đều trống rỗng, nhất là trái tim đau đến khó chịu.

Đây là cái gì chứ? Biết rõ giữa hai người không phải cái loại quan hệ đó mà còn làm, thì coi là cái gì?

Chỉ là thư giải dục vọng? Chỉ là phát tiết? Chỉ để bớt cô đơn?

Từ bao giờ mà đáng buồn như vậy…

Sau khi giúp cậu giải quyết xong, Diệp Kính Văn lại vùi đầu ngủ thiếp đi, khóe miệng Lâm Vi nâng lên nụ cười tự giễu.

Bắt đầu yêu hắn, từng chút thay đổi, từng bước từ bỏ nguyên tắc và sự cố chấp.

Đến bây giờ đều là vô ích.

Xem này, anh ấy hận tôi, cho nên mới đùa giỡn với tôi như vậy, còn tôi không đủ sức, ngay cả khí lực phản kháng cũng không có.

Chẳng lẽ, cô độc 5 năm qua chỉ để nhận lấy sự trả thù của hắn?

Lâm Vi nhắm mắt lại. Có lẽ đây chỉ là sự ngu muội nhất thời.

Sáng hôm sau, lúc Lâm Vi tỉnh dậy, Diệp Kính Văn vẫn ngủ say.

Lâm Vi bóp huyệt thái dương nhức nhói, bước xuống giường vào phòng tắm rửa sạch thân thể.

Hôm nay là thứ bảy, không phải đi làm, nên Lâm Vi cứ ngẩn ngơ ngâm mình trong nước.

Hắn không mất đi sự dịu dàng mạnh mẽ, lúc hôn mình nhìn rất nghiêm túc giống như chẳng có gì thay đổi.

Nhưng đây chỉ là giấc mơ tình cờ có khi say rượu.

Cứ hy vọng đó là sự thật.

Ngâm mình thật lâu, thân thể thư thái hẳn, lúc này mới đứng dậy khoác một bộ quần áo rộng thùng thình mặc ở nhà.

Lúc mở cửa ra lại thấy Diệp Kính Văn đang quấn cái khăn lông ngang eo, chờ trước cửa.

Lâm Vi lúng túng vòng qua người hắn, muốn trở về phòng ngủ của mình.

“Này, lại muốn làm con rùa rụt cổ hả?” Diệp Kính Văn đưa tay ngăn cản Lâm Vi “Tối hôm qua thích muốn chết, mà sao trời vừa sáng đã thay đổi rồi?”

Lâm Vi hít thật sâu, lúc này mới xoay người lại trừng mắt với Diệp Kính Văn.

“Kính Văn, tôi nhịn cậu, không có nghĩa là cậu có tư cách sĩ nhục tôi”

Diệp Kính Văn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Vi, khẽ nghiến răng nghiến lợi “Anh nghĩ rằng đó là sĩ nhục hả?”

Lâm Vi nhẹ nhàng nhắm mắt lại “Nếu cậu đã…đã có gia đình của mình, cậu làm như vậy là đặt tôi ở đâu?”

Diệp Kính Văn ngẩn người “Gia đình cái gì?”

Lại bị Lâm Vi hiểu lầm là thái độ không chịu trách nhiệm “Cậu nên có trách nhiệm với gia đình mình đi!”

Giọng nói vì tức giận mà khàn đặc.

Diệp Kính Văn cười xấu xa sáp qua hôn tai Lâm Vi, ghé vào tai cậu thì thầm “Anh sẽ có trách nhiệm với em mà”

Lâm Vi hung hăng đẩy hắn ra, xoay người bỏ vào phòng ngủ, đưa lưng ra ngoài.

Diệp Kính Văn đi theo vào phòng, nhìn thấy cái bóng lưng cứng ngắc không khỏi đau lòng.

Nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cậu, chạm tay vào những sợi tóc mềm mại, Diệp Kính Văn dán môi bên tai Lâm Vi.

“Tối hôm qua, tôi rất chân thành muốn giúp em thư giải dục vọng mà”

Lâm Vi kéo chăn trùm kín đầu, không thèm để ý đến hắn.

Diệp Kính Văn ôm cả người lẫn chăn vào lòng, gác cằm trên đầu cậu, cười tà ác “Em có biết cái rương thật to trong phòng anh là gì không?”

Lâm Vi nằm cứng ngắc, không có phản ứng.

“Trong cái rương đó là các loại hình cụ mà anh ba cho đó. Em biết không? Anh rất muốn dùng những thứ đó để đối phó với em, để em không bao giờ rời xa anh được, để em phải khuất phục anh”

“Nhưng…một Lâm Vi như vậy, không phải Lâm Vi của anh”

Sức nặng trên người chợt nhẹ đi, Diệp Kính Văn đã buông cậu ra, xoay người bước ra ngoài.

Lâm Vi bật dậy, trái tim đập liên hồi.

“Anh có ý gì?” Nhìn khuôn mặt tà ác của Diệp Kính Văn, Lâm Vi bắt đầu hối hận vì đã nói ra mấy lời này.

“Anh không có kết hôn nha, nhẫn cũng đâu phải đeo ở ngón áp út, mắt em sai tiêu cự rồi” Diệp Kính Văn trừng mắt, nghênh ngang bước đi.

Lâm Vi nằm im trên giường, suy nghĩ thật nhiều lời hắn nói, đôi mắt đột nhiên sáng ngời.

Diệp Kính Văn không kết hôn, vậy ý hắn nói là vẫn còn yêu mình sao?

Đột nhiên tràn ngập vui sướng, khiến khóe miệng Lâm Vi cong lên một đường, mục tiêu trong lòng cũng đã được xác định.

Chỉ cần anh còn yêu em, em nguyện ý cố gắng một lần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui