...(*) Tác giả: Chương này có chú thích một số thứ, nếu thấy phiền hoặc không cần thiết có thể nói mình sẽ không chú thích ở các chương sau.
( ╹▽╹ )...
_ _ _ _ _
Giữa cung điện, hai bên là quan văn võ của Diệp Quốc đoàn người Tam hoàng tử Yến Quốc bước vào chính điện.
Ngoài Tam hoàng tử Thẩm Khâu còn bốn người khác cùng tiến vào.
" Tham kiến bệ hạ."
" Bình thân." Diệp Chung nhìn đoàn người tiến vào nói.
Thẩm Khâu khom người dậy tròng mắt chuẩn xác đảo đến chỗ Thẩm Nhạn đang ngồi một cái rồi như không có chuyện gì đứng ngay ngắn lại.
Thẩm Nhạn đang đếm đếm mấy hoa văn trên áo Diệp Chấn bỗng lạnh người….
Chắc là bị cảm lạnh tồi đi?
" Bẩm bệ hạ, lần đầu cống phẩm cho Diệp Quốc Yến Quốc thần đã chủng bị chu đáo tuy nhiên Yến Quốc không dân giàu nước mạnh đồ vật quý cũng có hạn mong các vị đại nhân cùng bệ hạ lượng thứ bỏ qua." Thẩm Khâu đứng giữa điện đáp, sai bốn người kia khiêng hồm rương cống phẩm vào.
Ngoài bốn người bên Thẩm Khâu còn có một số thái giám của Diệp Quốc giúp đỡ, chuyển một hồi liền có hơn mười rương nghiêm chỉnh theo hàng để giữa chính điện.
" Nhiều như vậy?" Diệp Chung liếc nhìn mười rương lớn phía dưới nói, diện tích của mười rương này không phải nhỏ đủ nhét ba bốn người vào chung cũng còn dư dả.
" Vâng, tuy số lượng nhiều nhưng cũng chỉ là một số vật quý bình thường mong bệ hạ không chê cười." Thẩm Khâu khiêm tốn đáp lời cũng không nói vật gì bên trong rương.
" Nào lại chê cười, nói xem bên trong có gì nào." Diệp Chung nghiêm túc đáp, há nào hắn lại chê cười chuyện nhỏ nhoi này với một nước thua trận, lòng dạ hắn hẹp hòi như vậy sao?!
Bốn người bên Thẩm Khâu thấy hắn ra hiệu liền tiến đến rương đầu tiên lấy chìa khóa mở ra, do rương to muốn mở được nắp cũng cần đến hai người nam nhân lực lưỡng.
Rương đầu mở ra, bên trong chứa đầy ấp một loại quả trái cây, vỏ hơi sần sùi nhô ra các đốm nhỏ, bên ngoài có màu đỏ hồng to cỡ hai đến ba ngón tay, quả được bọc cẩn thận trong vải mềm, đi theo chùm có hơn hai mươi trái, mùi hương tỏa ra thơm phức.
Diệp Chung thầm kinh ngạc đây chẳng phải là Lệ Chi (*)? Trước khi nổ ra chiến tranh với Yến Quốc Diệp Quốc từng ngỏ ý giao thương loại quả này với Yến Quốc, tiếc rằng họ không bằng lòng…
(*) Lệ Chi hay còn gọi là quả vải.
Thẩm Nhạn nhìn đống quả mà thèm chảy nước dãi, từ lúc đến đây y vẫn chưa gặp nó a! Vừa xuyên đến chưa kịp biết gì đã bị tống đến chỗ này, nếu biết Yến Quốc có trồng cây này thì y có bị gì cũng phải ở lại đó,....
" Bẩm bệ hạ, đây là quả lệ chi chúng thích hợp với đất trồng của Yến Quốc tuy mùa chính vừa qua không lâu nhưng những quả này được trồng trái mùa, hơn nữa vừa vào đông cũng không dễ hư như mùa hạ." Thẩm Khâu giới thiệu vật trong rương đầu cho Diệp Chung vừa nhìn liền biết Hoàng đế Diệp Quốc rất vừa lòng với vật này trong lòng hắn cũng tự tin hơn.
Tiếp tục mở chiếc rương thứ hai ra, đủ màu sắc hoa hòe lá hẹ chói lóa, là vải sao? Nhiều như vậy?
" Bẩm, trong đây là các loại vải bậc nhất từ Yến Quốc dệt ra dâng tặng cho bệ hạ." Thẩm Khâu đợi gương thứ hai mở ra rồi nói với Hoàng đế.
Thẩm Nhạn sau khi âm thầm ăn đóng trái cây bằng mắt, nghe Thẩm Khâu nói chuyện với Hoàng đế không khỏi liếc qua nhìn rương thứ hai kia.
Bên trong đầy ấp các loại vải lụa quý, lụa tơ tằm, vải đoạn, lãnh, sa, đũi,...v…v..
(**)
" Yến Quốc có lòng rồi." Tuy không phải vật hiếm lạ nhưng nhìn chất liệu tất nhiên là hàng thượng đẳng, được dệt từ thủ công hơn nữa các họa tiết không đơn giản rất tỉ mỉ và tinh tế chỉ có thợ lâu năm mới dệt ra được, tuy số lượng không nhiều nhưng bù lại được chất lượng.
Diệp Chung hài lòng đáp.
Thấy Hoàng đế Diệp Quốc khá hài lòng Thẩm Khâu lại tiếp tục cho mở rương thứ ba.
Lần này là các loại thảo dược quý hiếm, nhân sâm trăm năm, linh chi thái tuế, kỳ nam, một hộp trà phổ nhĩ, sâm ngọc linh, nhụy hoa nghệ tây, thiên sơn tuyết liên,....v…v… (***)
Thẩm Nhạn trố mắt nhìn.
Đây toàn là những sản phẩm đắt đỏ ở hiện đại a!
Y cũng chỉ xem được trên mạng hay báo chí chứ chưa từng gặp được ngoài đời thật.
Thẩm Khâu giới thiệu một lượt với Diệp Chung sau đó lui sang một bên tiếp tục cho người mở các rương còn lại.
Các rương còn lại cũng không có gì đặc biệt, rượu trái cây được ủ hơn mười năm hay vàng, bạc, chân châu, mã não,....!
" Yến Quốc có lòng rồi, Tam hoàng tử cũng đã vất vả.
Hôm nay cứ bung xõa ăn uống nghỉ ngơi tại đây, không cần ngại."
Cống phẩm cũng đã xem hết, Diệp Chung rất vừa lòng nói với Thẩm Khâu.
" Vâng, thần đa tạ bệ hạ." Thẩm Khâu cùng bốn người còn lại cuối người hành lễ sau đó lui về chỗ ngồi đã được chuẩn bị từ trước.
Thẩm Khâu ngồi xuống, đối diện phía bên kia lại là Thẩm Nhạn cùng Diệp Chấn.
" Khai tiệc." Diệp Chung hô ra lệnh bắt đầu yến tiệc, cống phẩm đã dâng cũng nên bắt đầu yến tiệc.
Lời hoàng đế vừa dứt, bên ngoài liền có một đám ca vũ bước nối tiếp theo vào, nhạc tấu lên ca vũ bắt đầu yểu điệu duyên dáng múa giữa chính điện.
Thẩm Nhạn ở một bên không quan tâm, y hiện tại chỉ muốn lấp đầy cái bụng thôi.
Đồ ăn vừa dọn lên Thẩm Nhạn đã chờ không được mà nhấc đũa định chén một bữa no nê.
Nhưng giữa đường lại bị một bàn tay thô ráp lớn hơn tay y rất nhiều chặn lại.
" Ta bảo ngươi ăn?".
Diệp Chấn nhìn Thẩm Nhạn nói.
Thẩm Nhạn:......
Ngay cả ăn cũng không cho!
Thật quá đáng!
" Ta đưa ngươi đến là để hầu hạ chứ không phải hưởng thụ."
Thẩm Nhạn:.......
" Vậy, vậy…." Thẩm Nhạn bối rối nhìn Diệp Chấn.
Rốt cuộc là muốn thế nào a!
" Rót rượu."
Thẩm Nhạn khuất phục đặt đũa xuống lấy ly rót rượu cho hắn.
Tưởng rót rồi được tha không ngờ Diệp Chấn bảo y đút ăn…
Đút ăn?!
Ha, ngươi không có tay sao!
Ngươi là con nít sao!
Nghĩ thì nghĩ nhưng Thẩm Nhạn vẫn phải đút tên lười biếng này ăn.
Lấy một miếng thịt cá trắng nõn ra sau đó không thèm liếc đưa đũa vào mồm hắn, thấy lạ lạ quay đầu thì thấy mồm hắn không chịu mở.
" Lại làm sao!" Bảo đút, y cũng đút rồi mà không chịu há mồm ăn là sao nữa!
" Xương."
Thẩm Nhạn:.......
Nói thật đi, ngươi là muốn choảng nhau đúng không!!!
Thẩm Nhạn hừng hực gỡ xương sau đó ấn thức ăn vào mồm Diệp Chấn.
Diệp Chấn nhai nhai rồi nuốt xuống, sau đó nắm cằm hôn một cái lên môi Thẩm Nhạn.
Thẩm Nhạn:.....?
Tên biến thái!!!!
Nhìn y tức xù lông tâm tình của Ung vương gia rất tốt a….
Một bên khác, nhìn hai người đối diện ân ân ái ái.
Thẩm Khâu nhìn Thẩm Nhạn một cái, đôi mắt âm trầm như chứa giông bảo......
Tác giả: Nguyệt Bách
Chú thích:
(**) 1.Vải Lụa (Đa số dùng làm phi bạch và các bộ đồ thời dân quốc)
2.
Vải Sa (thường dùng làm trang phục mùa hè, thường triều của quan lại, lễ phục của thứ dân, bọc bên ngoài mũ ô sa, bình đính…)
3.Vải Đũi (Là loại tơ tằm dệt trơn, sợi to hơn lụa, hơi giống vải bố nhưng mềm và mịn hơn)
4.Vải Lãnh/Vải Lanh (Thường dùng làm trang phục mặc tại gia/may chân váy)
5.
Vải đoạn ( thường dùng cho dân du mục, Mông Cổ)
6.Vải Gấm (Thường dùng cho Vua, Chúa, Quan)
(***) 1.Saffron (Nhụy hoa Nghệ Tây) là một trong những loại dược liệu có giá trị đắt đỏ bậc nhất.
Uống trà Saffron có thể giúp tinh thần phấn chấn, chữa mất ngủ, điều hòa nội tiết, an thần, hỗ trợ chữa Alzheimer, trầm cảm, hen, hội chứng tiền kinh nguyệt…
2.
Sâm Ngọc Linh (Hỗ trợ điều trị và phòng tránh các loại ung thư, bồi bổ khí huyết, chống stress, trầm cảm, lo âu,cải thiện trí nhớ và tăng cường khả năng vận động,nâng cao thể trạng và chống suy nhược, suy dinh dưỡng hay còi xương,giúp ổn định hệ tim mạch và cân bằng huyết áp….)
3.
Thiên sơn tuyết liên ( hoa sen tuyết): Theo Y học cổ truyền, sen tuyết có vị ngọt, tính bình ổn, thúc đẩy lưu thông máu; bồi bổ khí huyết, giải độc tự nhiên; Chữa viêm thấp khớp, các bệnh lý liên quan đến phổi; bồi bổ sinh lực cho nam giới; chữa đau bụng, cảm lạnh, chứng sợ độ cao…
4.
Trà phổ nhĩ: có tác dụng làm đẹp, giảm cân, giải độc đường ruột, thanh lọc cơ thể, giảm cholesterol, sáng mắt, bổ gan, bổ não, tốt cho tim mạch….giúp thư giãn tinh thần, tăng cường sức khỏe, phòng ngừa bệnh.
5.
Kỳ nam : tính ấm, vị ngọt, trị đau dạ dày, tiêu chảy, đau bụng, trị ho, tan đờm, hen xuyễn, giảm đau, kháng viêm.
6.
Linh chi Thái Tuế : có tác dụng: phòng chống bệnh ung thư, ngăn ngừa lão hóa và kéo dài tuổi xuân, giải độc, cường tâm, bổ não…
( Nguồn: Google )..