Giữa đêm, trong lều của Ung vương gia đứng một bóng đen.
Người này nhìn không rõ mặt mũi tất cả đều bị che dưới màn đêm cùng sự mơ hồ của đèn dầu.
Thẩm Nhạn trên giường bật dậy kinh ngạc nhìn nam nhân xa lạ vừa bước vào, người này mặc trang phục của binh lính Diệp Quốc nhưng y chưa từng gặp qua hơn nữa nữa đêm khuya vào lều của người khác mà không báo tiếng nào rất dễ gây hiểu lầm.
"Thẩm công tử." Người nọ cất lời trước, rất tự nhiên đi đến trước mặt y.
Các binh lính gác cửa bên ngoài đâu hết rồi, sao lại để tên có mùi nguy hiểm như này vào đây giữa đêm khuya? Hắn là người của Diệp Chấn phái tới hay là…của kẻ khác?
Nếu là người của Diệp Chấn phái tới thì được các binh lính bên ngoài cho vào là chuyện thường nhưng nếu không phải?
Thẩm Nhạn căng thẳng suy nghĩ, vừa gặp liền thấy được tên này không phải dạng thường còn có mùi nguy hiểm toát ra đằng sau lớp y phục binh lính Diệp Quốc kia.
Bỗng một cơn gió thổi tới làm ngọn lửa trên đèn dầu lung lay dữ dội, lúc này tấm mành lều bị gió thổi bay phấp phới lén cao.
Thẩm Nhạn đưa mắt qua nhìn thì cứng đờ, các binh lính canh lều đều nằm ngã ra đất.
Sao, sao có thể! Nơi này có rất nhiều binh lính canh gác, hơn nữa còn là chỗ đóng trại lều có rất nhiều người ở nơi này!
Làm sao có thể?
"Ta đến gửi thư theo lệnh của điện hạ." Nam nhân nọ cũng không nhiều lời lấy từ trong áo một bức thư nhỏ được gấp gọn gàng ra đưa cho Thẩm Nhạn.
"Đừng sợ, ta không có ý làm hại ngươi.
Những người bên ngoài chỉ tạm thời ngất đi vài canh giờ sau sẽ tự khắc tỉnh." Biết Thẩm Nhạn sợ nên người nọ bình tĩnh giải thích, nhiệm vụ của hắn đến là đưa thư chứ không phải giết người, hắn sẽ không làm điều dư thừa.
Điện hạ? Điện hạ nào?
Lại là tên quái nào nữa.
"Điện hạ là ai?" Thẩm Nhạn nhận lấy bức thư rồi hỏi.
"Tam ca ngươi."
Thẩm Nhạn:"........."
Ta đã nghi rồi, thế mà lại là hắn.
"Tất cả những chuyện mấy hôm nay là do hắn gây ra?" Tiếp tục tra hỏi, Thẩm Nhạn cầm lấy bức thư cũng không vội đọc nó mà quay lại tra hỏi tên xa lạ này.
Hắn là người của Thẩm Khâu? Y không biết dưới trướng của hấn cũng có cao thủ như này, xuyên thủng qua hàng binh lính của Diệp Quốc dễ như vậy?
Hay là do hiện tại mọi người đang loạn nên mới tạo nên sơ hở để hắn có cơ hội tiến vào dễ dàng như vậy?.
Không, dù có loạn nhưng vẫn có Diệp Chấn đứng ra chủ trì đại cục điều đó chứng tỏ người này thật sự là một cao thủ!
"Có thể nói là vậy." Nam nhân nọ không ngại trả lời, điện hạ khá quan tâm người này hắn không được gây khó dễ cho y.
"Mục đích của hắn rốt cuộc là gì?! Làm ra náo loạn lớn như vậy."
"Không biết." Nam nhân nọ nói.
Hắn đúng là không biết, chỉ làm theo lệnh mà thôi những thứ khác không nằm trong việc hắn lo liệu.
"Ngươi…."
"Công tử, mời người xem thư.
Ba ngày sau ta sẽ quay lại nhận thư của ngài, đọc xong rồi đốt đi đừng để lại chứng cứ." Không có nhiều thời gian, hắn cắt ngang lời của y bỏ lại một câu rồi xoay người ung dung bước ra khỏi lều như không có ai.
"Này! Người chờ đã…" Thẩm Nhạn hô lên nói, nhưng không dám hô lớn vì sợ người phát hiện.
Thoáng một cái đã không thấy bóng người đâu nữa, đến thật nhanh mà đi cũng thật nhanh.
Thẩm Nhạn nhìn mành lều sau đó cuối xuống nhìn bức thư trên tay.
Là do Thẩm Khâu gửi cho y? Không biết là viết cái.mưu mô gì nữa đây.
Đột nhiên y có cảm giác bất an, không ồn lắm.