Tới lượt Thẩm Nhạn cùng một người tên Trương Bá, chỉ là đứng chờ cả buổi mà không thấy ai.
Qua nửa nén nhang, lão nhân trọng tài tuyên bố Thẩm Nhạn thắng.
Thẩm Nhạn: ???
Dễ vậy sao?
Chỉ là ăn may thôi.
Mạc Thanh phía trên khách điếm từ tầng trên nhìn xuống trận đấu của Thẩm Nhạn cười cười, tự rót cho mình chung trà thưởng thức, hương hoa lãi thơm thoảng trong miệng trà cũng thật ngon.
Thẩm Nhạn chấm hỏi, thắng trận do ăn may đi? đi qua một bên chờ trận cuối cùng kết thúc để lên bốc thăm thêm lần nữa đấu lần này loại được mười một người còn lại mười hai người là sáu cặp, không có người lẻ hay phiếu trắng nữa.
Thẩm Nhạn chán chường lắc lắc chân muốn đi đâu đấy nhưng đến khi nghe trọng tài hô một cái tên quen thuộc y liền kinh ngạc ngước nhìn.
Trên khán đài, người đã hơn tháng không gặp từ đêm đấy lại đang đột nhiên xuất hiện tại Mạc Quốc, hơn nữa còn ở trận đấu.
Thẩm Nhạn:....?
Rõ ràng lúc nãy y không gặp hắn!
Mạc Thanh nhíu nhíu mi nhìn nam nhân mặc hắc y trên sàn đấu, đáng lí ra người này không nên xuất hiện tại đây.
Vương gia một nước khác đột ngột xuất hiện tại nước khác mà không có sự cho phép quả là một sự đột nhập, xâm phạm.
Diệp Quốc và Mạc Quốc trước giờ quan hệ bình thường cũng chỉ trao đổi qua lại chứ nào có thân đến mức một Vương gia cao quý như Diệp Chấn lại tùy tiện bước vào lãnh thổ Mạc Quốc?
Diệp Chấn chờ tiếng hô trận đấu bắt đầu, tung quyền đánh tới đối phương một đấm mạnh, người đối diện chao đảo khó khắn giữ thăng bằng.
Lực lượng chênh lệch rất nhiều, Diệp Chấn rất nhanh áp đảo đối phương một cước đạp người văng khỏi sàn đấu.
Thắng trận hắn đưa mấy hướng qua Thẩm Nhạn, hai đôi mắt chạm nhau.
Hừ! Thẩm Nhạn xoay đầu bước lên sàn bốc thăm lượt hai.
Số ba, ai số ba thế? Ngó nghiêng qua lại không thấy số ba đâu, bỗng nhiên nhìn qua Diệp Chấn thấy số trên giấy của hắn là số ba…
Thẩm Nhạn:.......?!
Này sao có thể?!
"Vòng thứ hai, trận thứ ba Thẩm Nhạn đấu với Diệp Chấn." Trọng tài cầm tờ giấy theo thứ tự đọc lên.
Thẩm Nhạn hơi căng thẳng bước lên, không ngờ hai trận đầu lại nhanh như vậy mới đây đã đến lượt y.
Diệp Chấn nhìn người phía đối diện nghiến ngẫm một chút lại hô: "Mời." Cứ như hai người chưa từng quen biết.
Hừ, mời cái rắm.
Ta tự đến!
Thẩm Nhạn rút kiếm trên tay vung tới.
Đang lí ra nên dùng đàn sẽ có lợi cho y hơn nhưng Thẩm Nhạn lại muốn đổi thành kiếm, tốt nhất là lỡ tay chém chết tên này luôn càng tốt.
Leng keng, leng keng –------.
Binh khí va chạm, hai thanh kiếm sẹt qua nhau vang lên tiếng động không ngừng.
Diệp Chấn lướt qua người Thẩm Nhạn, xoay thân một cước đạp vào lưng khiến người y văng đi.
Thẩm Nhạn bị đạp vào sau lưng bất ngờ, không kịp theo đà liền bị lực đạp đá bay đi, đến khi sắp ra khỏi sàn đấu y nghĩ mình đã thua, trong lòng lôi tên Diệp Chấn cửi bảy bảy bốn mươi chín lần! Đá mạnh như vậy làm gì?! Muốn gãy eo luôn rồi.
Một cánh tay to lớn phóng đến vòng qua cái eo nhỏ của Thẩm Nhạn kéo người quay lại khán đài.
Thẩm Nhạn: ?
Trọng tài: ?
Khán giả xem trận đấu; ?
Ngươi làm cái gì a?!
Thẩm Nhạn vung tay cho một chưởng vào người Diệp Chấn, lui ra cách xa hắn một khoảng nhất định: "Ngươi có ý gì?!."
Chê y yếu nên muốn hạ nhục y trước mặt mọi người? Thật nham hiểm!
Diệp Chấn bị đánh một chưởng lùi lại hai bước, không nói gì mà tiếp tục đánh tới.
Thẩm Nhạn vung kiếm muốn chém tên này làm đôi, Diệp Chấn né tránh đước lại tung cho y một chưởng tới, Thẩm Nhạn thấy mình né không kịp liền lấy kiếm đỡ chưởng.
Rắc –------.
Kiếm gãy, Thẩm Nhạn bị nội lực đánh văng xuống sàn đấu, Thẩm Nhạn nhắm mắt lại.
Chắc chắn sẽ tiếp đất rất đau đấy!
Hửm? Không đau.
Thẩm Nhạn hé mắt, vừa mở mắt liền thấy Diệp Chấn đang ôm mình kiểu công chúa giữa trước mặt không biết bao nhiều người vây xem.
Thẩm Nhạn:........
Mặt mũi của ta coi như xong.
"Không sao chứ?." Diệp Chấn khán khàn giọng nói, hôn lên trán Thẩm Nhạn một cái.
Khán giả xem trận đấu:.......
Nói thật đi, các người đến đây để làm gì?!
"Sao cái đầu ngươi! Thả ta xuống!." Thẩm Nhạn vùng vẫy tránh né, được đặt chân xuống đất liền cách xa Diệp Chấn ra.
Trọng tài tuyên bố người thắng là Diệp Chấn dù hắn cũng rơi khỏi khán đài nhưng Thẩm Nhạn là người bị rơi ra khỏi trước nên bị xử thua.
Hừ, không đánh nữa! Thẩm Nhạn hừ lạnh muốn rời đi liền có lực nắm y lại từ vạt áo.
Y nghi ngoặc quay đầu, thấy Diệp Chấn mím môi nhìn mình nói: "Có thể chờ một lát không?."
Không.( ಠ^ಠ )
"Một lát thôi." Diệp Chấn nói, ánh mắt ủy khuất nhìn y, lúc này đám người quần chúng xung quanh lại nhìn y bằng ánh mắt bội tình bạc nghĩa như y vừa làm chuyện gì ác độc lắm vậy.
Thẩm Nhạn:........
Hết cách đành miễn cưỡng ở lại chờ, xem Diệp Chấn cùng hai người còn lại vào vòng chung kết.
Khỏi đoán y cũng biết tên này sẽ thắng, hắn không chỉ là Vương gia còn là người dẫn binh chinh chiến bao năm đám tôm tép này sao có cơ hội chiến thắng? Dù là người có võ công cao cường nghe danh nhưng ít ai biết hán là Ung Vương gia danh chấn thiên hạ, ngay cả trên giang hồ cũng không có mấy người nhận ra hắn.
Quả nhiên như dự đoán, Diệp Chấn chiến thắng cũng là người dành được Tuyết Khi kiếm.
Thẩm Nhạn hơi thất vọng trong lòng, thấy người cũng đã thắng liền quay lưng bỏ đi, nếu còn ở lại nhìn người được trao kiếm y sẽ tức chết mất!
Hửm? Sao đám người này cứ nhìn phía sau y thế?.
Đi một đoạn liền nhận thấy không đúng lắm, mọi người xung quanh cứ trợn tròn mắt lom lom nhìn phía sau Thẩm Nhạn, có vài nữ tử như biết được điều gì mà lấy khăn che miệng cười cười.
Thẩm Nhạn:?
Quay đầu, gió đông thổi đến làm tóc y bay theo.
Giữa ngàn người vây xem, nam nhan vừa đoạt được Tuyết Phi kiếm lại quỳ một chân xuống trước mặt y, giơ lên thanh Tuyết Phi kiếm trên tay: "Tiểu Nhạn, gả cho ta nhé?."
Thẩm Nhạn:.........?
Mạc Thanh:........
Khán giả vây xem: A –-----~ (> ਊ.