Diệp Chấn quỳ một chân, hai tay dâng Tuyết Phi Kiếm làm vật định tình cầu Thẩm Nhạn gả cho mình.
Giữa ngàn người vây xem hắn không ngại mặt mũi của Vương gia hay Diệp Quốc, trước mắt hắn duy nhất chỉ có mình Thẩm Nhạn.
Thẩm Nhạn bị quần chúng vây xem ngại đến đỏ mặt, tên này đang làm cái quái gì thế hả?!
Mạc Thanh đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt trầm lặng không nói gì tự rót cho mình chén trà ngồi xem kịch.
"Tiểu Nhạn, gả cho ta nhé?." Hắn lặp lại câu nói trước mặt ngàn người, mắt hướng về Thẩm Nhạn chờ mong.
"..........."
Không gian yên tĩnh, không có tiếng trả lời, Diệp Chấn thấy vậy liền lặp lại câu hỏi lần thứ ba.
Quần chúng vây quanh cũng giúp hắn một tay, ngàn người hô hào:
"Đồng ý đi!"
"Huynh đệ, gả cho hắn đi!."
"Tên này rất được! Tiểu huynh đệ, ngươi đồng ý đi!."
"Nhận lời đi!."
Tiếng vỗ tay vang lên không ngừng, làm không khí sôi động lên.
"Không." Thẩm Nhạn trầm mặc nói, mọi người dừng lại tiếng vỗ tay kinh ngách nhìn y.
Thế mà lại từ chối? Chê chúng ta chưa đủ nhiệt tình?!
"Vì sao?." Diệp Chấn vẫn giữ nguyên tư thế cầu hôn, nhìn y hỏi.
Thẩm Nhạn không trả lời, lẳng lặng lấy một vật ra từ trong ngực.
Vật này màu trắng đục, bên trên khắc hình hồ điệp hóa ra là miếng Ngọc Hồ Điệp Diệp Chấn tặng y năm xưa.
"Thấy không, ngọc đã vỡ, dù có ghép lại cũng trầy xước.
Xin Vương gia tự trọng, đừng làm phiền ta nữa." Thẩm Nhạn đặt miếng ngọc đã vỡ thành vài mảnh chỉ là được dán ghép lại hình dạng cũ, cho dù có dán hay ghép ngọc vỡ cũng không trở về hình dạng như ban đầu.
Miếng ngọc này vỡ vào lúc Thẩm Nhạn bị tố cáo năm năm trước, trong lúc vô tình mà vỡ, đợi khi nhặt lên y biết đã không sửa được nữa.
Bây giờ, vật về chính chủ.
Y cũng không còn quan hệ gì với hắn nữa, giữa chúng ta hiện tại không quen không biết, y chỉ muốn có cuộc sống tự do không ràng buộc.
Thẩm Nhạn buông mi nhìn Diệp Chấn một cái sau đó quay người rời đi trước mặt ngàn người, ai cũng than thở cho chuyện tình này chắc là không thành được rồi.
Nắm chặt ngọc tròn tay, nhìn người rời đi không một lần quay lại.
Cho dù là vậy, hắn cũng không bỏ cuộc được.
Khóe miệng hé lên nụ cười thần bí, Diệp Chấn quay người đi về hướng ngược lại với y.
Cho dù thế nào, người này cũng là của hắn dù sớm hay muộn đi nữa.
Mạc Thanh đi đến bên Thẩm Nhạn, thở dài xoa xoa đầu y: "Muốn khóc cứ khóc, hôm nay cho tiểu quỷ ngươi mượn vai ta."
Thẩm Nhạn mắt đỏ đỏ: "Hừ, ai khóc chứ.
Mắc gì phải khóc."
"Lừa ai còn muốn lừa ta, tưởng ta không biết ngươi là tên lụy tình?." Cốc đầu Thẩm Nhạn một cái, Mạc Thanh cười nói.
Thẩm Nhạn bị cốc đầu đau giận dữ nhìn Mạc Thanh, thấy hắn cười trong lòng cũng vui vẻ theo.
Người này lúc nào cũng làm cho y vui được.
_ _ _
Thẩm Nhạn cứ ngỡ Diệp Chấn đã bỏ cuộc, bằng chứng là mấy tháng này của y trôi qua rất bình yên cũng không còn gặp hắn nữa.
Chỉ là, không bình yên được bao lâu y lại nghe được tin dữ, Diệp Quốc tiến đánh Mạc Quốc.
Thẩm Nhạn:.....?
Này không khoa học! Hai bên không phải quan hệ không tồi sao? Sao đột nhiên đánh nhau rồi?!
Vì chuyện này ngay cả Mạc Thanh cũng bị triệu về triều giúp sức, Mạc Quốc rất khó hiểu vì Diệp Quốc tự nhiên tấn công họ, rõ ràng hai bên qua lại rất tốt cũng không có xích mích gì cơ mà?!
Hơn nữa người đích thân dẫn bing lần này lại là Ung Vương gia Diệp Chấn.
Rất nhanh, với sự dẫn dắt khôn khéo của Diệp Chấn đoàn người Diệp Quốc tiến đánh như nước vỡ đê.
Chẳng mấy chốc chiếm được hơn mười thành trì của Mạc Quốc, một hơi bao vây trước hoàng thành.
Dưới hoàng trì, vạn binh Diệp Quốc vây quanh không chừa lối thoát.
Diệp Chấn một thân áo giáp sắt cưỡi ngựa, tay cầm kiếm đứng phía dưới thành.
"Dám hỏi Mạc Quốc ta đã đắc tội gì với Diệp Quốc ngài?." Mạc Thanh bên trên thành trì hô lớn, hắn cũng muốn biết là vì sao.
Mạc Thanh có võ công rất tốt tuy nhiên hắn không đánh lại Diệp Chấn.
Không biết lúc trước có phải do Diệp Chấn che giấu thực lực hay không nhưng theo tình báo tên này đáng lí ra không mạnh đến vậy.
Hai hôm trước giao tranh trên trận, Diệp Chấn thế mà xém nữa giết hắn.
Cũng không biết vì sao binh Diệp Quốc cũng chỉ đánh hoặc đánh ngất binh Mạc Quốc, không có giết mà chỉ bắt giam.
Một loạt hành động lạ này làm quân Mạc Quốc vô cùng hoang mang.
Diệp Chấn cười, trước mặt vạn binh nói: "Muốn dừng chiến, đổi trì, đổi người thì trả một người lại cho ta."
Người này tất nhiên là Thẩm Nhạn.
Thẩm Nhạn núp phía sau nghe vậy liền giật bắn mình, đùa sao trời?!
"Ai?." Mạc Thanh nghi ngờ, chẳng lẽ…...
"Vương phi nhà ta nghịch ngợm, cải với ta một trận rồi trốn qua chỗ ngươi.
Ta dẫn người đến đón y về." Lời nói Diệp Chấn hết sức nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai đám người Mạc Quốc lại như sấm rầm gió thét.
Cái gì mà Vương phi? Chỗ của chúng ta khi nào có vợ của ngươi thế hả?!
Đừng có viện cái cớ vô lý như vậy!
Thẩm Nhạn:........
Chắc chắn không phải y!
Diệp Chấn: Chắc chắn phải là ngươi!
Mạc Thanh cạn lời, chỉ vì như vậy mà kéo ngàn binh vạn mã đến đánh nước hắn?! Này có chút kiêu căng không xem ai ra gì!
"Vương gia nhà ta cũng vì vội tìm vợ nên ngươi đừng để bụng.
Đợi đại sự thành Diệp Quốc sẽ đích thân đến tạ tội." Tôn Tường năm năm không gặp đã trầm ổn hơn xưa, trở thành tướng quân dũng mãnh trên chiến trường.
Hắn cưỡi ngựa đi đến cạnh Diệp Chấn, an ủi lại tâm hồn nhỏ bé của đám người Mạc Quốc.
Mạc Quốc:........(#`皿´)
Ngươi chơi bọn ta?!
Mạc Thanh lấy tay xoa trán, hắn cảm thấy hơi nhứt cái đầu rồi đấy.
Không ngờ vì Thẩm Nhạn tên điên này chơi lớn như vậy.
Nhưng cũng tốt, ích ra hắn bây giờ rất quan tâm y.
Mạc Thanh nhìn qua chỗ Thẩm Nhạn, thấy người muốn chuồn khỏi thì đi đến túm tiểu quỷ này lại.
"Đừng mà, ta không muốn." Thẩm Nhạn tuyệt vọng nói, ánh mắt kháng cự việc này rất rõ ràng.
"Haiz, ta nói chứ việc nhà hai ngươi từ từ nói mắc gì phải làm đến bước này.
Trở về dạy dỗ lại phu quân ngươi, ta sợ tương lai nếu ta không đồng ý trả ngươi chắc chắn hắn sẽ diệt luôn Mạc Quốc ta.
Tiểu quỷ à, chuyện này ta chịu rồi." Mạc Thanh vỗ vỗ vai Thẩm Nhạn nói, hắn không quan tâm Mạc Quốc sẽ bị chiếm đánh nhưng không thể để cho người dân vô tội chết oan, huống hồ hơn mười nghìn binh lính Mạc Quốc còn ở trong tay Diệp Chấn.
Thẩm Nhạn:.......Σ(▼□▼メ)
Thẩm Nhạn bị buộc phải xuống phía dưới hoàng thành đi đến chỗ Diệp Chấn.
Được Mạc Thanh hộ tống, cách ba bước nữa Mạc Thanh dừng lại nói: "Xong việc này ta muốn nghe lời giải thích từ Diệp Quốc."
"Tất nhiên, Diệp Quốc bọn ta sẽ cho các ngươi câu trả lời chính đáng." Tôn Tường khoanh tay đứng một bên cười nói, hắn nhìn Mạc Thanh một vòng.
Không tệ nha, lại có thêm một tiểu mỹ nhân ~
Mạc Thanh: (¬_¬)
Coi như ta chưa thấy ánh mắt đó của tên võ tướng này đi.
Nếu không ta sẽ chém chết hắn mất.
Hai bên xuống ngựa, Thẩm Nhạn khó chịu nhìn Diệp Chấn.
Tại hắn mà giờ này y thành trò cười cho thiên hạ rồi! ( º言º)
"Ta, Diệp Chấn xin thề từ hôm nay về sau sống không rời, chết không bỏ vĩnh viễn cùng Thẩm Nhạn chung sống một đời.
Vĩnh viễn bảo vệ, yêu thương y suốt một đời.
Nếu làm trái, trời không dung đất không tha bị ngàn binh vạn mã giết chết, sau khi chết không có chỗ chôn, người cũng bị…." Diệp Chấn giơ tay lên, quỳ gối xuống đất, trước mặt mọi người hô lớn lời thề này.
Giọng hùng hồ vang lên không dứt, binh lính xung quanh nghe rõ mồn một không sót một chữ.
Thẩm Nhạn không chờ hắn nói hết mà nhảy qua bịt miệng hắn lại giận dữ quát: "Ngươi làm cái gì thế hả?!"
Miệng thì quát mắng nhưng trên mặt y đã đỏ một mảng lớn, hận không có cái lỗ để chui xuống ngay bây giờ.
Hắn đang nói cái quái gì vậy?!
"Cho nên, Tiểu Nhạn.
Gả cho ta nhé?." Vẫn là câu hỏi lần trước chỉ là quy mô lần này hơn hẳn gấp trăm lần, ngoài lời dụ dỗ còn có uy hiếp rõ rệt nếu như y không đồng ý rất có thể Diệp Chấn liền dẫn quân đánh giết Mạc Quốc ngay bây giờ.
Nhưng nếu đồng ý,.....y không muốn.
"Đồng ý đi tiểu quỷ, suy nghĩ gì nữa.
Hắn cũng làm đến nước này rồi, nếu ở bên hắn không tốt có thể về bên ta.
Dù ta không bằng hắn, nhưng có thể chăm sóc ngươi cả một đời." Mạc Thanh nói, đưa mắt khiêu khích nhìn Diệp Chấn.
Hắn còn giận vụ đánh Mạc Quốc vì cái lý do nhảm nhí này của Diệp Chấn đấy, rất giận.
Nhưng lời hắn nói là thật lòng, hắn thừa nhận ở cùng với Thẩm Nhạn năm năm làm cho hắn có chút tình cảm khác thường với y.
"Ngươi nói gì?." Diệp Chấn ánh mắt sát khí nhìn qua bên Mạc Thanh.
Từ lần đầu gặp Diệp Chấn hắn đã nghi ngờ kẻ này có ý muốn trộm củ cải của hắn đi mất.
"Ích ra ta không bỏ rơi y." Mạc Thanh cười khinh nhìn về hướng khác buông lời nói.
Tôn Tường một bên thấy trận chiến gay gắt liền muốn giúp Lão Diệp chỉ là chuyện này Lão Diệp hắn….đáng đời lắm.
Tốt nhất bản thân nên làm nền thì hơn.
"Hừ, quyết định là do y." Hai người nam nhân liền nhìn về phía Thảm Nhạn, chờ người quyết định.
Thầm Nhạn cắn cắn ngón tay, y rất bối rối.
Mạc Thanh là người dám nói dám làm nếu như bây giờ y từ chối, Mạc Thanh rất có khả năng…này không được.
Diệp Chấn thấy tình hình có vẻ không ổn liền liếc Tôn Tường.
Hiểu ý lão bằng hữu, Tôn Tương vỗ tay ba tiếng liên tiếp, các binh lính Diệp Quốc buông vũ khí, người nào người nấy vỗ tay, còn không ngừng hô lớn.
"Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!"
Không biết có phải ảnh hưởng của bên Diệp Quốc không quân Mạc Quốc cũng góp gió thành bão.
"Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!."
Dưới sức ép dư luận hai bên quá mức Thẩm Nhạn cắn cắn môi nói bằng giọng nhỏ xíu.
"Hửm?." Diệp Chấn nghe không rõ hỏi lại.
Tất cả mọi người đồng loạt im lặng nghe cùng.
"Ta, ta…đồng ý…" Đỏ tới mang tai Thẩm Nhạn nói xong liền quay mặt chỗ khác không nhìn ai nữa, trong lòng lại hơi vui mừng chút xíu, chỉ chút xíu thôi.
"Oa –-----.
Hoan hô! Chúc mừng Vương gia!." Trên chiến trường không có máu tươi không có xác chết, khắp nơi toàn hoa tươi rải rác.
Quân Diệp Quốc lấy hoa đã chuẩn bị sắn vừa chạy thành một hình tròn bao vây đám Thẩm Nhạn vừa tung hoa hát hò.
"Lão Diêp chúc mừng ngươi nha.
Năm năm rồi mới có lão bà, ta tưởng ngươi ế đấy chứ hahaha------." Tôn Tường vỗ vai bạn già la hét chúc mừng, còn không ngừng trêu chọc Diệp Chấn.
"Đỡ hơn người đến giờ còn ế." Diệp Chấn nói lại, miệng cười tươi bước đến chỗ Thẩm Nhạn rất tự nhiên ôm người vào lòng.
Thẩm Nhạn đẩy mãi cũng không tách được con sam này đành mặc kệ luôn, hiện tại y có nên đào cái lỗ chui xuống không nhỉ?.
Tôn Tường:.......
Ế có tội hay sao?!
Các ngươi không biết gì cả, ế là sự tự do!
Ta chỉ là yêu tự do thôi!
Chán đời nhìn cái cặp đang yêu đương lắc lư trước mắt Tôn Tường đưa mắt nhìn qua kẻ cũng lẻ loi giống mình: "Này, hay ngươi gả cho ta nhé?."
Mạc Thanh:.........
"Ta nói thật đấy, ngươi gả cho….A------" Chưa nói hết liền ăn một đạp ngã ra phía sau, trúng vào con ngựa.
Con ngựa liếc nhìn Tôn Tường hừ cái mũi khinh thường bước ra chỗ khác, lêu lêu có người ế.
Tôn Tường: Ngươi mà cũng chê ta ế?
"Hừ!." Mạc Thanh khoanh tay đứng một bên nhìn cảnh lộn xộn này, không biết có thể về chưa nhỉ? Trà hắn pha sắp nguội rồi.
Năm năm trước người này đánh mất y, năm năm sau dưới hoàng thành lập lời thề nguyện bên y cả đời.
Diệp Chấn cười đến không ngừng mém, trán chạm trán Thẩm Nhạn: "Tiểu Nhạn, xin lỗi.
Lần này hãy để ta được yêu thương ngươi lần nữa nhé."
"Ừm." Thẩm Nhạn ngại ngùng đáp, xấu hổ chết mất y rồi.
"Tiểu Nhạn, ta yêu ngươi."
Thu phong khởi hề bạch vân phi,
Thảo mộc hoàng lạc hề nhạn nam quy.
Lan hữu tú hề cúc hữu phương,
Hoài giai nhân hề bất năng vương.
Phiếm lâu thuyền hề tế Phần hà,
Hoành trung lưu hề dương tố ba.
Tiêu cổ minh hề phát trạo ca,
Hoan lạc cực hề ai tình đa,
Thiếu tráng kỷ thì hề nại lão hà.
...________Hoàn Chính Văn__________...
Thu Phong Từ (秋風辭).
Bài hát về gió thu.
Dịch Nghĩa:
Gió thu nổi, mây trắng bay,
Cây cỏ vàng rụng, nhạn bay về nam.
Lan nở hoa, cúc nhả hương,
Nhớ người giai nhân, chẳng thể quên.
Ngồi thuyền lầu vượt sông Phần,
Ngang qua dòng sông, sóng trắng nổi.
Tiêu trống ngân, tiếng ca chèo vang,
Khi vui vẻ kết thúc, buồn lại nhiều,
Thời trai trẻ được bao lâu, đến già lại biết sao.
^^^^^^Nguồn: Google ^^^^^^.