Vị Vương Gia Này Tránh Xa Ta Chút!


1.Diệp Chung x Đinh Huệ Lan.
Đinh Huệ Lan lớn lên cùng hai người Diệp Chấn và Diệp Chung.

Năm mười bốn tuổi nàng đem lòng yêu thiếu niên Diệp Chấn, chỉ chờ nhân được chú ý của hắn.

Nhưng nàng biết, hắn không yêu nàng chỉ có nàng là đơn phương.
Hôm đấy, nàng nhận được tin rằng mình sẽ kết hôn cùng Diệp Chấn.

Còn gì vui sướng hơn khi mơ ước thành sự thật?
Nàng vui mừng đến quên trời đất, cho đến khi nàng bị từ hôn.
Từ hôn? Sao có thể chứ?!
Tiên đế tránh bị mất mặt đành chuyển đối tượng sang Diệp Chung, nàng từ Ung Vương phi tương lai lên làm Hoàng hậu Diệp Quốc.

Rất vẻ vang, nhưng nàng chẳng vui nổi.
Nàng không yêu Diệp Chung, chỉ xem hắn như huynh trưởng mình.


Nàng hận Diệp Chấn, muốn tìm cách trả thù.
Đến khi, đêm động phòng ngày đấy.

Người lấy nàng, Diệp Chung nói: "Ta biết nàng không yêu ta, nhưng xin nàng cho ta thời gian để được yêu nàng.

Dù nàng có yêu ta hay không không quan trọng, ta biết người nàng yêu là Hoàng đệ nhưng người yêu nàng lại là ta."
Đinh Huệ Lan nhìn hắn, tuy nàng không yêu người nam nhân này nhưng cho hắn một cơ hội cũng chẳng thiệt thòi.

Đệ làm thì huynh chịu, nàng phải bắt tên này bồi thường cho mình đến già.
Khoảng thời gian sau đó, nàng lúc nào cũng lạnh nhạt thất thường với hắn.

Chỉ có hắn là xem như không có gì lúc nào cũng cưng chiều nàng hết mực, dù hậu cung có ba nghìn giai lệ đi nữa hắn cũng không đụng lấy một người.
Rồi sau bao năm, nàng rốt cuộc cũng siêu lòng trao cho hắn lần đầu.

Nàng không hối hận, nam nhân này từ lúc xuất phát đã không có được trái tim của nàng nhưng hắn đã làm được, buộc nàng phải yêu hắn.
Hận thù với Diệp Chấn gì đấy nàng cũng chẳng quan tâm nữa, vì nửa đời sau của nàng đều phải gắn bó với nam nhân trước mắt này.
2.Tôn Tường x Mạc Thanh.
Sau khi Thẩm Nhạn gả đi Mạc Thanh không có gì làm liền tiếp tục ở trên núi, ngày ngày đọc sách ngắm hoa cỏ thỉnh thoảng triều đình có việc lại quay về.
Đến một ngày nọ, hắn đang uống trà đọc sách phía sau lại có tiếng bước chân.

Tưởng là tiểu quỷ về thăm mình nhưng không nghĩ đến lại nghe được giọng nói lạ: " Này, ngươi ở đây hả?."
Mạc Thanh nhíu mày quay đầu nhìn, là Tôn Tường.
Hắn nói đến đây thay mặc Diệp Quốc bàn về việc làm ăn với Mạc Quốc.

Khoảng thời gian sau đấy số lần đến chỗ Mạc Thanh càng lúc càng nhiều, đến độ Mạc Thanh phiền lòng nhịn không được mà nói: "Sao ngươi cứ đến đây hoài thế?!."

Tôn Tường cười, lộ ra hàm răng sáng bóng: "Không được à? Nhà ngươi cũng như nhà của ta thôi!."
Mấy nắm tiếp theo với sự dày mặt la liếm của Tôn Tương cuối cùng cũng vớt được người vào tay, hắn mất thời gian rất lâu còn lâu hơn cả lão Diệp lúc cưới vợ.
Đến lúc cưới hỏi xong, vào đêm động phòng lại xảy ra vấn đề lớn.
Thế, ai nằm trên?
"Tất nhiên là ta." Mạc Thanh nhàn nhạt đáp, lúc người này theo đuổi hắn cũng không nói trước tất nhiên do hắn quyết định.
"Thôi, nằm trên mệt lâm.

Để ta thích hợp hơn, ngươi mỏng manh như vậy vẫn là nằm dưới cho khỏe." Tôn Tường từ chối, lão Diệp nằm trên tất nhiên hắn cũng phải nằm trên luôn!
Mạc Thanh cười: "Tỷ võ quyết định."
Chơi luôn!
Thế là có chuyện giữa đêm tân hôn hai tên đực rựa không đi ngủ mà ôm nhau ra ngoài đánh!
_ _ _
Giữa mành giường đỏ đậm, tiếng cót két vang lên liền hồi.
"Phục không?." Mạc Thanh cười cợt nhùn người dưới thân mình, phía dưới không ngừng trừu sáp lên xuống liên tục.
"Oa—-, không phục! Ngươi rõ ràng chơi xấu!." Tôn Tường hai tay bị trói trên đỉnh đầu, khóe mắt ướt đẫm, hắn nghiến răng mắng mỏ người phía trên.
"Luật cũng không nói không được chơi xấu.

Dám chơi dám chịu đi, nương tử." Mạc Thanh tiếp tục tăng tốc độ, nắm lấy đôi chân cường tráng của Tôn Tường đặt trên vai mình, một kích đâm mạnh về phía trước.
"A------, rõ, rõ ràng ngươi chơi xấu! Huhu, ta không chịu!." Tôn Tường la lên, hông lắc lắc không ngừng muốn né khỏi hung khí.

Đường đường võ tướng Diệp Quốc oai phong như hắn mà lại bị đè?!
Sau này ta sao còn dám nhìn mặt ai a!
"Không phục cũng phải phục.

Mau, gọi tướng công." Mạc Thanh lật người lại, từ phía sau sáp tới, miệng cắn vài cổ Tôn Tường mạnh bạo.
Ai biểu ngươi câu dẫn ta trước, đáng đời.
"Mơ đi, ông đây có bị làm chết cũng không gọi!." Tôn Tương nhe răng trợn mắt nói.
"Vậy sao? Để coi đã." Bên miệng cười gian, Mạc Thanh muốn xem tiểu nương tử hắn mới rước về chịu được bao lâu nữa.
Sáng hôm sau.
"Tướng, tướng công a! Dừng lại đi! Ta, chịu không nổi nữa rồi!." Tôn Tường khóc lóc nói.
"Biết sai?." Mạc Thanh tay nắm eo Tôn Tướng thật chặt từ phia sau mạnh bạo tấn công tới.
"Biết, biết rồi! Là ta sai, tướng công tha mạng a;." Tôn Tường nghiến răng nói, mặt mũi gì nữa chứ lo giữ mạng trước đi a!
"Ha, ngoan lắm tiểu nương tử."  Mạc Thanh cười, phía sau mạnh thêm chút nữa, rất nhanh liền giải tỏa bên trong Tôn Tường.
Người này, thuộc về Mạc Thanh hắn rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận