Ly không còn đủ sức nói thêm một câu nào nữa. Cô chỉ ngồi gục xuống, run rẩy sợ hãi, khóc nấc không thành tiếng. Người cô rung lên. Cô ước gì Hoàng tới cứu cô ra khỏi nơi này.Cô kinh hãi nghĩ về những gì có thể đã xảy ra với mình đêm qua.
Tới bây giờ, khi Ly đã bật khóc thì Huy không còn cảm thấy vui nữa. Cái dáng ngồi gục ôm gối đó…
Một cảm giác nhức nhối và thoáng đau lòng.
-Cầm lấy này - anh đưa cho cô một ít khăn giấy, nói rất nhẹ.
-Tránh xa tôi ra! Tôi sẽ báo công an !- cô gào lên
-Thôi được rồi, cô phiền quá. Tôi nói đùa cô thôi . Bộ đồ là của tôi, nhưng là chị giúp việc thay cho cô. Tôi cũng không động tới cái người bốc mùi của cô đâu.
Huy thấy cái ngọt khác lạ tới ngớ ngẩn trong giọng nói của mình lúc này.
-Anh cút đi! Tôi không tin đâu!
“Trông cô ta khóc cũng đẹp nữa……..”
Lần này anh không biết phải làm thế nào. Có lẽ anh đã đùa ác quá
-Tôi xin lỗi. Đáng ra tôi không nên đùa cô kiểu đó. Thôi chắc tôi nói gì cô cũng không tin nữa. Tốt nhất cô xuống nhà mà hỏi chị giúp việc đi
-Có thật không? – Ly nói trong tiếng nấc.
-Chẳng phải là dù tôi có nói gì thì cô cũng sẽ không tin sao?
Không nói không rằng, cô vùng vằng chạy xuống nhà.
Một mình Huy. Anh khẽ đưa tay lên bóp trán. Một hình ảnh đáng lẽ không nên xuất hiện lại đang hiện về trong dầu anh. Một hình bóng đã rời xa anh từ rất lâu. Nhưng rồi anh lại khẽ mỉm cười. Một nụ cười thật đắng.
Vừa thấy Ly chạy xuống cầu thang, chị giúp việc đã nói:
-Em dậy rồi à? Cậu Huy dặn là bao giờ em dậy thì xuống ăn gì đi đấy. Qua đây nào, chị nấu cháo xong rồi
“Huy à? Sao mà quen thế?”
-Ơ, cảm ơn chị ạ. Nhưng mà chị ơi… em hỏi… tại sao em lại ở đây?
-Chị cũng chả biết. Hôm qua khuya lắm mới thấy Huy về, lại đưa theo em đã ướt sũng rồi. Chị hỏi nó lại không nói, chỉ bảo chị thay đồ rồi đưa em lên phòng thôi. Em cao quá, chị chẳng có bộ nào vừa đâu, nên chị mới lấy đồ của Huy cho em
Chị giúp việc đó ăn mặc rất giản dị và nói giọng địa phương. Nụ cười chất phác nông thôn của chị làm Ly tin vào sự “vô tội” của cái tên Huy gì gì đó, mặc dù vẫn còn đôi chút ngờ vực. Ly bỗng thấy anh ta không phải là người xấu. Dù sao có thể dừng xe để “cứu” một người không quen biết thế này thì có lẽ anh ta cũng là người tốt…
-Dạ. cảm ơn chị rất nhiều.
Nồi cháo từ trong bếp tỏa mùi hấp dẫn. Tới bây giờ cô mới nhìn đồng hồ. Đã 11 giờ trưa rồi. Cô đã bỏ cả bữa sáng lẫn bữa trưa. Bụng sôi lên nhưng nhất định cô sẽ không bao giờ ăn ở đây. Cô sẽ không muốn mang ơn huệ của ai cả, nhất là từ một người đàn ông…..
Nhưng dù sao cuối cùng cô cũng có thể thở phào. Thật may vì những gì tồi tệ nhất mà cô vừa nghĩ tới, có lẽ là chưa xảy ra với cô
-Điện thoại của tôi đâu? – cô nói lạnh ngắt
-Coi bộ là cô tin tôi rồi đó hả?
Ly không trả lời câu hỏi đó mà chỉ gắt lên:
-Đưa trả tôi điện thoại ngay lập tức… cùng với quần áo của tôi, và đưa tôi ra khỏi đây ngay! – cô ra lệnh ngạo mạn
-Cô nghĩ mình là ai mà dám ra lệnh cho tôi như thế? Sao cô không nghĩ là cô sẽ chết từ đêm qua nếu không có tôi?
-À thế hóa ra tôi phải cảm kích anh sao? Tôi đâu có bắt anh phải làm như thế?
-Thôi tôi biết rồi. Tôi cũng chả hi vọng được một người như cô cảm ơn. Đồ của cô ở dưới nhà, hỏi chị Liên đó.
Rột..rột.
Huy khẽ cười khi nghe thấy bụng cô đang réo lên.
-Cô nên ăn cháo của chị Liên đi thì hơn đấy.
-Lằng nhằng. 5 phút nữa anh phải đưa tôi về!
Đúng là chỉ cần 5 phút sau cô đã trút bỏ bộ áo thùng thình đáng chết đó đi và mặc vào bộ áo váy tối qua. Cũng may chị Liên giúp việc cẩn thận đã giặt phơi khô rồi, mặc dù vẫn còn hơi ẩm.