Vị Yêu

Chương 17: Tỉnh dậy để yêu em.
- Dừng lại! Quá đủ rồi. Du, anh biết em là 1 cô gái tốt nhưng anh không thể yêu em. Anh biết, em không yêu anh khi anh thay đổi mà là từ rất lâu rồi.- Du lắc đầu, nước mắt rơi lả chả:
- Em đâu làm gì sai chứ! Chỉ là em yêu anh thôi…
…………………………………………………………………………………………………..
1 xô nước lạnh có thể nói là lạnh cóng như nước đá vừa tan tạc thẳng vào người Lan làm cô tỉnh giấc. Cô run lên bần bật vì lạnh, đây là tầng hầm của 1 cơ quan đã bỏ hoang thì phải, không khí thật sự rất lạnh, cô sẽ chết nếu ở đây 1 ngày mất.
Cô ngẩng đầu lên, điều làm cô ngạc nhiên nhất ở đây là sự xuất hiện của Ngọc. Đột nhiên cô nhớ đến Trang, người bạn đã giúp cô mà cô đã đối xử với cô ấy thật tàn nhẫn. Giờ chỉ còn mỗi cô trong gian phòng lạnh lẽo này chẳng ai giúp đỡ. Ngọc đi đến nâng cằm cô lên:
- Thật ra thì giữa tôi và cô không còn ân oán gì nhưng tôi lại có tính thù rất dai, huống chi có tiền, lại có thể thỏa mãn cơn giận. Ngu gì không làm! Bây giờ Kiệt đang nằm 1 đống ở bệnh viện, để xem ai có thể giúp đỡ cô.
- Im lặng tí đi, công việc của cô đến đây đã xong, tôi chưa xử cô chuyện cô dám cặp với Kiệt đó.- Du đứng ngoài sau khoanh tay. Con bé đi lên bóp khuôn mặt cô:
- Tại sao chị xinh xắn mà óc chó thế?
- Sao… cô… không ở … trong… bệnh viện.- Lan nói bằng giọng run rẩy vì lạnh.
- Có mẹ chồng tôi ở đó rồi. Giờ thì tôi phải ở đây xử cô cho xong. Anyway, nghe tôi kể những hiềm khích từ trước đến nay của tôi với cô nhé!- Du buông tay khỏi mặt cô. Con bé hí mắt xa xăm:
- Khi tôi còn là 1 con bé nhỏ xíu, tôi và Kiệt đã có lương duyên trời định. Từ khi ba anh ấy chuyển công tác vào thành phố thì tôi đành tạm xa anh ấy. Và cô đã thay thế tôi, chính xác, chỉ là thay thế. Nhưng tôi đã vào trong Nam. Nhưng đáng tiếc, anh ấy chỉ chú ý đến cô. Tôi biết, anh ấy rất xấu trai và nhút nhát nhưng… tôi yêu anh ấy thật sự. Chẳng như cô, bị vẻ ngoài của anh ấy hớp hồn. Ngay cả khi anh ấy mất trí thì cô lại về Việt Nam. Và hôm nay, anh ấy lại phải nằm ở bệnh viện.- Du lắc đầu.- Tôi phải tha cho cô sao đây?
- Tôi không… có… ý tranh giành… tôi… yêu… Kiệt… là thật!- Lan nói.
- Sao? Ai cho cô cái quyền đó? Nực cười!- Tiểu Dung quăng ánh mắt khinh bỉ vào cô.- Để tôi đùa với cô 1 chút, nhìn cô cũng xinh đẹp thật đấy. Ngọc, đưa dao rọc giấy đây.- Ngọc để lên tay cô ta 1 con dao rọc giấy đã chuẩn bị sẵn. Lan lắc đầu:
- Tôi…xin..cô… đừng… mà!
- 1 rạch, là trả thù cho Kiệt.- Nói rồi, Du ấn lên má phải của cô 1 lần, do quá lạnh nên các mạch máu trên mặt cô đông lại rồi tê lịm đi.
*Rầm* Tiếng đạp cửa thật mạnh của ai đó. Du ngẩng đầu lên nhìn, con bé cười:
- Có hơi trễ đấy. 1 đường rồi!
- Con khốn!- Lâm xông vào thì bị 1 đám con trai ngăn cản lại. Cậu đạp phăng tụi ấy qua 1 bên 1 cách dễ dàng. Du rút trong túi ra 1 cây dao kê và cổ Lan. Con bé cười khiêu khích:
- Xông lên… mạch máu ở cổ có vẻ… mỏng…
- Đừng làm bậy, tôi sẽ giết cô.- Đôi mắt cậu long lên sòng sọc.
Lan có vẻ đã quá mệt và lạnh, nếu cứ để vậy thì cô chết mất. Lâm đang rất lo lắng thì có tiếng người bước vào. Du mở to mắt ngạc nhiên, là Kiệt. Anh đã tỉnh. Dáng đi của cậu có vẻ siêu vẹo, chắc có lẽ vừa tỉnh dậy.
- Bỏ dao xuống.- Hắn hạ thấp giọng. Du mím môi lắc đầu:
- Em không thể!
- Dừng lại! Quá đủ rồi. Du, anh biết em là 1 cô gái tốt nhưng anh không thể yêu em. Anh biết, em không yêu anh khi anh thay đổi mà là từ rất lâu rồi.- Du lắc đầu, nước mắt rơi lả chả:
- Em đâu làm gì sai chứ! Chỉ là em yêu anh thôi… Tại sao em là người đến trước lại trở thành kẻ đến sau?
Kiệt không trả lời mà tiến lại gần Du, con bé run rẩy, kê dao càng sát cổ Lan hơn. Cô đã ngất đi. Lâm cũng tiến đến. *Đùng*, con bé giật bắn người lên rồi khuỵu xuống, Lâm và Kiệt mở to mắt, con bé đã bị bắn. Thành đi vào, cười:
- Súng gây mê!- Cậu nháy mắt.
- Mau đưa Lan đến bệnh viện.- Kiệt nói. Lâm ôm cô chạy ra ngoài.
……………………………………………………………………………………………….
- Cậu tỉnh dậy khi nào?- Lâm dựa đầu vào tường hỏi.
- 1 tiếng trước…- Kiệt nhắm mắt, hắn ngồi trên băng ghế chờ, hơi thở khá mạnh vì mệt mỏi.
- Sao cậu biết Lan ở đó?
- Linh tính.- Hắn khẽ cười, đôi mắt vẫn khép hờ.
Khi trước mắt của Kiệt toàn là màu đen. Hắn nhìn thấy công viên hôm trước, Lan đang cười vui vẻ với hắn. Kiệt chạy đến đưa tay với lấy cô nhưng không được, cô đang chạy đi. Bóng dáng cô biến mất, hắn chỉ nhìn thấy 1 căn nhà cũ kĩ, tim hắn thắt lại 1 nhịp. Kiệt nghe tiếng khóc của bà Vân văng vẳng bên tai. Hắn bật dậy, bứt dây truyền nước biển, dù có hơi choáng nhưng hắn khoác 1 chiếc áo khoác rồi chạy đi. Bà Vân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi đứa con trai của mình tỉnh dậy nhưng lại vội đi không nghe tiếng bà hỏi đằng sau, vẻ gấp gáp lắm.
Kiệt nói:
- Vậy sao cậu biết Lan ở đâu?
- Định vị, điện thoại của Lan bị rớt ngoài đường. Tôi định đưa cậu ấy đến bệnh viện nhưng đến nhà thì không gặp, bệnh viện cũng chẳng thấy nên sinh lo. Và tôi tìm định vị của Du, không ngờ là đúng.- Lâm đáp.
Bác sĩ đi ra, không có vẻ quan trọng lắm. Ông nói:
- Cô ta chỉ bị nhiễm lạnh thôi. Còn cô gái kia thì ngủ 1 giấc sẽ tỉnh lại.
Kiệt đẩy cửa vào phòng cô đang nằm. Lâm đặt tay lên vai cậu:
- Đừng làm cô ấy buồn, nếu không, tôi sẽ giết cậu!
- Nhất định.- Hắn gật đầu cười. Giờ thì mọi thứ có vẻ thoải mái hơn rồi. Hắn đã gọi cho ba mẹ Lan, họ đang trên đường tới. Có vẻ rất lo lắng. Hắn đã trấn an 2 người. Khẽ cúi đầu đặt lên trán cô 1 nụ hôn. Hắn nhẹ nhàng:
- Lúc trước mắt anh chỉ còn màu đen, anh đã muốn buông xui nhưng rồi anh lại nhớ giấc mơ mình còn dang dở. Tỉnh dậy để yêu em.
Trong mơ màng hư ảo, cô khẽ nghe giọng nói của hắn…” Tuy coffee thật sự đắng nhưng những người thích nó sẽ thấy nó ngọt…” Bàn tay cô nắm chặt vào ga giường. Định mệnh đã đẩy cô và hắn đến với nhau, vậy… lần này có còn như thế nữa không? Quả thật, cô đã cướp đi Kiệt từ tay Du, cô không muốn làm kẻ thứ 3. Đôi mắt cô khẽ nheo, đến lúc cô phải đối mặt với mọi thứ mình đã cướp đi từ ai đó. Kiệt đang nắm chặt tay cô, đôi mắt khép hờ, trông hắn có vẻ mệt mỏi lắm. Cô nghe tim mình đập chậm 1 nhịp. Ba mẹ cô thấy cô tỉnh dậy thì chạy lại. Mẹ cô mặt tái xanh nhợt nhạt:
- Con có sao không?
- Dạ không sao.- Cô đáp nhẹ. Kiệt mở mắt, siết chặt bàn tay cô. Bà Vân từ phía sau đi đến, khẽ vuốt tóc cô:
- Con và Kiệt quả thật là 1 đôi, nhờ có con nên nó mới có thể sống như bây giờ.
- Con muốn sang Mỹ.- Cô thẳng thừng đưa ra đề nghị. Mọi người hết sức ngạc nhiên khi cô chỉ vừa về cách đây 3 tháng. Kiệt nói:
- Anh đi với!
- Không, tôi sẽ đi 1 mình, nếu có duyên thì ta sẽ gặp lại.- Nói rồi, cô bật dậy choàng tay qua cổ kéo hắn vào lòng. CÔ đang trốn tránh mọi thứ… gia đình, tình yêu và thù hận… Ba mẹ cô không nói gì vì họ biết, họ có phản đối thì cô vẫn đi.
……………………………………………………………………………………………….
- Cho tôi gửi lời tạm biệt đến Tiểu Du nhé, và xin lỗi con bé giúp tôi.- Lan nhìn Lâm, Kiệt không đến đưa cô đi thật rồi vì hắn đã có nói, cô mà đi tức là mọi thứ chấm dứt. Chấm dứt thì sao chứ, đáng lẽ phải sớm hơn nữa cơ. Lâm gật đầu:
- Đi mạnh khỏe, nhớ liên lạc với tôi đấy.
- Nhất trí.- Cô cười.
Kiệt đứng trên sân thượng nhìn máy bay bay qua đỉnh đầu. Cô đã đi thật rồi… hắn phải làm sao đây??? Nghề nghiệp là quan trọng nhất sao? Hay thực chất là cô đang trốn tránh mọi thứ. Thật khổ sở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui