Chương 13: Mưu toan…
Phải bỏ qua những quá khứ để bước tiếp con đường mới.
…………………………………………………………………………………………………..
Nam đi đón con mình. Con bé hình như đã tan trường lâu lắm rồi. Nó đang ngồi cạnh thằng bé con của Trang. Anh đi đến. Con bé vui mừng ôm chầm lấy anh nhưng ánh mắt anh lại chăm chăm nhìn thằng bé giống hệt mình. Nó cũng cảm nhận được anh nhìn nó nên cười với anh, hôm bữa anh đã đưa nó đi tìm mẹ cơ mà.
Nam đi đến gần nó. Anh kéo Duyên vào lòng mình ngồi trên băng ghế đá cạnh thằng nhóc ấy. Anh hỏi:
- Ba mẹ cháu không đến đón sao?
- Dạ có chứ ạ. Hôm nay mẹ cháu bận nên ba cháu đến đón.- Thằng bé trả lời.
- Ba bạn ấy nhìn rất giống ba đó!- Con bé nói.
- Ừ.- Anh véo má con bé 1 cái.
Jackson đi vào. Nhìn thấy Nam đang ngồi cạnh Thiên thì có chút bực mình. Anh vào bế thằng bé lên. Nam cười:
- Thằng bé là con anh sao?
- Thì sao?- Jackson hằn hộc.
- À… Không sao. Tôi chỉ hỏi vậy thôi!- Nam đáp. Anh đứng dậy đi qua Jackson. Jackson khẽ nói nhỏ:
- Rốt cuộc thì cô ấy vẫn thuộc về tôi.
Trong đầu anh vụt qua 1 điều gì đó. Anh cũng đã từng nói chuyện với cậu ta như thế này. Đúng rồi, là cậu ta đã nói sẽ theo đuổi Trang, cả 2 sẽ cạnh tranh công bằng. Nam khẽ cắn môi, những kí ức của anh hoàn toàn không có gì về Jane và Duyên. Nếu 1 ngày anh nhớ mọi chuyện, có lẽ anh sẽ rời bỏ bọn họ.
Jackson quay đầu lại:
- Anh có gia đình thật sao?
- Thì như anh đã thấy.- Nam nhún vai.
- Vậy… tốt…- Anh cười rồi đưa thằng bé ra xe. Nam khẽ hừ lạnh 1 cái rồi bế Duyên đi về.
……………………………………………………………………………………………….
- Sao cô không giữ lời với tôi vậy? Cô nói sẽ không thích Jackson của tôi cơ mà!- Mai nhừa nhựa gần như muốn ngất trong quán bar. Tôi khoanh tay ngồi nhìn cô ấy uống. Tôi cũng không muốn hành hạ cô ấy ra thế này đâu nhưng Jackson thông báo là sẽ đính hôn với tôi nên chỉ 1 phút 30 giây cô ấy hẹn tôi đến bar này. Tôi còn tưởng cô ta sẽ lồng lộn lên nắm đầu tôi đánh như 5 năm về trước chứ. Tôi vuốt vuốt lưng cô ta. Cô ta khóc, macara chảy tèm lem hết ra. Giờ tôi mới biết, Mai chính là người con gái mà mẹ Jackson đã chấm làm con dâu. Xảy ra chuyện như thế này thì cũng không có gì là lạ.
1 lúc sau, sau khi đã khóc hết nước mắt cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi đang ăn khô mực thay vì tu bia ù ù, cũng bù qua đắp lại, người uống người ăn. Tôi đưa miếng khô trước mặt cô ta:
- Ăn trước khi bao tử cô nhập viện đi!
- Không thích. Cô trả Jackson lại cho tôi đi!
- Nói trắng ra thì tôi chẳng vui vẻ gì cái thể loại đi tranh giành hạnh phúc của người khác. Nếu cô và Jackson kết hôn thì tôi cũng chẳng đi phá đâu! Hay cô đi làm giấy đăng ký đi rồi tôi từ bỏ.
- Cô… điên à?- Cô ấy nhìn tôi, tôi nhún vai cười cợt.
- Vậy thì… tôi về trước đây… Tạm biệt, tôi phải… đi xem thành quả phấn đấu của tôi trong 5 năm qua.
Tôi thanh toán tiền cho cô ấy rồi căn dặn người tiếp tân phải tìm 1 nhân viên đưa cô ấy về theo địa chỉ tôi đưa, tất nhiên có hoa hồng. Tôi bắt taxi đến bệnh viện. Tôi hít thở 1 cái trước khi đẩy cửa phòng bệnh vào. Tôi đẩy cửa vào. Người đàn ông mà tôi từng gọi là cha đang nằm trong đó. Ông bị xuất huyết não, tình trạng của ông cũng không khả quan lắm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Ông nhìn thấy tôi đi vào thì ngồi dậy. Tôi nói:
- Không cần ngồi dậy!
- À… con..
- Tôi là con ông sao?- Tôi lấy ghế ngồi cạnh ông nhếch mép.- Ông xem, tôi có phải ăn xin ngoài đường và trở về nhà quỳ lạy ông tha thứ không?
- Ta…
- Người đàn bà kia đâu? Người vợ hợp pháp không tính những người phụ nữ rơi rớt bên ngoài, tôi đã nói là 2 người sang đây tôi mới chấp nhận trả hết số nợ 2 người đã vay ngân hàng và cả công ty tôi nữa!
- Bà ta có sang nhưng đã bỏ trốn cùng người tình của mình rồi.- Ông nói 1 cách khó nhọc. Dáng vẻ uy quyền và sành sỏi của ông thường ngày không còn nữa, ông ốm yếu gầy gò như những người gần đất xa trời. Tôi nói:
- Thế tôi tốn vé máy bay cho bà ta qua đây du lịch à? Mà thôi, xem như tôi trả tiền vé máy bay 5 năm trước. Ông có gì muốn nói với tôi không?
- Cho ta xin lỗi.- Ông nghẹn ngào. Tôi khinh khỉnh, ông ta xin lỗi vì điều gì? Không quan tâm đến mạng sống của tôi mà vung roi đánh sao? Tôi vẫn nhớ cái ngày cắt đứt quan hệ với ông ta, ông ấy đã đánh tôi bán sống bán chết. Tôi chỉ vừa khỏe sau khi nằm viện thôi. Những vết thương đó đến 3 tháng sau mới lành hẳn, giờ trên lưng tôi vẫn còn vết sẹo. Vết sẹo đó là vết may khi nhảy lầu và cả vết roi mây xé toạc thịt tôi ra. Tôi im lặng không trả lời. Ông ta nói tiếp:
- Ta thật sự xin lỗi, ta đã không quan tâm con hơn.
- Nếu biết 1 ngày tôi trở thành tổng giám đốc 1 công ty tư lớn như thế này thì ông đã đối đãi tốt hơn với tôi đúng không? Nhờ những trận đòn của ông mà tôi biết, tôi sẽ phải làm những gì. Dù không có bà ta nhưng tôi vẫn đứng ra trả nợ cho ông. Biết vì sao không? Tôi đã hứa sẽ trả hết tiền mà ông đã cho tôi ăn, cho tôi mặc từ bé đến giờ và cả tiền mà ông đã vất vả sanh ra tôi. Tôi đi đây!
Tôi đứng lên xoay người đi. Tôi đã đạt được mục đích của mình nhưng tại sao tôi lại không thấy vui chút nào. Tôi đang cảm thấy khó chịu thì phải.
Jackson lái xe đến đón tôi. Tôi lên xe đưa tay véo má Thiên 1 cái, nó vẫn đang châm chú vào điện thoại của Jackson, đó là điều tôi không yên tâm mua cho nó 1 cái điện thoại như vầy. Tôi đã mua cho nó 1 cái không có chức năng quá nhiều chỉ có nghe, gọi, nhắn tin là chủ yếu và thế là nó quẳng xuống hồ bơi dưới nhà. Tôi ngồi cạnh anh, Jackson mở lời:
- Anh đã chọn ngày cưới rồi. Mẹ anh đã đi xem đó, anh nghĩ em cũng nên qua chào mẹ đi!
- Em sẽ qua. Anh chọn ngày nào vậy?- Tôi hỏi.
- Ừm, 3 tuần nữa!
- Hả? Chẳng phải anh nói 2 tháng sao?- Tôi trợn mắt.
- Anh đã nói là mẹ anh chọn ngày tốt cơ mà!- Jackson cười.
- À… dạ…- Tôi cắn môi, tôi vẫn chưa muốn lên xe hoa tuổi 22 đâu.
Dì Kim gọi cho tôi, tôi nghe máy:
- Có chuyện gì vậy ạ?
- Ba của cậu chủ đã gọi hỏi sao lâu quá không gọi về!
- Dì cứ nói lí do gì đi. Đã 5 năm rồi, giờ mới gọi là sao? À mà cháu thấy mình cũng không đúng, sau khi kết hôn cháu sẽ dọn về nhà của Jackson.
- Dạ.
Jackson hỏi tôi:
- Có chuyện gì sao?
- Dạ không sao. Mà chỗ ở…
- Em dọn về luôn đi.
- À… Em định kết hôn xong rồi hẳn dọn vì sợ dì Kim cô đơn!- Tôi cười.
- Tùy em thôi!- Anh nắm lấy tay tôi siết nhẹ. Tôi cúi đầu. Tôi khó chịu quá đinh mất.