Sở Chu ở trên xe nghiêm túc đọc kịch bản. Suất diễn quả thực không nhiều lắm, đặt trong một bộ phim hoàn chỉnh, cơ bản cũng chẳng khác nào chỉ ló cái mặt ra.
Việc này cũng tương đối phù hợp với nguyên tác, bởi vì vị tác giả này có rất nhiều bộ hệ liệt giang hồ, 《 Giang Hồ Chiết Đao Lệnh 》 chỉ là một quyển trong đó, trong tiểu thuyết nguyên tác Liễu Mộng Quy xuất hiện ở phần kết truyện, vào lúc Lâu Tuyết Sinh muốn thoái ẩn giang hồ mới xuất hiện, sau đó ở cuốn tiểu thuyết tiếp theo của tác giả trở thành nhân vật chính.
Có thể thấy được, biên kịch và đạo diễn đã đặt rất nhiều tâm huyết vào bộ phim này, cực kỳ chiếu cố tâm lý của fan nguyên tác, bằng không để tiết kiệm chi phí, nhân vật Liễu Mộng Quy này có thể hoàn toàn không cần xuất hiện.
Cho nên không sợ suất diễn chỉ có một chút, Sở Chu cũng muốn tận lực khiến nhân vật bộc lộ một cách hoàn mỹ nhất, dù sao nhân vật Liễu Mộng Quy này cũng là một nhân vật khá nổi bật trong hệ liệt giang hồ của tác giả, trong đảng fan nguyên tác cũng rất được quan tâm, không diễn cho có lệ được.
Không bao lâu, Sở Chu đến đoàn phim. Đoàn phim đang dựng ở một khu thắng cảnh địa phương, nghe nói đạo diễn thích quay chụp cảnh thật, cho nên thường xuyên mang theo đoàn phim chạy khắp nơi.
Bạn của chị Tiểu Mạc là nhân viên công tác trong đoàn làm phim, theo lời anh ấy nói thì chính là trợ lí phó đạo diễn, anh đưa Sở Chu đến phòng hoá trang, khách khí giải thích ngọn nguồn sự việc: "Vốn dĩ đã định tốt diễn viên, nhưng xảy ra chút sự cố nhỏ, đạo diễn chúng tôi lại là người thích theo đuổi sự hoàn mỹ, không muốn tùy tiện để một người bình thường hay diễn viên quần chúng diễn được...... May có thầy Sở cứu tràng kịp thời, không thì tiến độ của đoàn phim sẽ bị trì hoãn mất."
"Không có không có." Sở Chu vội vàng xua tay, ngượng ngùng cười cười, "Mọi người đã cho tôi cơ hội nhận công việc này, người nên cảm ơn là tôi mới phải."
"Vừa hay bây giờ là thời gian nghỉ trưa, vì không gian được sử dụng ở khu thắng cảnh này có hạn, cho nên một phòng đung nhiều công dụng, đạo diễn cũng đang nghỉ ngơi bên trong." Trợ lý dừng lại trước cửa phòng hoá trang, xấu hổ cười một tiếng, ý bảo Sở Chu tự mình vào, "Tôi đi nói với đoàn làm phim chuẩn bị hợp đồng cho cậu, đợi chút nữa sẽ chia cho chị Tiểu Mạc cùng xem, cậu cứ diễn ổn thoả trước đi."
Sở Chu mỉm cười nói cảm ơn: "Vất vả rồi."
Tiễn trợ lí đi xong, Sở Chu hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng hóa trang.
Đạo diễn đang ngồi trên ghế xem di động, thấy Sở Chu đi vào, lịch sự đứng dậy. Sở Chu vội vàng tiến lên bắt tay chào hỏi, cũng giới thiệu bản thân: "Chào đạo diễn Đặng, tôi là Sở Chu."
Đạo diễn tên Đặng Trác, là đạo diễn nổi danh trong giới, chuyên môn quay phim võ hiệp và lịch sử chính kịch, đạt được một ít giải thưởng, tuy rằng Sở Chu chưa từng tham gia phim của ông ấy, nhưng cũng biết, nghe nói rằng ông có tiếng nghiêm khắc lại thích theo đuổi sự hoàn mỹ, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi sợ.
Cơ thể Đặng Trác hơi mập, khuôn mặt nghiêm nghị, đeo kính không gọng, nhìn qua chính là kiểu người văn nhã, nghiêm túc. Ông đánh giá trên dưới Sở Chu một lần, mở miệng nói: "Bề ngoài trông khá được, trắng trẻo, cũng có nét của Liễu Mộng Quy, nhanh đi hoá trang thử xem."
Sở Chu thay quần áo, dưới sự trợ giúp của thợ trang điểm đội tóc giả lên.
Thợ trang điểm chân thành khen câu: "Làn da của anh đẹp trai tốt thật đó, vừa xuất đạo không bao lâu sao? Nhìn tuổi của anh trông rất trẻ, cảm giác như vừa mới thành niên ấy."
Sở Chu xấu hổ cười cười: "Tôi xuất đạo cũng được mấy năm rồi, chắc do bề ngoài nhìn khá nhỏ."
Thợ trang điểm cười ha hả nói: "Giới giải trí ai cũng muốn mình trông trẻ một chút mà, đây là chuyện tốt."
Đúng lúc này, Sở Chu nghe thấy có người đẩy cửa vào phòng, vì thợ trang điểm vẫn đang hết sức chuyên chú bôi cái gì đó lên mặt cậu, nên không tiện quay đầu xem người tới là ai. Lúc này, cậu nghe thấy Đặng Trác nãy giờ vẫn đang nằm liệt trên ghế đột nhiên mở miệng: "Phó Tuân, về sớm vậy? Không phải cậu nói muốn đi tản bộ à."
Người tới vậy mà lại là Phó Tuân!
Sở Chu đột nhiên cảm thấy khẩn trương, sau khi làm xong video về CP Cửu Ngũ kia, cậu luôn có cảm giác như có tật giật mình. Tựa như cô nương cổ đại muốn cầu nhân duyên với người thương trong lòng, trộm dùng tơ hồng cột với nhau, lại sợ bị người phát hiện.
Nhưng mà, CP này không phải cậu muốn làm mà! Hơn nữa cậu cũng không yêu thầm Phó Tuân, sợ cái gì chứ!
Sở Chu nhịn không được mắng mình hèn nhát trong lòng.
"Bên ngoài hơi lạnh." Giọng của Phó Tuân rất thấp, giống như ngáp một cái, nghiêng đầu chú ý tới Sở Chu, "Vị này chính là?"
"Đồ đệ của cậu." Đặng Trác nhàn nhạt nói.
Mặt Sở Chu được trang điểm không cũng không sai biệt lắm, liền vội vàng đứng dậy chào hỏi, giọng nói bởi vì khẩn trương có chút nhỏ: "Phó.... Chào thầy Phó, tôi là Sở Chu."
"Chào cậu." Phó Tuân gật đầu.
Sở Chu ngẩng đầu nhìn rõ Phó Tuân.
Phó Tuân mặc trang phục diễn, tóc vấn ngọc quan, mặc áo bào trắng rộng tay, dung mạo thanh tuyệt như ngọc, lại có chút gầy gò, quả nhiên là băng hồ thu nguyệt*, tự mang khí khái tiễu tuấn của đạo nhân.
(Băng hồ thu nguyệt: thành ngữ để ví với sự trong trắng, thanh bạch)
Khung cảnh này vô cùng đẹp.
Nhưng mất hứng chính là, trong tay Phó Tuân ôm một chiếc bình giữ nhiệt siêu bự.
Bự đến mức có thể so với cái ấm nước luôn ấy.
Phó Tuân mặt không đổi sắc, nhìn về phía Sở Chu: "Muốn uống nước ấm không?"
Sở Chu sửng sốt một chút: "A?"
Phó Tuân cầm lấy cái ly sạch sẽ trên bàn trong phòng nghỉ rót một cốc, nghiêm túc bổ sung nói: "Nước ngâm cẩu kỷ, dưỡng sinh."
Sở Chu bất ngờ: "Dạ???"
"Ha ha ha ha ha ha ha."
Sở Chu còn đang ngây người, bị tiếng cười to đột ngột của đạo diễn hấp dẫn.
Đặng Trác đứng dậy trêu ghẹo: "Tiểu Phó chính là cái dạng này, tác phong so với lão già đã về hưu y đúc, đừng bị hình tượng nam thần của tên này lừa đấy nhé."
Sở Chu thẹn thùng cười, thầm nghĩ hoá ra đạo diễn Đặng cũng không nghiêm túc như vẻ bề ngoài.
Đặng Trác đến gần hai người, trên dưới xem xét Sở Chu: "Nhìn dáng vẻ của cậu xem ra cũng chuẩn bị tốt rồi, quần áo còn rất vừa người. Ngoại hình không tồi, lời kịch nhớ kỹ chưa?"
"Nhớ kỹ, đều đã nhớ kỹ rồi." Sở Chu thành thật gật đầu.
Đặng Trác trêu chọc: "Cậu xem, Liễu Mộng Quy đứng gần, Lâu Tuyết Sinh đúng thật trông giống một lão già rồi."
Phó Tuân đang uống trà, nghe được lời này, ánh mắt hoài nghi đảo tới lại bị Sở Chu nghĩ lầm thành ánh mắt "người tới không có ý tốt", phải biết rằng, người trong giới giải trí kị nhất là việc bị nói già.
Sở Chu vội vàng xua tay giải vây: "Không không, thầy Phó trông rất trẻ, hơn nữa còn rất đẹp, rất rất đẹp......" Vừa nói vừa nghiêng mắt trộm nhìn phản ứng của Phó Tuân.
Phó Tuân nghe thấy Sở Chu khen mình đẹp, nghĩ thầm đây là phản ứng bình thường, không để ý nữa quay mặt nhìn chỗ khác.
Tới thời điểm bắt đầu quay, Sở Chu nhận thấy hoá trang của Phó Tuân có chút biến hoá, hai bên thái dương có thêm lọn tóc trắng, có thể là vì muốn thể hiện tuổi tác rõ ràng hơn chút, lại càng có phong phạm của tiên nhân đạo cốt.
Suất diễn của Liễu Mộng Quy không nhiều lắm, những cảnh ban đầu đều vô cùng đơn giản, đầu tiên là được Lâu Tuyết Sinh dẫn đi gặp mặt chào hỏi người trong giang hồ, sau chỉ đứng phía sau làm phông nền cho Lâu Tuyết Sinh.
Vấn đề chỉ là, có hơi lạnh. Chủ yếu vì Liễu Mộng Quy tuổi trẻ thân thể cường tráng, tranh phục diễn của Sở Chu chỉ có một kiện áo bào đen đơn bạc, tóc buộc đuôi ngựa xoã sau đầu, một tay đỡ chuôi kiếm bên eo, nhìn từ xa có một loại lạnh lùng khốc cảm. Nhưng cố tình khuôn mặt Sở Chu trời sinh ôn nhu, mũi cao môi mỏng, đôi mắt hoa đào liễm diễm ẩn tình.
Đây cũng là lý do đạo diễn tương đối hài lòng với Sở Chu. Hình tượng Liễu Mộng Quy trong hệ liệt nguyên tác chính là loại lãnh khốc nhưng dễ tiếp cận, kỳ thật giống như cảm giác tắm mình trong ánh mặt trời đầu xuân, liêu nhân mà không tự biết.
Rốt cuộc chịu đựng đến phân cảnh cuối cùng, cũng chính là kết phim cảnh Liễu Mộng Quy muốn thoái ẩn giang hồ, phối diễn cùng Lâu Tuyết Sinh.
Hiện trường quay chụp ở bên cạnh vách núi, bốn phía đều là núi cao trùng điệp, một mảnh yên tĩnh, chỉ có âm thanh gió lạnh gào thét thổi tới. Đạo diễn giải thích cảnh tiếp theo là một cảnh quay dài, cần phải diễn trọn vẹn từ đầu tới đuôi, nếu giữa lúc đó sai sót một chút cũng phải quay lại từ đầu.
Sở Chu hơi khẩn trương, cơ thể căng thẳng đến có chút cương cứng. Nghe đạo diễn chỉ đạo vị trí, yên lặng tính toán trong lòng vài lần, hít sâu mấy cái, nỗ lực đắm chìm vào nhân vật.
Đáng tiếc, lúc Phó Tuân nói lời thoại đầu tiên, Sở Chu thật sự không khống chế được, hắt xì một cái.
Hiện trường an tĩnh quỷ dị trong chốc lát, sau đó chính là một trận cười vang.
Sở Chu xấu hổ đến nổi da gà, gương mặt cúi xuống phiếm hồng, hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui vào.
Rốt cuộc cũng có nhân viên công tác phát nhận ra được nguyên do, mở miệng nói: "Dù sao bây giờ cũng là mùa đông, Liễu Mộng Quy lại ăn mặc quá ít, sao trước đấy không kêu lạnh hả."
Sở Chu xấu hổ lau lau mũi: "...... Tôi không để tâm lắm."
Đặng Trác nghe vậy liền tháo tai nghe xuống, nói: "Trước tiên mọi người nghỉ ngơi vài phút đi, chốc nữa bắt đầu lại."
Sở Chu thở dài, híp mắt trộm liếc nhìn Phó Tuân, nghĩ thầm bản thân không cẩn thận làm chậm trễ tiến trình quay chụp của mọi người, chắc là sẽ bị ghét rồi......
Ngay lúc cậu còn đang nghĩ miên man, một cô gái nhỏ không quen biết bỗng dưng bưng một cốc trà tới, trên mặt là nụ cười thân thiện: "Tôi là trợ lý của thầy Phó, anh ấy bảo tôi đưa cậu ly trà uống cho ấm người."
"Hả?"
Sở Chu giật mình tại chỗ, cứng đờ tiếp nhận ly trà còn đang toả hơi nóng, ấm áp từ đầu ngón tay ào ào đánh tới toàn thân, làm cơ thể thoải mái hơn không ít. Cậu nhẹ nhàng bưng trà nhấp một ngụm, vị ngọt nhàn nhạt đọng lại trên đầu lưỡi.
Vẫn là nước ngâm cẩu kỷ ban nãy.
Lúc này, Sở Chu thấy Phó Tuân phía xa vẫy tay với cậu, không khỏi chớp mắt khó hiểu. Trợ lý nhỏ bên cạnh cười bảo: "Thầy Phó bảo cậu đi qua! Đừng để anh ấy chờ."
Sở Chu cẩn thận bưng trà, bước nhỏ chạy tới, còn chưa đứng vững đã vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn trà của thầy Phó! Thật sự...... uống rất ngon."
Phó Tuân liếc mắt nhìn trên dưới cậu một vòng: "Quần áo cậu đúng thật rất mỏng, đổi lại là ai cũng sẽ thấy lạnh, trợ lý của cậu đâu?"
Sở Chu ngượng ngùng gãi gãi sau cổ, cụp mắt cười gượng một tiếng: "Trợ lý...... nghỉ rồi."
"Trước tiên không nói cái này." Phó Tuân cẩn thận nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý tới bên này, thần thần bí bí móc từ trong tay áo ra một món đồ, bỏ vào trong ngực Sở Chu, còn toả ra hơi ấm.
Sở Chu không hiểu ra làm sao: "......?"
Phó Tuân ôm cánh tay tựa vào bên đường, từ từ giải thích: "Đây là đồ tôi dùng để giữ ấm, xét thấy cậu đang lạnh, đưa cậu dùng trước. Cậu dán ở trong quần áo là được, chỉ là cái này tôi vừa dùng qua, nếu cảm thấy ghét bỏ, trả lại cho tôi là được."
"Không không không, tuyệt đối không ghét, sao có thể......" Sở Chu thụ sủng nhược kinh nhận lấy miếng dán giữ nhiệt, nhanh chóng nói cảm ơn, "Thật sự rất cám ơn...... Thầy Phó quả nhiên là người tốt, nhưng anh không dùng sao?"
Phó Tuân không gợn sóng nói: "Tôi cũng không phải chỉ có một cái."
"Cũng đúng......" Sở Chu đột nhiên cảm thấy câu mình hỏi có hơi ngu ngốc.
Đúng lúc này, phía sau có người gọi Sở Chu, cậu nghe tiếng quay người đáp lại. Phó Tuân vô tình nhìn về phía sau Sở Chu, một thân trang phục màu đen thắt đai lưng đỏ, buộc chặt lộ rõ vòng eo nhỏ, ấn tượng trực quan chính là nhỏ gọn tinh tế.
Phó Tuân hơi nhíu mày, tay vỗ nhẹ eo lưng Sở Chu, đụng đến làm người ta phát hoảng.
Đây mà là người khác thì chính là quấy rối tình dục, nhưng Sở Chu quay đầu lại, nhìn đến khuôn mặt tuấn tú đang nghiêm túc nhìn chằm chằm của Phó Tuân, phản ứng đầu tiên chính là: Mình làm sai cái gì rồi sao?!
"Quá gầy......"
"Dạ?"
"Quá gầy, người trẻ tuổi phải ăn nhiều thịt một chút mới khoẻ mạnh." Phó Tuân vẻ mặt nghiêm túc giáo dục.
Sở Chu mờ mịt nhìn Phó Tuân rời đi, nghĩ thầm: Phó lão sư không chỉ tốt, thế quái nào có cảm giác hơi giống...... giống mẹ mình ấy nhỉ.
"Bắt đầu quay! Chuẩn bị hết đi."
Tiếng hô to của đạo diễn Đặng cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu, Sở Chu siết chặt nắm đấm, lần này nhất định phải làm tốt!