Máy móc và camera đều đã vào vị trí, thư ký trường quay đánh bản thanh một cái, biểu diễn chính thức bắt đầu.
Lâu Tuyết Sinh cúi đầu đứng bên vách núi, tay vịn chu lan. Nơi xa mây trắng xây thành tuyết, dãy núi trải dài liên miên vô tận. Chuyện xưa trên giang hồ như thuỷ triều, phảng phất trôi thoáng qua đáy mắt, lại tiêu tán theo làn gió.
Y đã trải qua quá nhiều, hồng nhan tàn phai theo năm tháng, tri giao phẫn hận mà đoạ ma, bằng hữu hy sinh vì đại nghĩa...... Trên đời ân oán như nước, lại một vòng tiếp một vòng, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Có lẽ từ lúc ngã xuống trần gian mênh mông biển trời này, nam bắc không chốn nương thân, vây hãm giữa cô tịch trầm liêu, đã không còn có thể thoát ra được nữa.
Nhưng là người thì sẽ thấy mệt.
Trong ánh mắt xa cách mà lạnh băng của Lâu Tuyết Sinh hiện lên một tia mỏi mệt, y phục màu trắng không dính chút bụi trần dường như cũng sang một màu xám xịt. Y thở dài, chậm rãi ngẩng đầu, phảng phất như đem gánh nặng đè trên vai bấy lâu buông bỏ.
Đó là đạo nghĩa và trách nhiệm trên giang hồ, cũng là gánh nặng mà y gánh vác cả đời.
Lúc này, Liễu Mộng Quy cầm theo kiếm vội vàng tới tìm sư phụ, hắn còn trẻ, chưa chân chính tiến vào giang hồ, đối với mọi chuyện đều cảm thấy mới mẻ, ánh mắt sáng ngời như vì sao.
"Sư phụ." Liễu Mộng Quy nhìn thấy Lâu Tuyết Sinh, ba bước thành hai bước chạy tới, ánh sáng trong mắt như tràn ra, "Sư phụ! Ta nghe được trang chủ sơn trang Tuyết Mai nói tháng sáu Trung Nguyên sẽ có đại hội so tài kiếm thuật, đến lúc đó các môn phái lợi hại trên giang hồ đều sẽ tham gia, bây giờ chúng ta xuất phát, đến nơi vừa vặn đúng tháng sáu!"
"Mộng Quy."
Lâu Tuyết Sinh hơi xoay người, trong nháy mắt Liễu Mộng Quy có cảm giác như có tuyết rơi.
Liễu Mộng Quy thoáng sửa lại tư thế, nghiêng đầu nhẹ nhàng hỏi: "Sư phụ?"
Lâu Tuyết Sinh hiếm khi cười, nói là cười, cũng chỉ là khóe môi chợt có độ cung nhè nhẹ, chua xót cùng bất đắt dĩ hội tụ, cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài: "Mộng Quy, ngươi được xuất sư."
Liễu Mộng Quy sững sờ tại chỗ, ánh mắt ảm đạm, giọng nói khó tin hơi phát run: "Sao cơ......? Đệ tử đi theo sư phụ mới hơn hai năm, còn có rất nhiều thứ đều chưa học được, sư phụ là không cần đệ tử nữa sao......"
Lâu Tuyết Sinh ôn nhu nhìn Liễu Mộng Quy, tay vuốt tóc trên trán hắn, lại vỗ vỗ vai hắn, trầm giọng nói: "Vi sư đã không còn gì để dạy ngươi, ngươi thiên tư thông minh, ngộ tính rất cao, kể cả khi ta không ở cạnh ngươi, tương lai ngươi cũng nhất định có thể làm nên thành công."
Liễu Mộng Quy như hiểu được điều gì, hơi gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Người phải đi rồi sao, sư phụ?"
Gió thổi qua mái tóc đã bạc màu của Lâu Tuyết Sinh, y ngẩng đầu nhìn xa xăm: "Từ nay về sau, trên giang hồ sẽ không còn tung tích của Lâu Tuyết Sinh. Ngươi là đệ tử duy nhất của ta, cũng là người duy nhất có liên hệ với ta trên thế gian này, mỗi một câu nói tiếp theo của ta, ngươi đều phải nhớ kỹ --"
Liễu Mộng Quy lần nữa ngẩng đầu, nín thở ngưng thần.
Lâu Tuyết Sinh chắp tay, thanh âm tuy không lớn, nhưng từng câu chữ đều vô cùng rõ ràng hữu lực: "Thứ nhất, sinh mệnh đáng quý, bất kể là thân phận gì, dài hay ngắn, đều phải biết quý trọng......"
Y bắt đầu chậm rãi dạo bước.
"Thứ hai, một chữ tình, vốn là xa xỉ, không thể cưỡng cầu, nếu như may mắn gặp được người tương ngộ, phải nhớ hai chữ chân thành."
"Thứ ba, tuy nói miệng đời có thể xói chảy cả vàng, nhưng chớ có vì vài lời vội vàng kết luận, tổn thương người khác, làm người chỉ cầu không thẹn với lương tâm."
Liễu Mộng Quy nghe được khắc sâu tận đáy lòng, không biết vì sao, hốc mắt lại hơi ươn ướt.
"Cuối cùng......"
Lâu Tuyết Sinh dừng chân, giống như nhớ lại chuyện xưa nào đó, biểu cảm thoáng chốc hoảng hốt. Lúc này tuyết mịn bỗng rơi khắp trời, phủ lên khuôn mặt y, lạnh lẽo tận xương. Y chậm rãi nhắm mắt lại, bỗng nhiên cười nhẹ, tuyết hoà tan trên mặt như nước mắt, sớm rơi trong gió, biến mất giữa không trung.
"Mộng Quy, nhân gian đáng sợ, nhưng giang hồ có thể thoái lui. Đừng tự trói mình với nhân thế, nếu có một ngày, ngươi cảm thấy mệt mỏi, cứ buông bỏ hết thảy đi."
Tuyết rơi trên tóc Liễu Mộng Quy, hắn ôm lấy thanh kiếm của mình, cảm giác cô tịch lẻ loi, thế nhưng sống lưng lại thắng tắp. Tuy Liễu Mộng Quy nghe được cái hiểu cái không, nhưng đều nhớ kỹ, vô tình hắn đem gánh nặng Lâu Tuyết Sinh đã buông bỏ vác lên vai mình. Không biết con đường phía trước như nào, nhưng hắn đã chuẩn bị tốt.
Lâu Tuyết Sinh nâng mắt trông về phương xa: "Bầu trời hôm nay rộng lớn thật đấy......"
......
"Cắt! Qua!"
Hiện trường an tĩnh đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, đạo diễn bắt đầu nhanh chóng chỉ đạo mọi người: "Tuyết rơi rồi! Mang thiết bị thu gọn nhanh!"
Có người còn đang thảo luận: "Tuyết rơi đúng lúc thật, không khí gãi đúng chỗ ngứa! Tôi thiếu chút nữa cho rằng tuyết này do đoàn làm phim chúng ta rải rồi."
Cơ thể Sở Chu lạnh căm, đang chuẩn bị vào phòng mặc thêm quần áo, vừa lúc đụng phải Đặng Trác.
Khuôn mặt Đặng Trác hòa ái cười cười, cổ vũ nói: "Diễn không tồi, là vàng thì sẽ sáng, một ngày nào đó sẽ có người thấy được cậu, cố lên."
Mặt Sở Chu lộ vẻ cảm kích, hơi hơi khom lưng: "Cảm ơn đạo diễn Đặng đã cho tôi cơ hội này."
Đặng trác vỗ vỗ bả vai cậu: "Chạy nhanh vào phòng đi, đừng để bị cảm."
Sở Chu vào phòng hoá trang thay quần áo, bắt đầu cảm thấy có chút ấm áp hơn, liền ra cửa nhìn quanh khắp nơi, tìm kiếm thân ảnh Phó Tuân, nghĩ thế nào cũng nên nói cảm ơn.
Cậu hồi tưởng đoạn đối diễn ban nãy, cảm thấy Phó Tuân diễn quả thật quá lợi hại, cảm xúc của bản thân hoàn toàn bị đối phương khuấy động lên, thế nên đắm chìm trong đó. Trước kia nghe người ta nói diễn chung với diễn viên giỏi là một loại hưởng thụ, hôm nay Sở Chu cuối cùng cũng khắc sâu lý giải được điều này.
Sở Chu từ trước giờ vẫn luôn diễn web drama, chất lượng cao thấp không đồng đều, nhưng cao cũng không cao đến nỗi nào, cộng sự thường phần lớn đều là kiểu không biết diễn xuất. Cậu trôi dạt trong cái giới nghệ sĩ này, ý chí chiến đấu sắp bị tiêu hao đến chả còn bao nhiêu, chỉ cần đủ nuôi sống bản thân là được, nhưng lần này chỉ diễn cùng Phó Tuân đúng một đoạn kịch, cảm giác như thực tuỷ biết vị*, lại có chút tham lam cảm thấy không đủ.
( thực tuỷ biết vị: có thể lý giải giống như khi ăn được tuỷ rồi chúng ta sẽ cảm thấy rất ngon. Nghĩa bóng ám chỉ chuyện đã trải qua một lần và muốn tiếp tục chuyện đó một lần nữa.)
Thật làm cậu nhớ lại khát khao đối với nghiệp diễn trước kia của mình.
Từ nghèo thành giàu thì dễ, chứ từ giàu về nghèo thì khó lắm.
"Cậu đứng ngốc ở đây làm gì vậy?"
Sở Chu bị một câu đánh tỉnh, ngẩng đầu vừa thấy, Phó Tuân đã thay trang phục diễn, bọc mình bằng một chiếc áo bông lớn đang ôm bình giữ nhiệt.
...... Xem ra nam thần ngầm còn rất bình dân. Sở Chu âm thầm nghĩ.
"Tôi đang tìm anh......" Sở Chu lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn thẳng Phó Tuân, "Tôi muốn đối mặt cảm ơn thầy Phó."
Phó Tuân bình tĩnh nói: "Nếu là bởi vì miếng dán giữ nhiệt với ly trà, không cần để trong lòng, chuyện nhỏ cũng không tốn sức."
"Không phải." Sở Chu hơi rũ mắt, giọng điệu chân thành, "Thầy Phó diễn rất tuyệt, ít nhiều nhờ có anh, tôi mới có thể nhớ lại hoá ra diễn xuất lại là một việc vui đến thế...... Tóm lại, lần này có thể diễn cùng thầy Phó, tôi cảm thấy vô cùng may mắn."
Phó Tuân nhìn Sở Chu trầm mặc một lát, lần diễn này đối với hắn rất bình thường, tự nhiên không có cách nào đồng cảm với Sở Chu rằng mình cũng vậy, nhất thời không biết nói gì, đành phải chậm rãi cổ vũ một câu: "Cậu cũng không tồi, cố lên."
Cách đó không xa trợ lý cùng nhân viên công tác đang gọi hắn, Phó Tuân liền xoay người rời đi. Phía trước có camera và phóng viên đứng đợi sẵn, còn có rất nhiều fans chờ hắn tan tầm, đứng ở bên ngoài lan can hưng phấn kêu, khí thế ngất trời.
Sở Chu nhìn chăm chú thân ảnh Phó Tuân đã đi xa, nhẹ nhàng cười, thanh âm thấp đến mức chỉ đủ bản thân nghe: "Mình quả nhiên vẫn rất thích diễn xuất mà."
Mặt trời sắp lặn, ánh mặt trời dần dần chìm xuống, bóng tối đem thế giới chia làm hai nửa, sáng tối đan xen.
Phó Tuân đứng yên giữa ánh sáng, Sở Chu xoay người đi về nơi tối tăm ánh sáng không chiếu tới được, khoảng cách hai người dần dần xa, cuối cùng xa tới mức không thấy được bóng dáng đối phương. Phảng phất như hai thế giới cách biệt va chạm một cái chớp mắt, rồi lại chia lìa, đi theo quỹ đạo của từng người.
......
Mọi chuyện vụn vặt đều đã được xử lý xong, Sở Chu trở về nhà nằm trên giường, cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn tới Wechat của chị Tiểu Mạc: "Gần đây có bộ nào có thể cho em tham gia không?"
Không nhận được hồi âm, cậu chán gần chết, bắt đầu đi xoát Weibo. Thông báo bên Weibo Tiễn Lan Chu cậu dùng biên tập video hiện lên rất nhiều, tên của cậu bị tag liên tiếp.
Sở Chu click mở ra nhìn, thấy có người chuyển tiếp một link đến diễn đàn giải trí, cậu tò mò bấm vào xem, giao diện màu cam hiện lên xong tiêu đề thình lình đập vào mắt:
【 Có ai từng tìm hiểu về Tiễn Lan Chu rất hot dạo gần đây chưa? Người này chắc chắn là người trong giới! 】
Thấy một chữ "tìm", tay Sở Chu không nhịn được nổi đầy da gà, nghĩ thầm cư dân mạng không có việc gì làm tìm tới tìm lui, chuyện của người khác có quan hệ gì với mấy người hả? Ngoài đời thực nhàn rỗi lắm hay gì.
Sở Chu tiếp tục lướt xuống dưới, nội dung topic đại khái là: Mỗi CP Tiễn Lan Chu ghép đều trở thành sự thật, tôi cảm thấy không phải trùng hợp, người này chắc chắn là nhân viên trong giới biết trước tiếng gió, sau đấy lấy cái này kéo fan.
Phía dưới bình luận rất nhiều người đều phụ hoạ:
【 Hoá ra không phải mình tôi nghĩ vậy! 】
【 Hot search vừa lên tôi liền cảm thấy thế! Cố ý làm một cái mánh lới hút fan, chứ không làm gì có chuyện trùng hợp thần tiên đến mức ý. 】
【 Phục luôn, cái này vừa nhìn là biết nhân viên bên trong muốn cọ nhiệt độ, có gì để thảo luận ở đây? 】
......
Ha hả. Sở Chu cười lạnh trong lòng hai tiếng, chửi thầm: Tui mẹ nó cũng không nghĩ mình thần thánh như vậy cơ! Tui chỉ đu CP thôi, nói lí lẽ một chút đi. Mánh lới cái rắm, tui làm editor nổi lên để làm cái gì, có thể ghi vào hồ sơ lí lịch diễn viên để nhận phim chắc???
Trái lại, nếu thân phận diễn viên bị bại lộ thì tiêu luôn, đặc biệt là sau khi cậu ghép CP mình với Phó Tuân, không chỉ bị fan của đối phương thảo phạt cả đời, còn bị chụp cho cái mũ đồng tính luyến ái, dựa theo tình huống bây giờ, cơ bản có thể cáo biệt nghiệp diễn luôn.
Tuy rằng Sở Chu cậu vốn dĩ cũng không thẳng lắm......
Sở Chu bất đắc dĩ than một ngụm nhỏ, lui về Weibo. Weibo so với diễn đàn giải trí nặc danh kia vẫn còn tốt, đại bộ phận bình luận vẫn thay cậu nói chuyện:
【 Tôi cạn cmn lời rồi, không có bằng chứng bịa đặt linh tinh, tôi thấy người cọ nhiệt độ chính là ông thì có. 】
【 Tôi phục luôn, mấy người đừng có mà quấy phá đại thần được không, không thích thì đừng có xem. 】
【 Người ta vất vả làm video vừa chất lượng lại còn tốt nên mới nổi tiếng? Editor người ta làm mỏi cả tay, cũng có phải tay mày đâu, cuộc sống bất hạnh quá muốn kéo người đi chung à? 】
【 Đại thần làm video miễn phí cho mày xem, mày mẹ nó có trả tiền không? Không trả thì đừng có sủa b**p b**p. 】
......
Chít tịt, nói đúng quá.
Sở Chu lau mặt, quyết định bỏ qua vụ này, lại lướt mấy cái Weibo, phát hiện các đại thần khác mình để ý cũng không thấy ra video mới.
Cậu vừa chuẩn bị tắt Weibo, đúng lúc này có cuộc gọi tới, là chị Tiểu Mạc.
"Alo? Chị Tiểu Mạc." Sở Chu mở miệng chào hỏi, vội vàng hỏi, "Có kịch bản mới gọi em sao?"
Chị Tiểu Mạc giống như do dự một lát, chậm rãi nói: "Không phải...... Sở Chu, chị có chuyện muốn nói với em."
Sở Chu cảm giác được chị Tiểu Mạc đang nghiêm túc, có loại dự cảm không lành, nhưng vẫn nín thở ngưng thần nghe.
"Sở Chu, em ký hợp đồng với công ty cũng đã được mấy năm, kỳ thực em là một diễn viên ưu tú, không thiếu kỹ thuật diễn cũng không thiếu nhan sắc, chính là không có cơ hội. Nhưng tình huống công ty em cũng biết rồi đấy, vốn dĩ không lớn, gần đây cũng không quá khởi sắc, hiện tại ông chủ đều đem tinh lực đặt hết lên luyện tập sinh mới, chuẩn bị thừa dịp bây giờ chương trình tuyển tú vẫn còn đang hot, cố gắng phát triển nam đoàn để kiếm tiền, diễn viên trong công ty cũng không còn mấy người...... Chị gần đây cũng bận rộn bên nam đoàn, rất bận, không có nhiều cơ hội chiếu cố em.
Đây đều là lời thật lòng trong lòng chị, rốt cuộc chị mang em cũng lâu như vậy, thiệt tình cũng là vì em rất giỏi. Nếu em tiếp tục ở lại công ty, đối với sự phát triển của em sau này có hạn, bởi vì công ty không có khả năng tranh thủ kịch bản tốt với tài nguyên cho em. Hợp đồng của em với công ty còn một năm, nếu em có ý tưởng gì về hướng đi sau này, chị sẽ tranh thủ giúp em liên hệ một chút......"
Giọng Sở Chu hơi nghẹn ngào không kiềm được, cười khổ một tiếng: "Cảm ơn chị Tiểu Mạc, em biết rồi."
"Khoan từ từ, chị còn chưa nói xong." Chị Tiểu Mạc nhận ra được Sở Chu đang suy sụp, vội vàng nói, "Chị đã tranh thủ cho em được một cái tống nghệ, ngày mai em qua đây ký hợp đồng, nửa tháng sau bắt đầu quay."
"Tống nghệ?" Ngữ điệu Sở Chu hơi đổi.
"Đúng rồi, một năm cuối cùng chị phải tận tình tận nghĩa một tý." Chị Tiểu Mạc cười cười, "Đây là tống nghệ của đài Thanh Hải, em biết mấy chương trình tống nghệ của đài này rất được ưa chuộng đúng không, chẳng qua tiết mục này không giống với đa số các loại trước đây, cũng không nhất định sẽ hot, cho nên phía nhà đầu tư tương đối cẩn thận......"
"Bằng không sao có thể đến lượt em đúng không?" Sở Chu hiểu rõ trong lòng, cười tự giễu, "Bởi vì cát xê tổ tiết mục có thể trả cho khách quý cũng không nhiều, mà em vừa vặn lại rất rẻ."
"Rẻ cũng có chỗ tốt của rẻ mà." Chị Tiểu Mạc cổ vũ nói, "Cát xê tiết kiệm từ trên người em dành cho người khác, chương trình khẳng định sẽ mời toàn khách quý lưu lượng cao, chuyện này đối với em cũng là một cơ hội tốt."
Sở Chu chân thành nói: "Cảm ơn chị Tiểu Mạc."
"Em phải thể hiện thật tốt đấy! Theo chị thấy, chương trình này phát sóng chắc chắn sẽ thành công." Chị Tiểu Mạc toàn thân tràn đầy tự tin ào ào nói, "Chị nghe nói Phó Tuân cũng sẽ tham gia đấy, cậu ta chính là cái loại đại minh tinh trước nay đều chưa từng tham gia tống nghệ!......"
Hai chữ "Phó Tuân" vừa lọt vào tai, đoạn sau chị Tiểu Mạc nói gì Sở Chu cũng không nghe rõ nữa, cả người đơ cứng một khối.
Cậu thế mà lại gặp Phó Tuân tiếp? Đây là tình huống gì thế này?
Không đùa chứ, trùng hợp quá rồi.
Hai quỹ đạo bất đồng, giống như được vận mệnh chú định, bị một cỗ lực lượng kéo lại với nhau, buộc chặt thành một nút thắt.