Việc Bán Thời Gian

Quân Thụy đưa cô đến nhà hàng. Cô không thèm để ý anh mà liền ăn luôn, được một lúc lâu không thấy anh nói gì... Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi:

''Sao vậy, anh không đói à?''

''Không"

Dung Hạ đưa tay tính làm gì đó, thì đột nhiên ngừng lại, hạ tay xuống, sắc mặt liền trở lên trong trẻo, tươi cười, giọng điệu ngọt ngào:

''Vậy em sẽ cho anh ăn nha.''

Thấy thái độ xoay chuyển của cô, còn tưởng cô đang âm mưu gì, anh nhíu mày nhìn cô, cái điệu bộ này chỉ có thể là vì gì đó...

Cô đẩy mắt ra hiệu với anh, rồi ngoan ngoãn đứng dậy đi về phía anh, ôm cổ anh ngồi trong lòng ghé tai nói nhỏ:

''Ông ta đang đến gần."

Cô nói xong liền dụi mặt vào anh nũng nịu, Quân Thụy vì thế cũng hiểu ý, nhẹ ôm eo cô, cười cười nói:

''Em mau ăn đi nào'' Anh cầm thìa cơm ân cần bón cho cô.

''Đông thiếu, lâu rồi không gặp"


Một giọng hào sảng vang lên, sau đó là tiếng cười khang khách tỏ rõ thái độ. Quân Thụy thấy vậy, còn vuốt ve mái tóc cô, nói:

''Đúng là lâu rồi không gặp.''

Dung Hạ trong lòng cười ngây ngốc nhìn hai người, đưa tay ra nghịch ngợm mọi thứ

''Tôi ngồi được không?''

''Chú Việt cứ ngồi."

Ông ta ngồi xuống, nhìn cô, xong lại cười

''Đông Thiếu bao giờ lại gần nữ sắc thế?''

''Một món đồ nhỏ mua từ buổi đấu giá của chú thôi mà."

Quân Thụy nói xong còn ra sức âu yếm nhìn cô, vuốt nhẹ những sợi tóc còn vướng trên mặt cô ra, cô vì thế mà cười tươi, cầm lấy tay anh:

''Anh muốn chơi với em sao?''

''Nghiên Hy ở bên Đông Thiếu có vui không?''

Dung Hạ nhìn ông ta, lòng đầy oán thán, nhưng vẫn vui vẻ trả lời:

''Con được cho rất nhiều kẹo, rất vui'' Cô như khoe thành tích mà cười tươi.

''Em thích như vậy anh sẽ mua thật nhiều."

Nhìn thái độ âu yếm, quấn quýt như hai con chim sẻ, ông liền đứng dậy nói:

''Tôi còn có việc, khi khác lại gặp.''

Việt Hào đứng dậy, đi dần xa, tên trợ lí bên cạnh liền hỏi:

''Tên đó có khả năng đang diễn, có cần...''

''Không cần, như vậy đủ rồi." Ông ta ngắt lời, dường như ông ta đủ chắc chắn rằng anh không hề đang diễn tròn vai. Đơn giản là, con chip kia luôn hiện lên mọi trạng thái của cô, buồn vui có đủ, nên chẳng cần phải động tay động chân theo dõi làm gì.


Thấy xung quanh chẳng còn người đáng nghi, cô liền ngồi bạch một cái xuống bên cạnh, hành động của cô như vừa chạm vào thứ dơ bẩn cần phải tránh xa, anh khó chịu kéo cô lại:

''Có người thì diễn còn không liền xua đuổi, em có ý gì đây?''

''Ai ya... Tôi chọc gì anh mà từ lúc trên xe tới giờ anh nói móc tôi hoài vậy.'' Cô bất cần chất vấn anh

''Em có não không.?''

''Có thì sao, không thì sao?''

''Có thì tự mình suy nghĩ, không thì đi hỏi người khác."

Quân Thụy trả lời xong liền quay đi, tiếp tục ăn. Dung Hạ hậm hức phát cáu, rốt cuộc cô làm gì anh ta chứ, cô làm gì có lỗi à...

Đến tối, anh cùng cô trở về, mọi người trong nhà vui vẻ chào đón nhưng có vẻ như hai người không có vui cho lắm... Nhìn tâm trạng hai người, ai cũng mang vẻ mặt đầy đăm chiêu, hậm hực không ai nhường ai, xuống xe một cái liền đóng mạnh cửa xe, không thèm để ý xung quanh mọi người ra sao mà hai người mỗi người đi một hướng.

Dung Hạ trở về phòng, bực tức đóng mạnh cửa, cô không hiểu sao anh ta đột nhiêu trở nên khùng vậy không biết, không phải anh ta là người lãnh cảm sao. Suy nghĩ một hồi, cô liền đi vào phòng tắm, lâu lâu cô lại đấm loạn xạ vào nước trong bồn.

Đang khí thế khó chịu trong người, nghe bên ngoài điện thoại kêu vang, cô càng khó chịu. Nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài, nhìn trên màn hình hiện lên icon khỉ... Chưa kịp để đầu dây bên kia nói, cô đã hét lên:

''Vân Ca, tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng.''

Đầu dây bên kia được một phen hú hồn, liền đáp:

''tớ buồn, cậu mau cùng tớ tìm trai vui vẻ đi''( tiếng điện thoại)

''Đời sống của tôi không đồi bại đến vậy''


"Ha..ha..cha mẹ rồi cả anh tớ ép tớ kết hôn... Tớ làm sao đây..ực.. Trong khi anh trai tớ còn ế mốc meo kia có ai thèm hốt đâu'' Vân Ca bất mãn vừa uống rượu vừa nói lên lòng mình.

''Được rồi... Đừng uống nữa... Cậu mau về đi, mai tớ sẽ đến chơi với cậu.''

Dung Hạ nhẹ nhàng khuyên ngăn nhưng có vẻ bên kia không vui vẻ chấp thuận.

''Tôi khổ quá mà... Sao lại có người bạn như cậu ch.ứ''

''Nhân lúc chưa say mau chóng về nhà, đừng để tôi bẻ chân cậu.''

Dung Hạ nói xong liền cúp máy, lăn ra giường... Thật là mệt mỏi.

Vân Ca vì lời nói của Dung Hạ liền giật mình, không dám uống thêm dù chỉ là một ngụm nhỏ. Từ nhỏ tới lớn là con gái cưng của cha mẹ, muốn gì được đó, trời đất này ai cũng không sợ nhưng mà cô sợ nhất chính là Dung Hạ, Vân Ca không làm theo liền bị Dung hạ kéo tai, đánh cho vài cái cũng lên. Nỗi sợ to hơn nỗi buồn, Vân Ca nhanh chóng ra về...

Dung Hạ buồn rầu liền thiếp đi, tới tận khuya anh mới về phòng... Đứng trước cửa phòng hồi lâu, nghĩ rằng cô đã ngủ rồi, nên tính nhẹ nhành mở cửa không ngờ anh lại bị mọt vố đaU, cô khóa trái cửa rồi...

Nhập mật khẩu hay vân tay không tác dụng gì, anh liền gọi quản gia đến lấy chìa khóa dự phòng. Khi vào đến phòng, anh không kìm được mà muốn lôi con người say nồng trong giấc mơ kia dậy. Anh khó chịu thì thôi đi, vậy mà cô còn vui vẻ say giấc mặc kệ anh.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận