Quân Thụy nhìn cô, Dung Hạ chẳng hề hay hấn gì, đến câu hỏi quan tâm của cô cũng thật quý. Cô không hiểu anh nhìn mình làm gì nên đưa tay lên qua lại trước mắt anh:
“Nếu anh không muốn nói thì tôi sẽ về.” Khuôn mặt cao cao tại thượng kia bất động nhìn cô, khi nghe thấy điều đó lập tức kéo cô lại:“Bộ em không có điều gì muốn nói với anh?”
“Tất nhiên là không có rồi, anh muốn tôi nói gì với anh.”
"Bỏ đi, tôi nói em nghe vậy.’’
Nhận được điều mình muốn, cô lẳng lặng ngồi xuống ngay ngắn mà nghe. Nhìn cô chăm chú nghe mình, anh nói:
“Lần trước gặp phải một tên, tra hỏi ra nhiều điều thú vị…” Nói rồi anh đưa cho cô một bản tài liệu dài, bên trên ghi chú đầy thứ đến bản thân cô cũng không ngờ tới.
“Này là thật sao?” Cô nghi hoặc nhìn anh, nhận thấy cô không tin mình bèn đáp:“Là thật.”
Quân Thụy tay cầm máy tính đưa cho cô, cô nhìn vào video được hiện bên trên.
“Có vẻ ông ta khá thích nhỉ?” Anh nhìn cô đang mỉm cười, thì thầm bên cô:" Anh đã giúp em rồi, em trả như nào đây?’’
''Giúp tôi hay là đang trả thù riêng…"
“Em nghĩ như nào thì câu chuyện sẽ theo hướng đó.”
“Anh dùng cách ông ta dùng để chơi với ông ta, như này không giống giúp tôi cho lắm.” Dung Hạ thẳng thắn nói anh. Còn đang muốn bản thân cô mang ơn anh, hay là dùng thân trả lại. Nhìn đáy mắt anh là đủ thấy nguy hiểm cho thân mình rồi.
"Vậy chứ không phải vừa nãy có người nào khó chịu sao?’’ Quân Thụy nhằm thẳng vấn đề nói cô, giờ thì hay rồi, phủi sạch mọi chuyện như không.
Dung Hạ nhìn anh, sao lúc đầu cô không nghĩ anh đê tiện đến vậy. Nói rồi cô đứng phắt dậy, ra về chứ không thèm ở chung một chỗ với anh.
Thấy cô đi khỏi, trợ lí Lưu lúc này mới vào trong, cúi người nói:
“Đã chuẩn bị xong rồi thưa ngài.”
Quân Thụy thở mạnh, mặt đen lại chẳng thèm đáp lại bước đi.
Chiếc xe Ferrari đen bóng lao nhanh qua mọi hẻm đường, dừng lại một tòa nhà màu trắng, bên ngoài đã nhuộm màu của thời gian. Thường xuân bên ngoài phủ kín mặt bức từng trắng bên trái, xung quanh sân, những người canh gác ngày ngày làm việc.
Anh bước xuống xe, chỉnh lại cúc áo vest ngoài, ung dung bước đi. Bước từng bước về nơi giam giữ, chiếc giày sáng bóng dưới chân theo nhịp tạo ra tiếng, ai nhìn thấy anh cũng khiếp sợ, lùi lại chào hỏi rồi cúi gằm mặt xuống không dám nhìn, chỉ sợ bản thân sống không đủ nhiều, đắc tội thì cũng khó mà thoát.
Bước vào căn phòng lớn, ánh sáng lờ mờ như trời nhẻm tối, dù cho bên ngoài vẫn là ban ngày. Khung cảnh ma mị này làm cho ai cũng khiếp đảm, vậy mà anh vẫn ung dung bước đến chiếc ghế được chạm khắc tinh xảo.
Ngồi vào vị trí như một ông hoàng, vị trí đó khiến cho mặt anh khuất đi một phần, chỉ có thể nhìn lờ mờ thấy thân ảnh cao lớn.
Thuộc hạ kéo lê một đám người thân toàn máu me, được trói lại bằng còng sắt, chân mệt nhọc lê đi vì bị xiềng xích. Những quả tạ lớn gắn vào chân, quét lê trên đất tạo lên tiếng ồn lớn.
Mang đến căn phòng đó, bọn họ được ép quỳ xuống, tư thế như đang cầu xin. Nhưng bọn họ cho dù bị xích lại vẫn cố đẩy ra.
Nhìn anh chậm rãi uống rượu, không nói một lời. Tên cầm đầu kia khó chịu hét lớn:
“Mày tưởng làm vậy tao sẽ khai ra sao?”
“Không cần, tôi không thích dài dòng.”
Anh phẩy tay ra lệnh, thuộc hạ bên cạnh đưa lên cho ông nhìn rõ một món đồ.
“Sao thế, đẹp không?” Quân Thụy lặng nhìn biểu cảm ông ta ra sao.
Đúng như anh dự đoán, ông ta ngơ mặt ra vài giây, mặt biến sắc khó khăn đáp:
“Xin ngài, đừng đụng vào vợ con tôi, họ không liên quan gì cả.”
“Cũng biết sợ sao.” Anh không mấy quan tâm, lắc ly rượu trong tay, ngay lập tức đặt xuống mạnh mẽ:“Nói tôi nghe điều tôi cần biết.”
Ông ta khi nghe đến đây, nhanh chóng đổi ý. Mặt thê lương nói:
“Việc đó là do một tay Việt Hào làm, còn có sự nhúng tay của một người khác… Nhưng tôi không biết người đó.”
“Ông chắc chứ?” Quân Thụy nghi hoặc, đáy mắt suy nghĩ lại mọi thứ.
“Tôi… Tôi chỉ là kẻ làm tay chân, những điều tôi biết không đáng kể.”
Nghe lời phân trần đó, anh không hài lòng, nhíu mày lại:
“Vậy bây giờ ông ta tính làm gì?” Anh hỏi vậy chứ anh rõ biết trong lòng chỉ muốn nghe xem người trước mắt nói đúng hay sai.
“Việt Hào đang muốn kiếm một cô gái có vẻ ngoài giống người ông ta đưa đến bên ngài.”
Nghe vậy, anh hiểu ngay ra, đưa tay lên ra lệch nhốt lại. Thực sự, ông ta không chỉ hão huyền mà cũng thật mù quáng.
Quân Thụy về đến Thanh Uyển nhìn Vân Ca đang nói chuyện với Dung Hạ, cô chẳng mấy quan tâm mà ngồi ăn bánh. Anh đi lại nói:
“Vân Ca, lên phòng sách.”
Nói rồi anh đi ngay, cô nghe tiếng cũng không quay lại nhìn một cái, nhưng Vân Ca bên cạnh thì đổ cả mồ hôi hột khi nghe tiếng anh trai mình.
Bước vào phòng sách, Vân Ca hoảng sợ nhìn anh, ông anh này sao tự dưng muốn nói chuyện với mình, trong lòng Vân Ca dâng lên nỗi sợ nhưng bên ngoài vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống sofa.
“Em biết chuyện Dung Hạ và Việt Hào có ân oán sao?”
Nghe câu hỏi thôi, Vân Ca cũng rén.
“Em có biết, nhưng sao vậy?”
“Đừng để cô ấy ra ngoài trong thời gian tới.” Nói rồi anh nhìn Vân Ca
Vân Ca thừa biết anh đang đe dọa mình hơn là nhắc nhở. Vân Ca liền gật đầu
“Em sẽ cố gắng.” Quân Thụy nhíu mày khi nghe vậy:“Cố gắng?”
“À, em sẽ tuyệt đối ngăn cản nhưng không biết có được không.”
Nghe giọng nhỏ dần, anh nói:
“Làm tốt anh giúp em không phải lấy chồng.”
“Anh nghĩ em tệ bạc với bạn mình vậy sao.” Vân Ca không đồng tình lắm. Nhưng anh lại nói tiếp:
“Còn không tốt thì sẽ nhanh phải lấy chồng.”
Nghe lời nói của anh mình, Vân Ca lặng người. Sao anh có thể đe dọa em mình lại còn mang chuyện hẹ trọng cả đời ra nói. Nhưng Vân Ca cũng gật đầu đồng ý.