Tác giả: Vi Sinh Noãnimg
Kouen thành công chinh phục được một Djinn có thuộc tính sinh mệnh như ý nguyện, Djinn [Phenex] có năng lực "chữa khỏi" mà anh muốn, bảy ngày anh ra ngoài, Đế đô sóng yên gió lặng, trở lại Vương phủ, vết thương của Konan thuận lợi được chữa khỏi.
Sự tình như ý, nhưng tâm tình của Kouen không tốt lên, toàn bộ Vương phủ chìm trong bầu không khí vô cùng áp lực.
Quản sự thu được chỗ tốt của Raku Kogi, truyền lời giúp hắn, mang hộp gỗ vào, Kouen đã cho người xử lý.
Nếu là ngày thường, Konan sẽ tìm lý do thích hợp trấn an tôi tớ, nhưng giờ Konan không ở đây, chuyện vặt vãnh này Kouen cũng không quản, đám tôi tớ đáng thương trong phủ chỉ biết phu nhân Raku bị "phong hàn", vì thế Hoàng tử điện hạ lửa giận khó tiêu giận chó đánh mèo với quản sự, nhất thời ai cũng bất an, đi đường nói chuyện cũng lo lắng đề phòng, sợ làm ra việc gì thì rước phải hoạ sát thân.
Nhóm tôi tớ hiểu lầm thế nào cũng không liên quan đến Kouen, nguyên nhân khiến tâm tình anh không tốt, một là vì Raku Kogi bị giam ở trong lao nửa sống nửa chết, chọc em gái mình một đao vẫn thấy không đủ kia, và hai là Konan bị thương.
Raku Kogi tìm thời gian tốt, cố tình tranh thủ lúc anh ra cửa mà tới, tự tin mười phần nghĩ mình có thể gϊếŧ Konan xong chạy trốn, dựa vào đặc tính của thanh nhuyễn kiếm có dấu hiệu hắc ma pháp này.
Raku Kogi biết rõ thực lực của em gái mình, ngay từ đầu mang theo hai đạo cụ ma pháp làm mồi nhử, kế hoạch của hắn là giả vờ không địch lại, sau đó nhân cơ hội ám sát, sửa lại ma trượng của Konan cũng chỉ là hậu chiêu đề phòng.
Vấn đề tới rồi, thanh nhuyễn kiếm này của Raku Kogi từ đâu ra? Nếu là bình thường thì không thể gạt được Konan, kết hợp với việc Raku Kogi sa đoạ, đáp án đã rõ ràng.
Tổ chức không thoái thác về việc này, lúc Judal làm trung gian đưa tư liệu lên, còn tiện thể mang theo quà tạ lỗi của tổ chức.
Có lẽ Raku Kogi thực sự dùng tên giả tiếp xúc với tổ chức, nhưng Kouen không tin tổ chức không điều tra tỉ mỉ kỹ càng đã đưa đạo cụ ma pháp cho hắn, dùng hắn làm thực nghiệm.
Mấu chốt là ở chỗ, tổ chức đã thoái nhượng một bước, anh tìm Judal cứu Konan, bảo Judal gọi mê cung lên, tổ chức cũng ngầm đồng ý không cản trở, anh cũng không tiện tiến thêm một bước gây khó dễ người ta.
Như vậy đành phải uỷ khuất Konan, suýt nữa là mất mạng mà cả một cách nói chính đáng cũng không có.
Tiếng kêu đau trên hành lang đánh gãy suy nghĩ của Kouen, anh cuộn thẻ tre trong tay lại, sau đó Kougyoku che cái trán bị va đỏ chạy vội vào trong nhà.
"Là một người học võ, không thể lỗ mãng hấp tấp, Kougyoku."
"Vâng, anh Kouen." Kougyoku lấy tay áo che mặt, hổ thẹn đồng ý.
Kouen lại nhìn về thẻ tre, làm như lơ đãng hỏi: "Muội vội như vậy, là vì Konan tỉnh?"
Kouen dùng [Phenex] trị liệu cho Konan, Konan vẫn không tỉnh lại.
Chờ thêm một chén trà nhỏ, Konan vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, trái tim vốn mang theo kỳ vọng của Kouen chìm xuống đáy cốc.
[Phenex] suy đoán: Konan vì giữ lại sinh mệnh mà hạ thấp toàn bộ cơ năng của cơ thể, mà cô là ma pháp sư, không tương thích tốt với Djinn, thân thể còn chưa tiếp nhận sự thật là "đã được Djinn chữa khỏi", nên cầm thời gian nhất định để giảm xóc.
Kouen bình tĩnh tiếp nhận.
Anh ra ngoài chinh phục mê cung bảy ngày, giao tất cả chuyện về Konan cho Kougyoku, vì thế để Kougyoku tiếp tục chăm sóc Konan, bản thân anh lại không đến gần Konan thêm lần nào.
Anh không muốn ôn lại lo âu hai năm trước thêm một lần nữa.
Kougyoku không biết tình hình cụ thể hiển nhiên không hiểu hành động của anh mình là vì sao, vốn rất mất mát, nhưng cô bé không nghĩ anh trai mình là người bạc tình bạc nghĩa, nên thường trộm chạy đến đây nhìn xem.
Nếu Kouen bận rộn, cô bé sẽ không lên tiếng mà âm thầm trở về, nếu anh nhàn tản, sẽ tiến lên báo cáo tình huống của Konan, "Sắc mặt đã hồng nhuận trở lại", "Làn da đã sáng hơn", vân vân,...!đều bị Kougyoku lấy ra dụ dỗ Kouen đến thăm Konan.
Kougyoku cứ hai canh giờ lại tới một lần, ba ngày cũng chạy tới chạy lui mấy lần, nhưng hoảng loạn đến mức tự đâm đầu vào cột thì...!Kouen cũng đoán được Kougyoku mang đến tin tức anh muốn nghe.
Nhìn như là bị những việc vặt làm phiền nhiễu, thật ra nguyên nhân làm Kouen tâm tình không tốt, chỉ là vì Konan rất lâu chưa tỉnh.
"Tỉnh rồi ạ." Được Kouen nhắc nhở, Kougyoku vội nói chính sự, "Anh Kouen, chị Konan hộc máu!"
Kouen ngẩn ra, một lát sau ném thẻ tre, xua tay với Kougyoku, "Muội đi về trước đi."
"Nhưng mà anh Kouen..."
"Muội đi về trước đi, Kougyoku."
Kouen lặp lại một lần, giọng điệu không cao không thấp, không rõ hỉ nộ, thần sắc vẫn còn là không biểu tình như ban nãy.
Kougyoku do dự một lát, cuối cùng nghe theo.
"....!Vâng, em đi về chăm sóc chị Konan trước."
Kouen thực tế không trì hoãn sau Kougyoku quá lâu, khi anh vào nhà, Konan đang ho không ngừng vì sặc nước súc miệng.
Thau đồng Teiran đang bưng đựng một bãi máu đen, Kougyoku đang ngồi cạnh nhẹ nhàng vỗ lưng cho Konan.
Nghe thấy động tĩnh, ba người đồng loạt chuyển mắt nhìn về phía Kouen.
Teiran quy củ hành lễ, Kougyoku kinh hỉ kêu một tiếng, "Anh Kouen."
Kouen đổi chỗ Kougyoku ngồi xuống bên người Konan, giơ tay muốn vỗ lại sợ lực mình quá nặng, nên vuốt sống lưng thuận khí cho Konan.
Konan thở đều, bắt tay Kouen, nhìn anh, thần sắc Kouen trầm ổn, mang theo một chút thả lỏng.
Konan nhấp miệng, bất đắc dĩ lại thoải mái cười khổ, đôi môi dính máu hiện lên nét yêu diễm khác thường.
"Kouen-sama, thở phào chưa?"
"Rồi."
Kouen cầm vải bông mềm ở một bên, thấm nước, tinh tế lau đi vết máu trên môi Konan, làm xong còn cố ý nâng cằm Konan lên, xoay trái xoay phải nhìn, phảng phất như đang xác nhận Konan đã ổn rồi, sau đó mới ôm cô vào lòng.
Konan chui đầu vào hõm vai của Kouen, đôi tay quấn eo anh, cái ôm chặt ấm áp lúc này làm cô an tâm, tin là Kouen cũng giống như cô vậy.
Kougyoku và Teiran biết điều ra ngoài, Konan ôm đủ mới tham luyến buông tay.
"Lần này ta biến thành mãnh thú hồng thuỷ, làm Kouen-sama sợ tới mức phải chuẩn bị tốt tâm lý sinh ly tử biệt mới dám tới nhìn ta, Konan nên phạt."
"Nàng nghĩ hộc máu là việc nhỏ?"
Kouen không tán đồng nhíu mày, Konan ra vẻ khó xử trêu chọc, "Ta khách khí với ngài, ngài còn tưởng thật?"
"Nàng không cần khách khí với ta, phạt nàng để sau cũng được." Kouen nắm cằm Konan nhẹ đung đưa.
"Vậy mới nói ngài toàn đi thẳng đuột thôi." Konan bất mãn lẩm bẩm, thấy Kouen nhướng mày, vì không cho Kouen có cơ hội thừa nước đục thả câu, cô lập tức đổi sang chuyện khác, "Chỉ là nôn ra mấy cục máu bầm trong cơ thể thôi, không đáng ngại, nhưng thân thể được chữa trị rất kỳ diệu, ngài biết chuyện này là sao không, Kouen-sama?"
"Là Djinn, mê cung số 37 [Phenex], thuộc tính sinh mệnh."
Kouen nói đơn giản chuyện Judal hỗ trợ duy trì ma pháp, anh công lược [Phenex] và Raku Kogi đang bị nhốt trong đại lao chờ xử lý cho Konan nghe.
Konan nghe xong trầm mặc thật lâu, cuối cùng hạ quyết tâm cầm tay trái của Kouen, ngẩng đầu, ánh mắt thanh minh nhìn thẳng Kouen.
"Kouen-sama, thiếp thân sợ hãi."
"Đừng sợ." Tay phải của Kouen phủ lên mặt Konan, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khoé môi cô, "Ta suy xét sao cho thích hợp nhất, không chỉ đơn thuần vì nàng."
"Ngài nghĩ ta sợ Koumei-sama làm khó dễ nên mới sợ hãi sao?"
"Còn cái khác à?"
Tuy Kouen không cho rằng có chuyện gì khác có thể làm Konan sợ hãi, nhưng Konan nghiêm túc như vậy làm anh rất tò mò.
"Là chờ mong, Kouen-sama.
Thái độ của ngài với ta vượt xa quá nhiều so với ta chờ mong, sẽ làm ta càng ngày càng bành trướng, càng tham lam chờ mong.
Phần chờ mong này sẽ huỷ hoại ta, ta rất sợ hãi."
Kouen đoan chính tự hỏi lại những lời Konan nói, sau đó thành thật thừa nhận, "Ta không thể lý giải."
"Tuy không rõ, nhưng nếu làm nàng đau khổ, ta có thể dựa theo ý nguyện thích hợp của nàng mà làm."
"Phụt!"
Nhanh như vậy đã suy xét toàn bộ thân phận, lập trường, tình cảnh xong, Kouen "thích hợp" như thế làm Konan không nhịn được mà bật cười.
Trái lại, Kouen lại mang bộ dáng vô tội làm Konan ôm chăn ngã xuống giường cười liên tục.
"Kouen-sama, ngài không cần phải làm gì đâu, Konan yêu ngài như bây giờ lắm."
Trong ánh mắt sáng quắc của Kouen, Konan cười đủ, lau nước mắt bên khoé mắt, ngồi quỳ lên ôm Kouen.
"Những điều ta thấp thỏm lo âu luôn bị Kouen-sama thành tâm chính trực đánh bay, đây là một loại ngọt ngào sợ hãi, Kouen-sama không hiểu."
"Ta cũng không muốn hiểu."
"Không hiểu thì thôi, còn dám ghét bỏ liếc trắng ta, Kouen-sama quá phận lắm đấy." Konan cười khanh khách dựa sát vào, áp toàn bộ trọng lượng của mình lên Kouen.
Kouen nhìn gương mặt tươi cười gần trong gang tấc ấy, dời mắt lại đụng phải hình ảnh Konan vươn đầu lưỡi liếm môi.
Kouen thở dài kéo Konan đang đè trên người mình xuống, đoan chính sắp xếp tốt cho cô.
"Thật trẻ con, vừa tỉnh đã muốn đùa với lửa?"
"Có được tính là chơi với lửa hay không, còn phải xem tâm tình của Kouen-sama mà? Kouen-sama cũng không phải chưa từng làm chuyện hoang đường, thiếp thân chỉ muốn biết Kouen-sama còn có thể hoang đường hơn được không thôi?"
Konan rất có hứng thú làm Kouen nghẹn một hơi, muộn thanh nói: "Konan, nàng càng lúc càng được một tấc lại muốn thêm một thước."
"Thiếp thân vẫn luôn thích được một tấc tiến một thước với ngài, ngài mới quen thiếp thân chắc?" Konan cười xinh đẹp, "Cứ như cách một thế hệ vậy, có thể trêu đùa Kouen-sama thêm một lần nữa."
Tác giả có lời muốn nói: Thầy Ohtaka gần đây không đeo kính sao, bốn Magi còn thừa ra bé Loli Scheherazade, a không, Titus không đeo kính.
Judal tràn ngập hơi thở văn nhã, một bộ buồn rầu, chỉ số IQ không phải lỗi của em →v→.