Tác giả: Vi Sinh Noãnimg
Kouha từng nói "Chị Nan sẽ phát điên." khi Ren Gyokuen nhào vào lòng Kouen.
Sau lại Konan nương cơ hội quyết chiến mà quang minh chính đại trả thù Ren Gyokuen.
Lúc này, Kouen và Konan vô thanh vô tức chuồn êm ra ngoài hoàng cung, Kouha đối mặt với Koumei sắc mặt gợn sóng bất kinh, trầm tĩnh như nước, trần thuật: "Anh Mei sắp phát cuồng."
Sau đó, hoàn toàn không hề ngạc nhiên chút nào.
Kouen và Konan ngồi chung trên một cái ghế dài, ăn ý mà mỗi người chiếm một bên chống cằm lên tay vịn, dùng cùng một tư thế, một trái một phải ngồi trước mặt Koumei, nghiêm túc quan sát bài trí trong phòng.
Koumei tức giận nhìn hai người dù bị mình nghiêm khắc răn dạy hay tận tình khuyên bảo, hoặc theo sau khuyên can vẫn khí định thần nhàn, vào tai này ra tai kia, sảng khoái dứt khoát ngoảnh mặt làm ngơ trước mặt.
Cứ việc đoán được Kouen có ý khác, nhưng khi anh nói rõ anh có ba ngày mặc cô sắp xếp, Konan vẫn là lòng tràn đầy vui mừng.
Cô vui sướng đề nghị "Kouen-sama, chúng ta chuồn ra cung chơi đi!" Kouen hơi suy nghĩ, chuyện này Koumei ứng phó nhẹ nhàng, nhưng lập trường về sau hoàn toàn không thể giống năm đó hai người không thông báo cho Koumei một lời đã bất ngờ chơi mất tích được.
Hoàng đế bệ hạ và Hoàng hậu nương nương không dấu vết bốc hơi, hoảng loạn bắt đầu tẩm cung đã bị Koumei khống chế trước.
Đúng như Kouen suy nghĩ, chuyện này đối với Koumei cũng không tính là phiền toái, làm cậu đau đầu là hai người xằng bậy này đây.
Hoàng tẩu chơi tâm cơ quá nặng và Hoàng huynh cưng chiều Hoàng tẩu vô độ, nghĩ thế nào cũng là một tổ hợp vô cùng đáng sợ.
Konan không nhịn được ngáp một cái, liếc mắt nhìn qua Koumei sắc mặt âm trầm còn đang lải nhải, tươi cười thân thiết dò hỏi cậu có muốn thêm trà không.
Koumei hơi khiển trách nhìn Hoàng huynh nhà mình.
Giúp ai cũng không được, Kouen càng chuyên chú nhìn giàn hoa lan bên kia, làm bộ không phát hiện tín hiệu mà Koumei đang truyền đạt: Huynh mau quản tẩu ấy đi.
Nếu răn dạy một trận có thể khiến Hoàng huynh và Hoàng tẩu của mình sửa lại tính tình, Koumei nhất định sẽ đi lập bia cho Ren Gyokuen! Rõ ràng là không thể được, Koumei đành lấy lui cầu tiến, chỉ hi vọng hoàng huynh hoàng tẩu nhà mình càng có tự giác, hơi ước thúc hành vi của mình một tí.
Nhưng mà sau này ước chừng rất khó có điều kiện để họ không câu thúc, tự do tản mạn.
Dưới lời lẽ chính nghĩa tỏ vẻ sẽ suy xét và chú ý sửa lại của Konan, Koumei nhận mệnh trở về công tác, còn hai người kia rời cung hai ngày.
"Koumei-sama từ trước đã đáng sợ rồi, so với bị thuyết giáo, ta tình nguyện đâm dao nhỏ lẫn nhau, ngấm ngầm giở trò sau lưng hơn."
Koumei vừa đi, Konan lập tức đổi hướng, một bộ mệt mỏi chật vật ôm lấy Kouen, dùng sức cọ đầu vào ngực anh.
"Koumei luôn suy xét nhiều chuyện, tất nhiên sẽ cần toàn diện.
Lúc nói muốn ra ngoài chơi nàng nên biết sẽ bị quở trách."
Lòng bàn tay Kouen nhẹ nhàng vuốt đầu Konan, lực đạo không nặng không nhẹ làm rối tóc cô.
Konan sờ cái đầu đã xù hết lên, dứt khoát gỡ cây trâm xuống, lệch đầu gối lên vai Kouen nghỉ ngơi.
"Chính vì biết nên mới sớm trở về, thời gian bị thuyết giáo cũng đã dự kiến cả rồi, Kouen-sama mau khích lệ ta đi."
Konan chỉ thuận miệng thôi, Kouen lại vuốt mấy sợi tóc vướng bận sang bên, hôn trán cô, nói: "Nếu không đủ, còn có thể đòi khen thưởng khác."
"A?" Konan chớp chớp mắt, ngạc nhiên nhìn về phía Kouen, "Khen thưởng của ngài hào phóng như vậy làm lòng ta không chắc."
"Thời gian hôm nay vẫn là của nàng, như vậy lòng kiên định chưa?"
"Nói như vậy......" Konan chống ngón tay lên cằm, bỡn cợt cười, nói: "Để ta làm công một lần nha."
Kouen chụp một cái lên đỉnh đầu Konan, "Nói năng thô lỗ quá."
"Chẳng lẽ nói năng thô lỗ ngài sẽ không đồng ý?"
Konan che cái đầu lại một lần nữa bị tra tấn, uỷ khuất nhìn chằm chằm Kouen.
Kouen đầu tiên là thần sắc khó lường, bỗng nhiên gợi lên nụ cười quỷ quyệt, chế trụ vai Konan, khẽ nói bên tai cô.
"Đồng ý với nàng thì đã sao."
"Nếu là mệt không chịu được, nhớ phải khóc lóc cầu ta."
-Đêm-
Konan dựa lưng vào màn và khung giường gỗ cứng chắc, đôi tay bị Kouen dùng dây lưng trói lại treo ở khung giường không thể tránh thoát, bất đắc dĩ ngồi quỳ.
"Kouen-sama, không giống những gì đã bàn đâu."
Konan vốn vì thêm can đảm, a không, ủng hộ tự tin mà uống thêm vài chén rượu, trở về tẩm điện thấy Kouen đang nằm trên giường, còn chưa quyết định là ôn nhu công hãm hay là bắt nạt tra tấn đã bị Kouen trực tiếp tóm qua trói lại, cũng nhanh nhẹn cởϊ áσ, thắt lưng.
Lúc này quần áo nửa cởi, đơn giản là do tay bị trói rồi không cởi hẳn ra được, Konan vì uống rượu mà mặt mày đỏ bừng.
Konan dùng đầu gối chạm chạm Kouen đang im lặng, nam nhân đang bám ngực cô thuận thế đè chân cô luôn, hai thân thể vốn đã gần trong gang tấc càng dán sát.
"Nàng chưa nói là hôm nay, ta cũng chưa đồng ý với nàng sẽ thực hiện ngay tức khắc." Giọng Kouen khàn khàn, lười nhác phảng phất như không để ý.
Đầu ngón tay anh vuốt qua sườn eo Konan, làm cô ngứa muốn tránh đi, anh liền nhân cơ hội tiến thêm một bước xâm chiếm, khống chế thân thể cô.
"Ngài đây là chơi xấu, hơn nữa, ngài trói ta làm gì?"
"Chơi xấu thì đã sao nào?" Kouen căng cơ thể thêm, lại không thả lỏng kiềm chế của Konan, cũng cố ý ma sát đùi cô trong lúc hoạt động.
Kéo cằm Konan lên, Kouen cười với cô.
"Gần đây nàng chơi hăng lắm, nếu dám có ý đồ xấu tới khiêu khích ta, ta cũng chơi cùng nàng một lần, cho nàng nhớ lâu một chút."
"Ngài đâu có bị khiêu khích đâu, rõ ràng cả người ngài đều là ác thú, ngày thường không tiện dùng với người khác, nên mới lấy hết ra bắt nạt ta."
Sau eo bị Kouen đè nặng nâng lên, cơ thể bị Kouen đùa nghịch thành tư thái cảm thấy thẹn, Konan cắn chặt môi dưới chống đỡ.
"Còn không chịu thua?"
Kouen dùng sức cưỡng bách Konan nhả môi ra, ngón trỏ và ngón giữa với vào trong miệng cô đùa nghịch.
"Tuy năm đó nàng quá hiểu chuyện nên có vẻ không thú vị, duy chỉ có trên giường ngoan ngoãn biết điều là thường xuyên khiến người hoài niệm, nhưng thấy nàng ở trong tay ta, không, ở dưới thân ta dần dịu ngoan hoà tan cũng là một chuyện thú vị."
Kouen đỡ eo Konan, tay dọc theo cột sống trượt xuống, vẽ một đường cong vòng qua đùi, mơn trớn từng tấc da thịt non mịn mềm mại đã ửng hồng, cuối cùng ngừng lại giữa hai chân.
Tựa như không chút do dự nào, ngón tay Kouen khẽ nhúc nhích, câu áσ ɭóŧ của Konan ra, thò ngón tay vào nắn vuốt.
"Còn kém một chút."
Kouen nhìn về phía Konan, nụ cười nhàn nhạt đó trong mắt Konan là hạ lưu mười phần.
Bị ánh mắt Kouen nhìn chằm chằm đến phát lạnh, Konan không nhịn được mà run lên.
"Sợ?"
Lòng bàn tay Kouen đè ở nơi mềm mại, lui tới tuần tra, Konan là thật sự có chút sợ anh định tàn sát vô độ bừa bãi, gian nan gật đầu khi anh đang áp đầu lưỡi lặp lại việc quyến rũ cô.
"Thật ngoan, biết sợ là tốt." Kouen không buông lỏng tay, cởi trung y, tuỳ tiện lau qua, sủng nịch gõ trán Konan, lời nói và động tác ôn nhu khác nhau một trời một vực, "Tuy không muốn nàng bị thương....!Chịu không nổi thì khóc lóc cầu ta, ta sẽ suy xét."
Không cần suy xét, Konan cũng đem việc Kouen đồng ý chuyện nào đó ném vào trong góc, hơn nữa trong mộc chốc cũng không định nhớ lại.
Bị Kouen lăn lộn đến chết khiếp, Konan ngủ một giấc đến giữa trưa, sau đó bị Kouen đánh thức, anh tự tay bón cơm cho cô.
Kouen tự giác bôi thuốc mỡ nơi bị thương nào đó cho cô, Konan thần sắc uể oải dựa vào khung giường, bỗng dưng hoảng hốt nhớ lại buổi sáng ở quân doanh bảy năm về trước.
Lúc ấy Kouen cũng không biết sao lại đối xử ôn nhu với cô, một cái ôm đơn giản thôi cũng có vẻ co quắp vô thố, giờ đã trở thành một nam nhân tốt đủ săn sóc.
Lúc trước luôn bận rộn, rời khỏi Hoàng cung du ngoạn hai ngày cũng có nhiều bất tiện, Kouen vẫn luôn hiếm khi chạm vào cô.
Nguyên nhân là vì vậy nên cô mới muốn trêu đùa Kouen, không ngờ Kouen đúng là có lúc không thể trêu đùa.
Thôi coi như cô tự làm tự chịu, vác đá đập chân mình cũng được, cái khác đều là râu ria, Konan cũng không muốn suy nghĩ vô vị về chuyện này thêm nữa.
Cười ngọt ngào với Kouen, Konan nhấp miệng làm nũng, cháo mềm nấu với thịt và hành băm lại không chịu ăn một miếng.
Kouen bất đắc dĩ, Konan nhìn như tuỳ hứng, nhưng chưa từng khiến anh cảm thấy gánh nặng, ngẫu nhiên – chẳng hạn như tình huống trước mắt – anh sẽ lo lắng anh làm cô uỷ khuất, cũng lo cô vì anh mà uỷ khuất chính mình.
"Kouen-sama?" Konan quơ quơ trước mặt Kouen đang thất thần, thấy anh nhìn qua, cười nhợt nhạt, mềm mại dựa vào lòng anh.
"Nếu không phải ta, "các nữ nhân" của ngài nghĩ như thế nào, ngài nhất định sẽ không suy xét đúng không?"
"Ừ......" Kouen ngẩn ra một chút, đây là muốn nói anh không cần để ý à?
"Nhưng "nữ nhân" của ta chính là nàng, tất nhiên phải để trong lòng nhìn kỹ mới tốt."
"Vậy ngài liền suy xét nha, đừng nghĩ những chuyện không sờ được, cũng không nhìn thấy."
"Nàng muốn nói cái gì?"
Kouen nâng tay vuốt ve khuôn mặt của Konan, nụ cười của cô mang theo một chút mất tự nhiên và ngượng ngùng, mềm mại không thể tưởng tượng được.
"A, Kouen-sama."
Konan ngồi thẳng thân thể, nắm tay Kouen, đôi mắt nhìn anh chăm chú phảng phất như có ánh sáng lập loè.
"Ta muốn có hài tử."
Kouen không muốn đánh nát ánh mắt chờ mong sáng lạn đó, nhưng thân thể cứng còng và cánh tay run rẩy trong nháy mắt cũng không tránh được bị Konan phát hiện.
"Không được sao? Ta cho rằng giờ đã có thể." Konan khó hiểu, giọng điệu vẫn vững vàng như cũ, thần sắc lại khó nén mất mát.
"Konan." Kouen chần chờ một lát, mở miệng có chút không đành lòng, "Vết thương lần đó của nàng...!Có lẽ sẽ có ảnh hưởng.
[Phenex] nói, vì nàng là ma pháp sư, lúc tỉnh cũng không có dị thường, nhưng không thể đảm bảo hoàn toàn chữa khỏi không có di chứng."
Konan ngẩn ra, mất mát còn chưa kịp đổi, cương trên mặt.
Năm đó bị huynh trưởng đâm một kiếm xuyên bụng, được [Phenex] chữa khỏi bảo vệ tính mạng, khả năng bị thương căn cốt sao? Lâu nay thân thể vẫn luôn bình thường, cô thế nhưng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
"Ta...!Muốn hài tử, Kouen-sama." Đôi tay Konan ôm bụng nhỏ, nhẹ giọng nỉ non.
"Ta sẽ tìm thêm đại phu tới, nếu nàng không có việc gì thì......"
"Nếu thân thể ta không phải tốt như vậy, nhưng cũng không phải không thể thụ thai thì sao?"
Konan mở to hai mắt, ánh mắt trong trẻo gần như ép Kouen không nói lên lời.
Kouen ôm chầm Konan, ấn đầu cô lên vai, trầm giọng trả lời: "Nhà Ren còn có Koumei và Kouha."
Kouen cho rằng Konan sẽ khóc, nhưng cô chỉ trầm mặc một hồi lâu, sau đó ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
- Quân tâm cùng ta, quân tư cùng ta, quân mộ cùng ta.
- Ta cùng với quân, thấy không tương phụ.
Tác giả có lời muốn nói: Tấu chương thả một tấm ảnh trái ôm Kouha phải ôm anh En, vì anh En dường như đang nhíu mày và đường nhân ngư của Kouha-kun, thả một tấm rõ ràng một chút..