Tác giả: Vi Sinh Noãnimg
Tai Yunan rất thính.
Thân ở trong hoàng cung Đế quốc Kou, nhưng toàn bộ Đế đô đều nằm trong bán kính mà hắn nghe được, động tĩnh trong Hoàng cung thì càng không cần bàn đến.
Đương nhiên không phải nói hắn nhất định phải dùng khả năng đặc biệt được trời cao ưu ái này để đi nghe góc tường của vợ chồng nhà học trò đáng yêu, có một việc hiển nhiên quan trọng hơn so với việc trêu ghẹo nam nhân mặt người dạ thú ác độc kia.
Lần trước gặp trước tường cung, Yunan trốn sau cột nghe được Kouen trấn an Konan về đứa bé, thời gian này liên tiếp có đại phu tới bắt mạch cho Konan, hắn cũng nghiêm túc nghe lén.
Đa số bác sĩ đều tỏ vẻ mạch tượng của Hoàng hậu nương nương rất bình thường, thân thể khoẻ mạnh, nhưng Kouen vẫn không yên tâm, dù sao thì là ma pháp sư, sức mạnh của ma thần có ảnh hưởng đến thân thể như thế nào thì vẫn còn là một ẩn số.
Nhiều năm qua vẫn luôn nghĩ học trò nhỏ đáng yêu vì Raku hoặc là vì lý do gì khác, biết rõ trong núi có hổ vẫn đâm đầu lên, không tiếc nguy hiểm muốn đầu hướng về Đế quốc Kou, Yunan chưa bao giờ nghĩ là một sai lầm nho nhỏ của mình đã dẫn đến sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Người cũng gả cho Ren Kouen rồi, rời xa Đế quốc Kou thì miễn bàn đi, may mà kết quả bói toán lần này cũng coi như là khả quan, không có nguy hiểm tính mạng, ở bên người nam nhân kia hẳn là sẽ hạnh phúc nhỉ.
Yunan nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có mỗi chuyện Konan chờ đợi đứa bé là hắn có thể giúp đỡ một chút để bù đắp.
Ma pháp của Yunan khác với hệ thống lý luận ma pháp mà Magnoshutatt xây dựng lên, Konan tất nhiên biết điều này, nếu hắn muốn dùng ma pháp của mình kiểm tra cơ thể cho cô, học trò nhỏ tin tưởng hắn nhất định sẽ đồng ý ngay, nhưng người không hiểu tình hình, không tin tưởng hắn như Kouen thì khó mà nói.
Bởi vậy, Yunan cũng không báo cho Konan, mà là nói rõ nguyên lý, tác dụng, hiệu quả của ma pháp hắn sắp sử dụng cho Kouen trước, đương nhiên còn nhấn mạnh không có di chứng, để Kouen ra quyết định.
Kouen không trả lời Yunan ngay, ngược lại nói cho Konan.
Konan tin tưởng và đưa ra luận chứng rõ ràng rành mạch làm băn khoăn của Kouen biến mất, Yunan tiến hành sử dụng ma pháp kiểm tra cơ thể cho Konan.
Đối mặt với kết quả không có trở ngại, Konan vui vẻ rõ ràng, ôm Kouen cười ngây ngô thật lâu.
Yunan dặn dò tuy cơ thể không ngại, nhưng nữ nhân mang thai sinh con có nguy hiểm cũng không phải số ít, cô lại hoàn toàn không nghe.
Không còn quá nhiều vướng bận, hôm sau Yunan liền tỏ vẻ muốn đi chu du khắp Đế quốc Kou, nếu trên đường tìm được chỗ nào âm u thoải mái để ở thì hắn cũng sẽ không lộn lại tìm Konan nữa.
Dù luyến tiếc, nhưng hiểu sensei sẽ không ở lâu một nơi, Konan vẫn là vẫy tay tạm biệt Yunan.
Sau khi tiễn Yunan, về đến tẩm cung thì thấy Kouen đang ngồi cau mày đối diện một bức thư, Konan hỏi mới biết là Yunan lưu lại.
Thị nữ quét dọn tình cờ phát hiện thư khách quý lưu lại trên bàn, nên trình lên cung Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương không ở, Hoàng đế bệ hạ tự giác nhận xem thay.
"Sensei hẳn là muốn rửa mối nhục xưa, rồi lại giẫm lên vết xe đổ đây mà.
Thư viết gì vậy?"
Konan trêu ghẹo, lại thấy Kouen vẫn nhíu mày như trước, đưa thư tới.
Trong thư, Yunan nói, thân thể Konan tuy không quá đáng ngại, có thể sinh hoạt như một người bình thường, nhưng cũng không có nghĩa là chuyện cô bị một kiếm đâm xuyên mất quá nhiều máu không xảy ra.
Giống như việc người không phải ma pháp sư sử dụng ma lực sẽ bị tổn thương sinh mệnh, thương thế lần đó cũng tạo ra gánh nặng với cơ thể, nên ngày thường phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn để hồi lại sức, chuyện phiền toái thì cứ giao cho Kouen làm.
Konan đọc tin, không khỏi mỉm cười.
Sensei của cô tuy không đáng tin cậy, nhưng là một trưởng bối mạnh mẽ có thể dựa vào.
"Ngài không cần phải lo lắng, trọng điểm sensei muốn nói chỉ có câu cuối cùng thôi."
Konan cầm tay Kouen, cười nhu nhu.
"Cách ngài chém gϊếŧ ma thần đen cũng tích luỹ gánh nặng lên cơ thể, nói cực đoan hơn một chút, bị bệnh uống thuốc, ngài suốt đêm đọc sách cũng như vậy, không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, đúng không nào?"
"Nàng tin là Yunan không có ý khác?" Bị phê bình là đọc sách suốt đêm, Kouen mất tự nhiên ho khụ một tiếng.
"Ngài yên tâm." Konan phảng phất không chú ý tới ánh mắt ngó sang bên của Kouen, nheo đôi mắt lại cười nói: "Ta yêu Kouen-sama sâu nặng, còn muốn sinh hai ba đứa chơi...!Chơi với ta cho vui, đương nhiên luyến tiếc sức khoẻ của bản thân rồi."
Kouen nhìn Konan cười minh diễm, đối với chuyện cô tính sinh con chơi......!Về chuyện chơi cùng cô cho vui lại không nói một từ.
****
Yunan rời đi không lâu, Koumei từ Balbadd về đến Đế đô.
Koumei mệnh lao lực sau khi "Hội đàm" kết thúc, trên đường đi cùng đoàn về Đế quốc Kou bị ông anh nhà mình phái đi cùng nguyên Tam Hoàng tử của Balbadd – Alibaba Saluja và thuộc hạ thân cận đến Balbadd.
Dừng ở Balbadd một thời gian, xác nhận Hoàng tử Alibaba không có ý định kích động người dân làm phản, mà toàn tâm toàn ý cống hiến xây dựng Balbadd, đồng thời cậu cũng xác nhận Ren Hakuryuu không có tâm tư khác, sống cùng Hakuei ở Balbadd còn coi như không tồi, lúc này mới an tâm trở lại Đế đô.
Koumei về đến nơi nhắc nhở Aladdin một tiếng, cậu chàng Aladdin đã được Kouha dẫn đi khắp mọi nơi từ nơi hiển quý đến nơi nô ɭệ sinh sống đều nhìn một lần.
Aladdin cũng cảm thấy cũng đến lúc ghé thăm Hakuryuu đã lâu không liên lạc kể từ thời điểm chiến tranh ở Balbadd.
Lúc trước Kouen câu Magi nhỏ ở trong thư phòng cả ngày, cầm toàn bộ những cuốn kinh Toran mình sưu tập được ra hỏi đối phương đến đầu óc choáng váng, sau đó mới suy xét lại một chút, tuy Aladdin biết được câu chuyện của vua Solomon lúc trước, nhưng cũng không hiểu về sách cổ mà những người khác ghi lại, nên anh sảng khoái thả người.
Qua thương thảo với Koumei, thương nghị ở buổi hội triều, Kouen phong cho Hakuryuu chức Tổng đốc Balbadd.
Kou-mệnh lao lực-mei mới về chưa kịp tìm lại cuộc sống được vô số thị nữ hầu hạ cẩn thận tỉ mỉ thì đã bị điều đi đến Balbadd tuyên chỉ, tiện đường còn có Aladdin đồng hành.
Judal nghe được chuyện này cũng chạy tới hóng hớt, treo nụ cười ngây thơ đáng yêu nhéo mặt Aladdin tỏ vẻ kết bạn ở chung thật tốt, Koumei nhìn thế nào cũng thấy sốt ruột.
Dù mụn đã mọc thành cụm, Koumei vẫn ngoan ngoãn hoàn thành chuyến đi tới Balbadd, sau đó lập tức bỏ rơi Judal chạy về Đế đô.
Ngày tết đến rồi, cậu không rảnh rỗi như Judal!
Lễ Tết đầu tiên sau khi Viêm Đế bệ hạ đăng quang được ăn mừng khá long trọng, Đế đô một mảnh phồn hoa, ẩn ẩn biểu thị xu thế Đế quốc Kou đang chuyển từ chinh chiến về đối nội.
Nhóm trọng thần trong triều nhạy bén đánh hơi được hướng đi này, sau Tết không lâu, bắt đầu nối đuôi nhau thượng thư thỉnh bệ hạ nạp phi.
Thế tới hung mãnh, từ việc lấy hai Đại Tướng là Tả Tướng quân và Hữu Tướng quân dẫn đầu là đã có thể thấy được.
Tả Hữu tướng quân nghĩ là, bệ hạ ngài yêu thích Raku, lúc phong hậu chúng ta cũng không ngăn cản, nhưng nạp phi thì hẳn nên nghe khuyên bảo.
Ai ngờ, trong buổi hội triều, Hoàng đế bệ hạ nghe chư thần nói xong, không màng hình tượng cười ha hả, xem bộ dáng thấy thế nào cũng là đang nhớ tới mấy vụ xui xẻo của người ta.
"Việc này Nhàn Hậu tuyệt không chuẩn, vì vậy các khanh có nói cũng vô ích, không cần nói lại."
Tuy Hoàng đế bệ hạ đuổi chư thần như vậy, nhưng chư thần hiển nhiên sẽ không vì một câu như vậy mà lùi bước.
Dù sao thì ai ai trong số họ cũng đang nghĩ cách nhét người trong lúc tuyển phi cho bệ hạ, cuối cùng thì việc này truyền đến tai Hoàng hậu nương nương.
Sau đó....!Hoàng hậu nương nương phong toàn bộ phủ của đám người dám kiến nghị tuyển phi kia lại, không sót một ai.
Đại ma pháp lúc trước Konan bao phủ Đế đô để đối phó với Ren Gyokuen và tổ chức, sau khi hoàn thành cũng không cố ý huỷ đi.
Giờ sửa chữa lại một chút, giống như ma pháp tạo khiên phong bế lại mấy nhà kia, trừ bản thân quan viên cần hội triều ra, bất luận ai cũng không được phép ra vào.
Konan nằm trên giường mỹ nhân ở trong thư phòng của Kouen bắt đầu sửa chữa công thức ma pháp, Kouen cũng ở một bên.
Anh còn sửa sang lại danh sách chư thần, vô cùng tri kỷ cung cấp cho Konan danh sách tỉ mỉ và cả địa chỉ nhà người ta.
Một chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Hoàng hậu nương nương đánh cho đám chư thần mê man.
Bọn họ có thể tiến cung tỏ vẻ khánh nghị, già trẻ trong nhà lại muốn ra không ra được, muốn vào không vào được, lại qua mấy ngày lương thực cất trong nhà dùng hết, vậy chẳng phải là chết đói sao?
Một số đại thần cơ linh rất nhanh đã hiểu thấu đáo, nếu không có sự tương trợ xuất lực của Hoàng đế bệ hạ, Hoàng hậu nương nương dùng cách nào mới có thể phong tỏa đúng chuẩn nhanh gọn mấy nhà đề nghị tuyển phi không thôi chứ? Cho nên bọn họ sớm đã thượng thư thỉnh tội, tỏ vẻ tình cảm của Hoàng đế bệ hạ và Hoàng hậu nương nương thâm hậu, quả là phúc của con dân Đế quốc Kou, hạ quan ngu muội, mong bệ hạ và nương nương đại nhân không chấp tiểu nhân, khoan thứ cho vi thần.
Một bộ phận khác vẫn không tiếp thu giáo huấn từ nhà Kou đi trước, kiên trì dùng tính mạng chống cự, quyết định không quỳ dưới dâm uy, để lại tai
hoạ cho Đế quốc Kou.
Thuận tiện nhắc tới nhà Kou, Tể tướng Kou không tham dự chuyện lần này.
Konan bỏ phong tỏa phủ của những đại thần "Thành tâm ăn năn", điều này khiến đám người chống đối càng thêm tức giận.
Chuyện thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết như vậy, há là chuyện mà Hoàng hậu Đế quốc Kou nên làm?
Có đại thần thật sự tuyệt thực để chứng minh hành động vĩ đại của mình, ở buổi hội triều đói đến ngất xỉu.
Khi thái y trị liệu (bón cho chén cháo) tỉnh lại, bắt đầu khóc lóc kể lể mẫu thân, vợ con trong nhà ăn không đủ no nhiều ngày, Hoàng hậu nương nương tàn ác như thế thật sự làm người ta giận sôi.
Hoàng hậu nương nương tôn quý trả lời vấn đề này như sau: Ngươi là tráng niên, không biết tự đi mua gạo à? Ngươi là chỗ dựa của mẫu thân và vợ con, vậy mà lại bất hiếu, để họ nhịn đói không quan tâm, còn trách cứ bổn cung?
Hoàng đế bệ hạ vẫn luôn đảm đương vai trò truyền lời trong chuyện này cuối cùng cũng biểu lộ lập trường: Nếu mẫu thân và vợ con ngươi ở nhà chịu đói, trẫm không thể hại ngươi cõng bêu danh bất hiếu cả đời, chuẩn cho ngươi nghỉ dài hạn, khi nào chăm sóc chiếu cố tốt người nhà, phu thê hoà thuận, phụ từ tử hiếu thì lại về làm quan.
Hoàng đế bệ hạ và Hoàng hậu nương nương vừa đấm vừa xoa, tỏ rõ thái độ chuyện nạp phi là không thể nào.
Cố tình Hoàng đế bệ hạ văn võ song toàn, Hoàng hậu nương nương lại không phải người tốt, uy hiếp ngược lại thành tự chuốc lấy cực khổ.
Lần này các đại thần chịu giáo huấn lại bi thống tiếp nhận sự thật Hoàng đế bệ hạ hiện giờ tính toán độc sủng Hoàng hậu nương nương.
Nhưng không bao lâu sau, chuyện nạp phi lại một lần nữa dậy sóng.
Nguyên nhân không gì khác, ánh mặt trời ấm áp, vạn dặm không mây, tháng sáu hôm ấy, Hoàng hậu nương nương được khám ra đã có thai hai tháng.
Lại muốn nói, chuyện này vẫn là do Judal phát hiện manh mối đầu tiên.
Sau một lần lại chọc giận Kougyoku khiến cô ấy đóng cửa không gặp, Judal lại chạy đến tìm Ko-người hoà giải-nan.
Konan gần đây không có tinh thần, nghe Judal nói đại khái lại câu chuyện, cho mấy kiến nghị rồi tiễn khách.
Judal cũng không thèm để ý, chỉ là kỳ quái nói: "Rukh của cô gần đây không bình thường lắm, giống như có cái gì xen lẫn, quấy nhiễu bên trong vậy."
Bị Judal đánh thức, Konan tức khắc hiểu ra nguyên nhân mấy ngày nay mình không khoẻ là gì.
Bản thân mang ma pháp sinh mệnh, Konan dùng Rukh kiểm tra qua là đã có thể xác nhận trong bụng mình đang có một sinh mệnh mới.
Chờ lâu rồi cuối cùng cũng đến, đứa nhỏ trong bụng cho cô một niềm vui rất lớn, còn có cả một chút kỳ diệu.
Konan ngồi yên vỗ về bụng mình, nhìn về phía bầu trời xa xăm, ánh mắt dường như tan rã.
Vừa trở về đã thấy Konan mờ mịt vô thần, Kouen giật mình, tưởng ai có bản lĩnh lớn đến mức khiến cô uỷ khuất.
Bị tiếng bước chân của Kouen quấy nhiễu, Konan run lên, ánh mắt dần khôi phục lại, dừng trên mặt Kouen, nước mắt bỗng đua nhau rơi xuống.
"Kouen-sama......"
Konan không đợi Kouen ngồi xuống đã ôm eo anh khóc lớn.
"Kouen-sama....!Kouen-sama.......!Kouen-sama......."
Konan khóc thút thít chỉ biết gọi tên Konan liên tục, lý do khóc thì lại không nói ra.
Kouen đau đầu vỗ về Konan, âm thầm quyết tâm nhất định phải trọng phạt tên đầu sỏ gây tội!
Konan khóc nức nở một hồi lâu rồi, lau lau đôi mắt đã sưng lên, dần ngừng lại.
"Kouen-sama, ta có thai."
"Hả?"
Kouen thật sự là còn chưa phản ứng lại từ sự chênh lệch quá lớn này.
"Ta có thai, con của chúng ta."
Kouen vi diệu mà có cảm giác chua xót khi bị chơi xỏ, tầm mắt chuyền từ vành mắt sưng đỏ và khuôn mặt vẫn còn lấm lem nước mắt của Konan xuống cái bụng nhỏ vẫn còn chưa nhìn ra dấu hiệu, lại chuyển về đôi mắt ngập nước của cô.
Quần áo bên eo anh đã bị nước mắt của cô làm ướt nhẹp, dán lên người, tuy tháng sáu nhưng cũng chẳng mát mẻ thoải mái chút nào.
Dù như vậy, Kouen vẫn ngồi xuống bên cạnh Konan, ôm cô vào lòng.
"Không phải nên vui sao, sao lại khóc thành như vậy?"
"Ta rất vui nha, thấy Kouen-sama nên không nhịn được."
Konan có hơi mệt, cọ cọ trên vai Kouen, tìm một vị trí thoải mái để gối.
"Ta......!Không hiểu lắm."
"Ta rất hoài niệm câu nói này của ngài đó nha." Konan chọc chọc hõm vai bên kia của Kouen, còn dùng giọng mũi vẫn còn nghẹn nói: "Cảm xúc của ta dao động quá lớn, chỉ có khóc ra mới là cách biểu đạt tốt nhất.
Phản ứng của Kouen-sama quá bình đạm, ta không thoải mái."
"Chọc nàng khóc, còn khiến nàng bất mãn với ta, ta nên hoan nghênh đứa bé này thế nào đây, hửm?"
Kouen nắm nhẹ cằm Konan mà quơ quơ, Konan nhấp môi cười nhạt.
"Tìm một cái tên hay cho đứa bé chúng ta chờ đợi đã lâu?"
Tác giả có lời muốn nói: Dạ dày đau quá độ chương _(:3" ∠)_
Đối thoại ít như vậy làm ta như thế nào tuyển nội dung lược thuật trọng điểm = =
Tiễn đi thi lên thạc sĩ điều hòa đồng học, bãi Viêm ca gương mặt này mờ mịt ta.......