Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Edit: Xiamei

Beta: Hạ Y

………

Một trong tứ đại hỉ sự của đời người – đêm động phòng hoa chúc, đối với thần cũng không ngoại lệ.

Đây không phải lần đầu cả hai ứ ừ, Đan Tiêu cũng đã thực hành được không ít những kiến (tư) thức (thế) học được từ trong giáo trình.

Nhưng lần này có lẽ do là đêm động phòng hoa chúc nên y đặc biệt kích động, hoàn toàn không thể dừng lại được.

Ồ, còn do có sự trợ giúp của cả một căn phòng toàn dụng cụ tình thú nữa.

Thần tiên khi thoát khỏi vòng luân hồi thì chỉ cần vẫn còn thần cách và thần lực sẽ vĩnh viễn không chết, không dính bụi trần.

Là một vị thần, Đan Tiêu hoàn toàn có thể không cần ăn uống cũng không thấy đói khát. Y có thần lực to lớn, có thể làm cho y không cảm thấy mệt mỏi.

Cho nên, chỉ cần y muốn thì có thể làm tiếp tục mãi.

Nhưng Lăng Mục Du vẫn là một người trần mắt thịt, hiển nhiên là không thể làm mãi cùng y được.

Bà xã của Đan Tiêu tự y phải thương yêu, cố gắng kiềm chế dục vọng của bản thân.

Nhưng ước nguyện vạn năm cuối cùng cũng thành hiện thực, còn nhận được sự công nhận và chúc phúc của thiên đạo, thật sự là rất khó kiềm chế được tâm trạng kích động.

Ồ, còn có sự kích thích của cả căn phòng đồ chơi tình thú nữa.

Các nhân tố nội ngoại kết hợp với nhau đã dẫn đến kết quả là đêm động phòng hoa chúc kéo dài ba ngày.

Ba ngày này trôi qua quả thật là quá hoang dâm, Lăng Mục Du cho rằng Đan Tiêu đã sớm có kế hoạch trước, nếu không sao y lại để nhiều đồ ăn trong túi càn khôn như thế?

Lăng Mục Du cả người mềm nhũn không có sức lực, đến ăn cháo cũng cần người bón. Nuốt miếng cháo cá được bón đến tận miệng xong, cậu phẫn nộ trừng mắt nhìn Đan Tiêu, nhưng khóe mắt còn hơi đỏ đỏ làm cái trừng mắt này không có chút sức uy hiếp nào, ngược lại còn giống như móng vuốt mèo con nhẹ nhàng cào, làm cho trái tim Đan Tiêu như mềm lại, cúi đầu hôn lên đôi môi sưng đỏ kiều diễm.

“Tiểu Ngư…”

Đan Tiêu khàn khàn gọi người trong lòng một tiếng, khắp nơi trên cơ thể thon dài mảnh khảnh đều là vết tích chính mình lưu lại, điều này làm y vô cùng thỏa mãn, dục vọng ở đáy lòng lại nổi lên.

Lăng Mục Du giơ tay tát lên mặt y, nhưng chẳng có mấy sức lực, không giống như là đang đẩy mà càng giống như đang sờ yêu hơn.

Đan Tiêu nắm lấy bàn tay trên mặt mình, nghiêng đầu hôn vào trong cổ tay, sau đó men dọc theo cánh tay hôn lên.

Lăng Mục Du thở dốc một tiếng, cảm giác như mưa to gió lớn lại ập đến lần nữa, cậu như bông hoa mọc bên bờ vực, đằng sau là vực sâu vạn trượng, trên đỉnh đầu là mưa gió ác liệt.

Cậu như bông hoa lắc lư trong gió mưa, mưa gió rất to, nhưng lại rất dịu dàng, nhẹ nhàng ve vuốt bông hoa đang nở rộ, mỗi một lần đều khiến cậu run rẩy không ngừng.

Bị mưa gió âu yếm quá lâu, bông hoa cảm tưởng như mình lúc nào cũng có thể bị đứt gãy, cậu lắc lư muốn trốn nhưng lại không thể thoát được.

Cuối cùng bông hoa vẫn không chịu được sự giày vò của gió mưa, lúc rơi xuống vực sâu, những cảm giác mãnh liệt cùng nhau ập đến, làm cậu choáng váng, cuối cùng rơi vào tầng mây mềm mại.

“Tiểu Ngư…” Đan Tiêu thở gấp ôm chặt người trong lòng, khoái cảm mãnh liệt làm y không muốn động đậy, cứ thế ôm đến một hồi lâu thật lâu: “Anh yêu em.”

Lăng Mục Du thất thần, trong đôi mắt nửa hé là nước mắt sinh lí tự động chảy, lúc nghe thấy Đan Tiêu nói “Anh yêu em”, cậu cũng phản xạ có điều kiện trả lời một câu “Em cũng yêu anh.”.

Đây là ước định nhỏ giữa hai người họ, khi một người nói “Anh yêu em”, người kia nghe thấy thì phải trả lời “Em cũng yêu anh” ngay.

Vừa nói xong câu này thì cậu cuối cùng cũng hoàn hồn lại, nghiêng đầu nhìn Đan Tiêu, cắn một phát lên khuôn mặt đang buồn phiền của y, khàn giọng tức giận nói: “Cầm thú.”

“Ừ.” Đan Tiêu lười nhác đáp một tiếng, môi mỏng hé ra, ngậm lấy vùng da nhạy cảm dưới tai bà xã hút nhẹ, đến khi thấy người dưới thân hơi run rẩy mới thả ra, hài lòng nhìn vết tích hồng nhạt mình mới lưu lại.

Lăng Mục Du trợn tròn mắt, dùng ánh mắt biểu thị sự bất mãn của mình.

Vị thần này, rõ ràng lúc trước không như thế này, rõ ràng lúc trước ở trên giường còn là bộ dạng lịch thiệp thuần khiết, muốn thử tư thế mới đều trưng cầu ý kiến cậu trước, hơn nữa cũng rất biết kiềm chế.

Sao mà vừa kết hôn đã phá vỡ hình tượng thế này?

Chuyện này không khoa học!

Chẳng lẽ… trước đây y đều là giả vờ lịch thiệp thuần khiết sao, thực tế thì cầm thú mới là bộ mặt thật của y, vừa kết hôn liền xé bỏ lớp ngụy trang?

“Tiểu Ngư, anh rất vui.” Đan Tiêu mỉm cười.

Cảm giác được thỏa niềm mơ ước thật là tuyệt vời.

Lăng Mục Du…

Được rồi, Lăng Mục Du cũng rất vui.

Nhưng mà! Bị nhốt trong phòng ba ngày, bị giày vò đến mềm nhũn chân tay, cậu quyết định phải làm giá một chút, nếu không thì không phải là cổ vũ cho hành động xấu xa của Đan Tiêu sao?!

“Dậy mau, cả người đều là mồ hôi, em phải đi tắm.” Lăng Mục Du đẩy nhẹ Đan Tiêu, sau đó cảm nhận được sự khác thường của chỗ nào đó, đầu tiên là đỏ mặt, sau đó mặt đen lại, liên tục đẩy Đan Tiêu, “Anh… anh đi ra… đi ra mau…”

Đan Tiêu chơi xấu: “Không muốn ra ngoài.”

Lăng Mục Du tức giận: “Mau ra ngoài, em phải đi tắm.”

“Hay là anh ôm em đi như thế này?!” Đan Tiêu đột nhiên nghĩ ra ý tưởng kỳ lạ, sau đó lại cảm thấy như thế cũng không tồi.

“Không…”

Lời cự tuyệt của Lăng Mục Du còn chưa nói xong, đôi chân dài đã bị Đan Tiêu bắt lấy vòng lên eo mình, nói khẽ “Ôm chặt lấy anh”, liền ôm cậu lên giữ chắc, bước đến phòng tắm.

“Ơ… Ưm…” Lăng Mục Du trợn tròn mắt, vừa lo Đan Tiêu sẽ làm mình ngã vừa bị cảm giác vô lực này giày vò đến khó chịu, chỉ đành bám chặt vào vai Đan Tiêu, tức giận cắn y.

Cầm thú Đan Tiêu, học ở đâu ra mấy cách giày vò người này không biết?!

Đến phòng tắm, bồn tắm đã sớm được đổ đầy nước nóng từ suối nước nóng trong núi, Đan Tiêu ôm người bước vào, nửa nằm nửa dựa vào bồn tắm, ôm Lăng Mục Du trên người mình, điều chỉnh một tư thế để cậu được thoải mái.

“Trong nước có cho thêm nước cốt quả đế hưu, có thể xua tan mệt mỏi.” Đan Tiêu nói.

Lăng Mục Du nghi ngờ: “Đế hưu không phải là thứ ăn vào để không tức giận sao?”

Đan Tiêu gật đầu: “Nước cốt quả đế hưu dùng ngâm người có thể xua tan mệt mỏi, cũng là một cách giải sầu.”

Còn có cách này sao?!

Lăng Mục Du vô cùng kinh ngạc, Đan Tiêu lấy mấy quả đế hưu từ trong túi càn khôn ra cho cậu chơi.

Hình dáng của đế hưu rất giống với mận tím, nhưng tròn hơn mận tím, hơn nữa màu sắc cũng thuần đen hơn, mà không phải là đen tím.

Cậu cầm lấy cắn một miếng, nước quả ngọt thanh chảy vào trong miệng, cũng không phải là ngon tuyệt vời nhưng lại làm cậu cảm thấy được một loại hưởng thụ không gì sánh được, cả người đều cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Đan Tiêu nhìn cậu híp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, thấp giọng cười một tiếng rồi cất mấy quả đế hưu chưa ăn vào trong túi càn khôn, lại qua bên kia hôn cậu.

Cuối cùng thương bà xã nhà mình đã mệt mỏi ba ngày rồi nên y chỉ ôm cậu vào lòng, từ từ mát xa cho cậu thư giãn, không làm thêm chuyện gì “quá đáng”, đầu dựa vào nhau, ngọt ngào nói với nhau những lời yêu thương.

“Đúng rồi, mấy ngày nữa chúng ta ra ngoài một chuyến đi.” Đan Tiêu nói.

“Đi hưởng tuần trăng mật sao?” Lăng Mục Du cười hỏi.

“Cũng tính là đi hưởng tuần trăng mật đấy.” Ngón tay Đan Tiêu liên tục mát xa vùng eo cho bà xã: “Chúng ta đi Tần Lĩnh trước, rồi sau đó đi Côn Luân.”

Lăng Mục Du thắc mắc, chớp chớp mắt.

Đôi tay đang xoa bóp eo cho Đan Tiêu dừng lại, tay phải nắm lấy tay trái của Đan Tiêu, thấp giọng nói: “Anh muốn đưa em đi tìm thử xem có thể tìm được đường vào Côn Luân hay không.”

Lăng Mục Du khựng lại, một lúc sau mới chua xót dùng trán chạm trán Đan Tiêu: “Chúng ta thuận theo tự nhiên được không?”

Đan Tiêu trầm mặc một lúc mới nói: “Được.”

Lăng Mục Du nhẹ nhàng cẩn trọng hôn vào trán y một cái.

Côn Luân, đó là vương đô đã sớm biến mất, là mái nhà thần và yêu không thể quay về.

Nếu có thể tìm được, thì Đan Tiêu và các yêu quái đã sớm tìm được rồi.

Lăng Mục Du không muốn Đan Tiêu vì chuyện đó mà sinh chấp niệm, y đều là vì mình, nên cậu không thể không cảm kích.

“Nếu có thể tìm thấy thì đương nhiên là tốt, nếu tìm không thấy thì chúng ta coi như đi du lịch, được không?” Lăng Mục Du hỏi, vừa nói cậu vừa cười một cái: “Em còn chưa được đi Tần Lĩnh và núi Côn Luân đâu, vừa hay đi tuần trăng mật mở mang kiến thức một chút, chúng ta nghiêm túc trải qua trăng mật nha.”

Đan Tiêu cũng cười: “Ừ, được, vậy chúng ta sẽ đi hưởng trăng mật đàng hoàng, tiện đưa em đi tìm lối vào của Côn Luân.”

Thân là quản lí viên viện bảo tàng tận tâm tận chức, lúc này Lăng Mục Du cũng không quên công việc, hỏi: “Vậy viện bảo tàng làm thế nào? Chúng ta đi bao lâu? Viện bảo tàng khi nào thì mở cửa lại?”

Đan Tiêu ôm eo cậu kéo vào lòng mình, hai người dính chặt lấy nhau, khàn giọng nói: “Xem ra anh vẫn chưa cố gắng đủ, em vẫn còn tâm tư nghĩ đến công việc.”

Lăng Mục Du: “???”

Cảm nhận được sự nóng bỏng của thứ không thuộc về mình ở trên đùi, Lăng Mục Du suýt chút nhảy dựng lên.

Rõ ràng đang nói chủ đề nghiêm túc như thế, đang yên đang lành lại phát tình?!

Đan Tiêu một tay giữ cậu lại, không cho đứng dậy, một tay khác lại khơi gợi lửa nóng ở các điểm mẫn cảm trên người Lăng Mục Du.

“Anh đủ rồi đấy!”

“Chưa đủ!”

Lăng Mục Du cố gắng đẩy, ngâm nước nóng có nước quả đế hưu, lại được mát xa nên hiệu quả rất rõ ràng, không còn mềm nhũn tay chân nữa, nhưng vẫn đánh không lại lưu manh.

“Tiểu Ngư, chúng ta còn chưa thử cưỡi ngựa trong bồn tắm uyên ương, hay bây giờ thử đi.”

“Thử cái đầu anh ý!” Lăng Mục Du thấy bây giờ có năm cân quả đế hưu cũng không thể làm cậu xua tan trạng thái phẫn nộ này, nghiến răng cắn một phát vào cằm Đan Tiêu.

Sau đó vòng eo thon gầy của cậu liền bị một đôi tay giữ lấy, cả người bị hơi nhấc lên di chuyển vị trí, sau đó bị ấn ngồi xuống.

“Đồ cầm thú nhà anh!”

“Ừ ừ, anh cầm thú.”

“Không, anh còn không bằng cầm thú.”

“Được được, anh đến cầm thú cũng không bằng.”

Trong bồn tắm, hòa theo tiếng nước ào ào, một tiếng mắng phẫn nộ, lại một tiếng đáp lời phụ họa, một lúc sau, tiếng mắng chửi ngừng lại, thay vào đó là một âm điệu khác.

========

Viện bảo tàng Sơn Hải ba ngày sau hôn lễ vẫn treo vải đỏ khắp sảnh.

Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, mười mấy “tượng tuyết” trước bãi vẫn ở đó không có chút động tĩnh nào.

Trong hỉ đường, có thần tiên yêu quái và con người ngồi cùng nhau, cầm điện thoại hoặc laptop, vừa ăn đồ ăn vặt vừa vui vẻ chơi game.

“Ý? Viện trưởng và Tiểu Ngư hình như đã ba ngày không xuất hiện rồi.” Kết thúc một ván game, thời gian nghỉ giữa trận, Phu Chư uống một ngụm trà sữa, đột nhiên hỏi.

“Vậy thì chắc là đang động phòng thôi.” Sổ Tư nhai snack rộp rộp.

“Vẫn còn đang động phòng sao? Ba ngày rồi mà?!” Bộ Tử Sưởng ngạc nhiên.

Phu Chư lẩm bẩm, kiêu ngạo nói: “Viện trưởng chính là thần tối cao đó, mới có ba ngày đã là gì.”

Bộ Tử Sưởng: “…” Ngươi kiêu ngạo như thế làm cái gì?

Sổ Tư nhai xong một gói snack lại tiếp tục cầm điện thoại, kẹp ở cánh tay mỗi bên một cái, nạt Phu Chư và Bộ Tử Sưởng: “Nhanh lên nhanh lên, bắt đầu rồi.”

Phu Chư lập tức lại chìm vào trong biển game.

Bộ Tử Sưởng nghĩ một lát, viện trưởng có lợi hại hay không hình như cũng chẳng liên quan gì đến mình, thế là dưới ánh mắt phẫn nộ “thứ mất trí” của Thạch Hàn Trì, ông chẳng còn chút gánh nặng tâm lí nào cũng chìm đắm vào thế giới trò chơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui