Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Editor: Kei

Beta: Thng

—————————————-

Cái gì? Hồ ly biết nháy mắt ư? Có phải cô bé bị hoa mắt không?

Vốn dĩ, du khách đã tản mác ra rồi nhưng lại nghe được tiếng thét chói tai, lập tức ùa tới phía trước núi Thanh Khâu, ai cũng ngẩng đầu nhìn Cửu Vĩ Hồ đang đứng ở sườn núi.

“Đâu có nháy mắt đâu?”

“Em gái, có phải em nhìn lầm rồi không?”

“Em không có nhìn lầm đâu, em còn quay phim nè”. Con gái lão Lý mở video trong điện thoại cho mấy người đứng cạnh xem.

Tất cả mọi người chen vào nhìn thử ——

“Á! Nháy mắt thiệt đó!”

“Ha ha, đây không phải là hồ ly thật chứ? Người ta dán tám cái đuôi giả vào mông nó, giả làm Cửu Vĩ Hồ à”.

“Anh bị ngu à, làm gì có con hồ ly thật nào to như thế?”

“Vậy cô nói xem, sao con hồ ly này lại biết nháy mắt?”

Gần trăm người chen lấn quanh núi Thanh Khâu chật như nêm cối, chỉ chỉ trỏ trỏ hồ ly trên núi. Phía dưới đó, có một con chim khá giống với chim ngói (1), đang rất muốn cười to.

Mấy ngày trước, con yêu nào nói chỉ cần đứng yên đấy giả làm tiêu bản là được?

Ha ha ha ha… Con hồ ly ngu ngốc kia tự động đậy trước. Tiểu Ngư, khấu trừ phần ăn của nó ngay.

Thao Thiết đứng bên ngoài đám người, nở nụ cười trào phúng với Cửu Vĩ Hồ trên núi.

Cửu Vĩ Hồ thật là ngu muốn chết, nhân loại còn hay nói hồ ly nổi tiếng xảo quyệt, ha hả, sức tưởng tượng của nhân loại thiệt là phong phú.

“Anh hướng dẫn viên, sao hồ ly lại biết nháy mắt?” Có cô gái đi theo Thao Thiết suốt cả hành trình, lúc này đây tự nhiên muốn trêu ghẹo nó một phen.

Thao Thiết: “Nó vốn biết nháy mắt mà, có gì kì quái đâu.”

Vốn biết ư? Các cô gái vây quanh Thao Thiết đều ngây người.

Thao Thiết còn chưa nói xong, đã bị người cốc đầu từ phía sau.

Kẻ nào dám cốc đầu mãnh thú hả?!

Vẻ mặt Thao Thiết siêu hung dữ, nó quay đầu lại, quản lý viên đang đứng phía sau nó, biểu cảm còn dữ hơn nó nữa.

Thao Thiết: “!!!” Đổi thành vẻ mặt ngoan ngoãn ngay lập tức.

Lăng Mục Du chỉ vào Thao Thiết hai lần, ý là: Đợi tan việc, tìm mi tính sổ sau.

“Phiền mọi người nhường một chút.” Lăng Mục Du hắng giọng nói.

Đám người vây xem thấy Viện Trưởng và quản lý tới, hơn nữa còn có mấy người lãnh đạo và một vài người nổi tiếng trong các giới cũng đến, lập tức nhường đường cho bọn họ.

Lăng Mục Du đứng dưới núi Thanh Khâu, nở nụ cười ấm áp, giải thích với mọi người: “Mọi người thấy hồ ly biết nháy mắt, là vì viện bảo tàng có một phần tiêu bản là máy móc, bề ngoài mô phỏng như thật, bên trong lại được trang bị bằng máy móc, trong đó có chip máy tính, có thể vận hành theo trình tự được biên soạn trước, cũng có thể nhận lệnh thực hiện một vài động tác đơn giản. Phía bên trong tiêu bản được cấu thành từ những linh kiện máy móc tinh vi, các khớp nối cũng khá linh hoạt.”

Du khách lập tức xôn xao, không ngờ viện bảo tàng lại có loại công nghệ đen này!

“Anh đẹp trai, biểu diễn một chút đi”. Có du khách lớn tiếng nói.

Lăng Mục Du cười cười, liếc xéo Cửu Vĩ Hồ một cái, lấy điện thoại từ trong tay áo rộng ra, nói: “Vậy tôi biểu diễn cho mọi người xem thử nhé, có điều chỉ là một vài lệnh rất đơn giản thôi”.

Các du khách thích thú bừng bừng chờ xem, mặc kệ lệnh có đơn giản hay không, chỉ cần nhìn con hồ ly này làm giống thật đến thế, còn là một con hồ ly máy móc với công nghệ đen, bọn họ liền cảm thấy sáng sớm mình đi xe ba tiếng với tốn hai mươi đồng tiền để đến đây, thật đáng giá vcl!

“Vậy thì đầu tiên đi lên đỉnh núi đi.” Lăng Mục Du vừa nhìn Cửu Vĩ Hồ vừa nói, ngón tay bị che dưới tay áo rộng nhấn vào màn hình di động một cái.

Cửu Vĩ Hồ chớp chớp mắt, rồi cứng nhắc leo lên đỉnh núi đứng.

“Ồ —— Thiệt là lợi hại”. Các du khách vỗ tay đầy nhiệt liệt.

Lăng Mục Du: “Tiếp theo, vẫy đuôi”.

Chín cái đuôi hồ ly ra sức lắc loạn.

Các du khách vỗ tay cổ vũ đến mức đỏ hết cả tay.

Lăng Mục Du: “Tiếp, giả chết.”

Cửu Vĩ Hồ: “…” Hu hu hu, Tiểu Ngư, tui sai ròiiiiii.

Lăng Mục Du nhướng mày.

Con hồ ly to lớn “Ding” một tiếng, cứng còng ngã vào đỉnh núi.

“Áu áu áu, cute quá luôn!”

“Toi rồi, trái tim thiếu nữ của tui…”

“Còn biết giả chết nữa, đây không phải công nghệ đen, là khoa học kĩ thuật thần kỳ”.

“Xong rồi, Cửu Vĩ Hồ về lại chỗ cũ, đứng yên để mọi người quan sát ở khoảng cách gần hơn, mời mọi người tiếp tục tham quan.” Lăng Mục Du nói: “Trên núi Đan Huyệt đằng trước có một con Phượng Hoàng, cũng đẹp lắm.”

Có du khách hỏi: “Anh trai, Phượng Hoàng cũng là tiêu bản máy móc hả?”

Lăng Mục Du gật đầu: “Đúng vậy, mọi người có thể đến đó xem thử.”

Các du khách nghe thế, chạy tới núi Đan Huyệt ngay.

Chờ các du khách đều tản đi hết, Lăng Mục Du mới lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, “Làm tôi sợ muốn chết, may mà tôi lái lụa.”

Đan Tiêu vỗ đầu Lăng Mục Du, lấy một chiếc khăn tay vuông ra lau mồ hôi cho cậu, cười nói: “Đừng khẩn trương, kĩ năng nói hươu nói vượn đầy nghiêm trang của cậu đã max điểm rồi”.

“…” Viện trưởng đại nhân đang an ủi hay đang móc mỉa cậu thế?

Bên trong viện bảo tàng thấp thoáng truyền tới mấy câu nói “Đẹp quá”, “Còn biết vỗ cánh nữa”, “Công nghệ đen của viện bảo tàng ghê gớm thật”, bàn tay to của Đan Tiêu phủ lên đỉnh đầu Lăng Mục Du, kéo người đến bên cạnh, nói: “Cậu xem, cậu nói bậy bạ cũng lừa được nhân loại rồi, thả tim cho cậu nè.”

Lăng Mục Du: “… Anh có thể bớt xem phim cẩu huyết được không?”

Đan Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể. Về sau tôi giám sát cậu làm việc.”

Lăng Mục Du: “……”

Viện trưởng kéo quản lý đi vào trong. Đợi bọn họ rời đi, Cửu Vĩ Hồ đang đứng cứng đờ trên núi Thanh Khâu mới trộm thở dài một hơi. Cả người nó nằm sấp lên núi đá, cam chịu lấy móng vuốt chơi mấy viên ngọc thạch được mô phỏng ở trên núi.

Quán Quán vỗ cánh, hoạt động một chút, nhỏ giọng cười nhạo nói: “Hồ ly ngu ngốc, ngu muốn chết luôn.”

Cửu Vĩ Hồ giơ móng vuốt muốn vả chim, Chuyên Dã ở trên núi bên cạnh vội nói: “Đừng nghịch nữa, tui thấy lại có du khách vào nữa kìa.”

Hồ ly và chim lập tức trang thành tiêu bản, cứng đờ không nhúc nhích.

“Òa, Cửu Vĩ Hồ này đáng yêu ghê!”

“Có gì đáng yêu đâu, vừa bự vừa mập, còn nhiều đuôi thế, như chổi lau nhà á.”

“Lương Tử Thực, thẩm mỹ của anh bị chó ăn rồi hả?”

“Ái chà chà, trong nước còn có cá này.”

“Ở đâu? Có thiệt kìa! Con này mọc mặt người, ghê quá.”

“Ghê chỗ nào, rõ ràng siêu ngầu.”

“Lương Tử Thực, thẩm mỹ của anh bị chó ăn thật rồi!”

Mấy người du khách vừa đi vừa nói chuyện, một lát sau đã cua qua đuôi núi, vòng qua núi “Đông Hải”, nhìn không thấy người.

Không có du khách, Cửu Vĩ Hồ lập tức nổi quạu, giơ vuốt, nói với Quán Quán: “Tui mập chỗ nào? Đuôi của tui giống cây lau nhà chỗ nào hả? Tên nhân loại ngu xuẩn kia bị mù ư!”

Được cái mặc dù nó nổi điên, nhưng vẫn giữ lại chút lý trí, cố đè nhỏ giọng xuống, không để cho con người nghe thấy.

Xích Nhụ cũng ló đầu lên từ trong nước, uất ức hùa theo Cửu Vĩ Hồ: “Đúng đấy, tui có ghê tởm gì đâu, tui là kẻ đẹp nhất trong chủng tộc này đó, nam chính bộ phim bữa giờ bọn mình xem không phải cũng giông giống tui đấy ư.”

Quán Quán nghĩ thầm: Hên là bổn yêu chỉ giống một con chim ngói lớn, nhân loại không nói gì, nếu không với tính tình hung tàn của bổn yêu, mắng chửi người là cái chắc. Không sai, tiếng kêu của bổn yêu giống như đang lớn tiếng mắng chửi người, kỹ năng thiên phú đó.

Chuyên Dã: “Lại có người tới nữa rồi.”

Ba người đi qua, để lại một câu: “Con chim ngói xám xịt này, xấu ghê á.”

Quán Quán: “……”

Mi mới là chim ngói! Cả nhà mi đều là chim ngói!

Cửu Vĩ Hồ lấy móng vuốt che miệng lại, cười đến mắt hồ ly đều cong lên, Xích Nhụ dùng cái đuôi đập nước, không tiếng động cười to.

Quán Quán: “Hồ ly ngu xuẩn, còn có lòng dạ cười ư, nên nghĩ tới chuyện tối nay Viện trưởng và Tiểu Ngư sẽ phạt ông thế nào đi.”

Cửu Vĩ Hồ: “……”

Bây giờ là thời đại tự truyền thông, mỗi người đều là người truyền bá tin tức, hơn mười giờ sáng, Cửu Vĩ Hồ ở viện bảo tàng Sơn Hải nháy mắt một cái, chưa đến mười một giờ là đã có video được đăng lên mạng.

Một đóa hoa cúc dại ven đường V: Nghèo khó hạn chế sức tưởng tượng của tui, bây giờ viện bảo tàng nào cũng biết chơi như thế à? Công nghệ đen ở viện bảo tàng Sơn Hải của mấy người thật là… Quá tuyệt vời ( ՞ਊ՞) ( ՞ਊ՞) ( ՞ਊ՞)

Kèm theo là một đoạn video, quay trúng đoạn Lăng Mục Du đang giải thích tại sao tiêu bản hồ ly sẽ nháy mắt, cũng điều khiển tiêu bản giả chết cực cute.

Người đăng video chính là một tài khoản V lớn, ngày thường hay phát video hài hước, có mấy chục vạn fans. Video này vừa được đăng, fans của người này lập tức share lại, sôi nổi tỏ vẻ xem không đủ, bảo anh ta đăng thêm vài video nữa.

Sau hơn mười phút, lại một đoạn video được đăng tải.

Trong video này, không phải là con Cửu Vĩ Hồ giả chết kia nữa, mà là một con Phượng Hoàng năm màu sặc sỡ, dưới ánh đèn rọi xuống cả người nó giống như phát ra ánh sáng vàng. Phượng Hoàng đang ung dung tản bộ ở trên ngọn núi thu nhỏ, thỉnh thoảng còn vỗ cánh giống như muốn bay lên, nó hơi ngưỡng đầu, cổ thon dài, lông vũ cực hoa lệ, lông đuôi thật dài và đôi mắt phượng, cả thân chim mỹ lệ lại cao quý, cách video vẫn làm người ta cảm giác được sự nghiêm nghị cao ngạo không thể xâm phạm của nó.

Khu bình luận của V lớn bùng nổ —

【 Đệt, đây là Phượng Hoàng thật à, là thật ư thật ư, mẹ ơi, lúc còn sống con nhìn thấy Phượng Hoàng thật rồi】

【 Đây chắc chắn là phượng hoàng thật, sao có thể là tiêu bản máy móc được, tui mặc kệ tui mặc kệ, tui tin đây là Phượng Hoàng thật 】

【 cầu viện bảo tàng phát biểu một chút, sao mấy người chịu chơi thế chứ】

【 Viện bảo tàng có tiền, giám định hoàn tất 】

Không chỉ có một tài khoản này đăng tải video và ảnh, còn có rất nhiều tài khoản lớn, nhỏ đăng trên các bình đài khác. Rất nhiều người sau khi xem xong đều tỏ vẻ muốn đi xem tiêu bản máy móc công nghệ đen trong truyền thuyết, không chỉ người ở thành phố Vĩnh An, mà ngay cả người ở thị huyện lân cận trong tỉnh Trục Lộc sát bên cũng tò mò lắm, họ muốn lái xe sang đây xem công nghệ đen này.

Mặc dù vào buổi khai trương sáng nay, người đông nghìn nghịt, nhưng có nhiều lãnh đạo, người trong ngành, các xí nghiệp nổi danh và… Hiệp hội tu chân tới đây cổ động, du khách chân chính có lẽ chỉ chiếm một nửa.

Lăng Mục Du cũng ngại thu vé mấy người tới cổ vũ — tuy rằng cậu rất muốn. Nhìn như rất nhiều du khách, nhưng tính số lượng vé vào cửa cụ thể hôm nay, phỏng chừng số lượng lớn tiền quà khai trương được làm theo yêu cầu sẽ không thu hồi được.

Không ngờ, tầm bốn, năm giờ chiều – lúc sắp đóng cửa thì ùa vào một đống người, đến tham quan công nghệ đen.

Một đợt này tới mấy trăm người, có vây quanh Cửu Vĩ Hồ bảo nó giả chết, có vây quanh Phượng Hoàng, hỏi người hướng dẫn không ngừng: “Phượng Hoàng này không thể bay à”, còn có đến vây quanh xem Ly Lực và Chu Điểu bảo chúng nó đi vài bước xem.

Đặc biệt là Chu Điểu, nó giống y diều hâu, chân tựa như tay người, bộ dáng đi bộ ở trên núi quả thật làm có thể khiến du khách vây quanh ở dưới chân núi Quỹ cười chết.

“Đi bằng tay, cười chết tui, viện bảo tàng có cần phục chế chân thật đến thế không hả ha ha ha……”

“Có cảm giác giây tiếp theo nó sẽ ngã.”

Chu Điểu: “……”

Tên nhân loại ngu xuẩn như mi mới té ngã!

Chu Điểu tức giận quay người lại, đưa mông về phía loài người ngu xuẩn, đi xoạch xoạch lên trên núi. Ai ngờ vì quá tức giận nên nó không chú ý dưới chân, một chân dẫm vào con sông nhỏ do Lăng Mục Du làm ở trên núi, trong sông có cục đá được đặc biệt làm thành hình dáng bạch ngọc mượt mà, nó trượt một phát, ngã cái bẹp.

Chu Điểu: “……”

Nhân loại: “…… Ha ha ha ha ha, ngã thật rồi, cười chết tôi rồi. Nó ngã vào trong nước, không biết có bị nước vào hay không nữa ha ha ha!”

Lăng Mục Du đứng ở dưới chân núi, khóe miệng run rẩy, yên lặng tán thưởng cho sự chuyên nghiệp của Chu Điểu, quyết định tối nay sẽ thưởng thêm cho nó mấy miếng thịt nướng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui