Viễn Cổ Hành

Cơm nước xong, Lam Nguyệt lại đau đầu, thế này thì ngủ kiểu gì đây? Năm người ngủ trong một hang núi, cô không thể chấp nhận, với Trát Nhĩ còn được, còn với những người xa lạ như bọn Mộc Sa, cho dù không cùng một giường thì cô cũng không ngủ được, có người lạ ở bên cạnh cô sẽ cảnh giác, làm sao mà ngủ được?

Lam Nguyệt còn đang ngồi một chỗ đau đầu nghĩ về vấn đề sắp xếp chỗ ngủ như thế nào, Trát Nhĩ đã ôm cỏ khô, cùng với bọn Mộc Sa cũng đang ôm một ít cỏ khô với lá khô, đi về phía một hang núi khác cách hang này không xa lắm.

Ớ. . . còn có hang núi khác cơ à . . May quá. . . , Lam Nguyệt vui vẻ đi theo sau phụ giúp Trát Nhĩ.

Dọn dẹp hang núi cho đám người Mộc Sa xong, vấn đề đã xảy ra.

Mộc Sa muốn đưa Lam Nguyệt về hang của cô, bèn đi tới bên cạnh định kéo tay cô, Lam Nguyệt lui về phía sau một bước, Trát Nhĩ đi tới ôm lấy Lam Nguyệt, nói với Mộc Sa một câu đại ý là hắn và cô sẽ cùng nhau trở về, Mộc Sa nhìn chằm chằm Trát Nhĩ, Lam Nguyệt lập tức lạnh mặt, kéo tay Trát Nhĩ, tựa vào trong ngực Trát Nhĩ, người cô có thể tín nhiệm chỉ có Trát Nhĩ thôi.

Mộc Sa không nói gì quay vào trong hang, sau đó vang lên tiếng nói chuyện của Khôn và Hoắc Lí, Trát Nhĩ ôm lấy Lam Nguyệt, cọ xát vào mặt Lam Nguyệt, rồi cả hai cùng trở về hang núi của bọn họ.

Trở về chui vào trong chiếc ổ bằng da hổ ấm áp, Lam Nguyệt nghĩ đến hành động của Mộc Sa: đầu tien là tìm phối ngẫu, sau đó đưa cô về hang núi, là có ý đồ bất chính sao?

“Trát Nhĩ. . . A. . .”


Lam Nguyệt còn chưa hiểu rõ ràng chuyện của Mộc Sa, đã bị Trát Nhĩ hôn, còn tiện thể lột sạch quần áo cùng đồ lót của cô.

Ối. . . . Quên mất dì cả đi nhưng vẫn còn một con sói đang rình ở bên cạnh. . . rầu quá. . . . sẽ chết người đấy . . . . Làm sao từ chối đây. . . . .

Lam Nguyệt còn chưa sẵn sàng chuyện quan hệ với Trát Nhĩ, chỉ đành vừa hôn trả lại, vừa nghĩ cách từ chối chuyện này.

“Trát Nhĩ. . Chờ. . . Chờ. . . Không. . .”

Lam Nguyệt thở hổn hển, cố gắng nói chuyện với Trát Nhĩ, bưng lấy mặt của Trát Nhĩ, nói từng từ từng chữ.

“Lam Lam? Chờ? Không?”

Trát Nhĩ không hiểu chờ cái gì, cúi đầu nhìn thấy kháng cự trong ánh mắt của Lam Nguyệt, thở dài, ôm Lam Nguyệt, áp lên 34C mềm mại của cô, vỗ nhè nhẹ vào lưng của cô. Thấy Trát Nhĩ hiểu ý mình, Lam Nguyệt yên tâm nằm sấp trên ngực Trát Nhĩ để cho hắn nhẹ nhàng vỗ về, mắt dần dần nhắm lại.


“Ưm. . . Nóng. . . . A. . .”

Đang ngủ, Lam Nguyệt bị hơi nóng giữa hai chân làm bừng tỉnh, vừa mở miệng nói chuyện liền bị Trát Nhĩ hôn đến đầu óc quay cuồng, cảm giác vật khổng lồ giữa hai chân không ngừng ma sát đôi chân mềm mại của cô.

“Trát Nhĩ. . . Không. . . . A. . .”

Lam Nguyệt đẩy đẩy Trát Nhĩ, còn chưa nói hết, Trát Nhĩ giống như sợ bị cô cự tuyệt, lại tiếp tục hôn cô.

“Không. . .”

Trát Nhĩ vừa hôn vừa nói với Lam Nguyệt, một tay thử thăm dò vuốt ve ngực Lam Nguyệt, thấy Lam Nguyệt không đẩy tay của hắn ra, một tay khác xiết chặt eo Lam Nguyệt lại, để cho chân Lam Nguyệt hoàn toàn dán sát vào vật khổng lồ của hắn.

Lam Nguyệt nhìn vật cứng rắn nóng bỏng của Trát Nhĩ ma sát giữa hai chân cô, nghe hắn nói không, đại khái cũng hiểu nếu cô không đồng ý thì hắn sẽ không ép buộc cô, lại nhìn thứ thô to dữ tợn kia, nghĩ xem phải giúp hắn giải quyết như thế nào đây? Dùng tay được không? Dù thế nào cũng không thể quan hệ, khổng lồ như vậy, nhất định sẽ chết người.

Lam Nguyệt xoay người lại không muốn nhìn Trát Nhĩ, duỗi tay ra giúp hắn giải quyết là được rồi, việc này thường được gọi là nhổ củ cải, nhưng đây rõ ràng là một củ cải khổng lồ.

Hơn nửa đêm còn phải nhổ củ cải cho người khác, có định để cho người ta ngủ không vậy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận