Sau khi Trần Hạo về, Thanh Diệp cũng sắp xếp lại đồ đạc trong vali của mình.
Chỉ là vài bộ quần áo đơn giản và đồ dùng cá nhân, ngoài ra còn có một tấm thẻ ngân hàng.
Tấm thẻ này là của người đó cấp cho cô.
Giờ thì ra ngoài dạo phố đã, rồi sẵn tiện đi ăn sáng luôn.
Nghĩ thế Thanh Diệp bước ra khỏi căn hộ luôn, nhưng cô còn khoác thêm một cái áo khoác đen, đội một cái mũ lưỡi trai và không quên mang theo khẩu trang.
Để ra ngoài xem cần mua gì thì mua luôn, chứ đến lúc cần mà không có thì lại khổ.
Cô khóa căn hộ lại rồi tìm xung quanh căn nhà.
Không ngờ phát hiện ở khu vườn sau nhà còn có một chiếc xe đạp thể thao.
Người đó vẫn luôn như vậy...
Những căn nhà cô từng ở luôn có một chiếc xe đạp, bởi người đó biết cô không thích dùng các phương tiện giao thông kia.
Mẹ cô cũng rất thích chở cô đi bằng xe đạp.
Mẹ thường nói: Đi xe đạp cũng là một cách rèn luyện sức khỏe và hơn hết, là bảo vệ môi trường; kèm theo câu nói đó là nụ cười hiền hậu...
Cô dắt chiếc xe đạp ra khỏi căn hộ, nhờ bác bảo vệ trông nhà dùm, sau đó phóng lên xe đi đến trung tâm thương mại.
...
Trần Hạo ở căn nhà số 1 đã kiếm được tài liệu về cô hàng xóm mới của anh.
Nhìn sơ qua một lượt, tờ nào tờ nấy cũng chỉ đơn giản là: tên, tuổi, học trường nào, du học sinh gì gì đó...!toàn những thông tin thông thường, cơ bản nhất mà một người cần có.
Anh lắc đầu, đưa tay xoa xoa trán.
Haizzz, từ lúc nào mà Cục Tình báo an ninh quốc gia lại vô dụng thế nhỉ?
Không sai, anh chính là Cục trưởng cục Tình báo an ninh quốc gia đấy.
Là cục trưởng bí ẩn của quốc gia.
Hờ, để che mắt thiên hạ, anh đã dựng nên tập đoàn Trần thị, coi như là nghề tay trái kiếm tiền.
Cục trưởng như anh, nói cho oai chứ cũng không có việc gì để làm thường xuyên cho lắm nên cũng tiền lương hằng tháng cũng không cao lắm.
Lâu lâu có vụ tội phạm nghiêm trọng lắm mới tới tay anh, còn không toàn là những thành viên của cục tranh làm hết cả.
Không ngờ lại có người phải khiến anh đích thân điều tra lai lịch.
Trần Hạo nhếch môi cười nham hiểm.
Cô gái à, cô so với tôi còn non lắm!
...
Thanh Diệp đã đến trung tâm thương mại, đầu tiên cô ghé qua khu ăn uống trước.
Mua hai cái bánh bao và một li sữa đậu nành tại khu ăn vặt ngay cửa trung tâm thương mại, Thanh Diệp tìm bàn ngồi gần cửa kính, sau đó ngồi xuống chậm rãi thưởng thức bữa sáng của mình.
Hừm...Nên mua gì nhỉ? Cắn một miếng bánh bao nóng hổi, Thanh Diệp lơ đãng nhìn qua cửa kính.
Bỗng dưng cô thấy một người quen.
Là người phụ nữ đó.
Người phụ nữ mười mấy năm trước đã sát hại mẹ cô!
Bà ta đi cùng ai thế kia? Một cô gái ngang tuổi cô, có nét giống bà ta.
Thì ra là mẹ con à...Ha, hay đấy.
Nhưng giờ chưa phải lúc gặp mặt.
Tự dưng lại không muốn ăn sáng nữa.
Thanh Diệp xách túi nilon đựng bánh bao lên với ly sữa đậu nành lên rồi bước ra phía cửa.
Đi mua cái gì đó rồi trưa về làm bữa trưa đã.
Không ngờ được ra trước cửa lại đụng phải hai mẹ con bà ta.
Chính xác là cô gái đó cố ý đụng vào cô.
Vũ Giai Tuệ nhìn thấy cô xinh đẹp như vậy, không tránh khỏi ghen tị nên cố ý đụng vào Thanh Diệp.
Mục đích chính là muốn làm cô xấu mặt trước mặt mọi người, đồng thời tạo dựng tốt hình tượng của cô ta.
Cô ta vừa mới bước vào giới giải trí, là nữ minh tinh mới nổi gần đây nên hình tượng rất quan trọng, như thế thì mới có cơ hội thăng tiến.
Thanh Diệp bị đụng văng mất hai cái bánh bao đang ăn dở, li sữa đậu nành còn ấm thì đổ lên người cô gái kia.
"A! Cái cô này, tôi thấy cô cũng lớn rồi, sao đi đứng cũng không để ý để tứ gì cả vậy hả? Giai Tuệ, con có sao không?" Giọng nói chua ngoa của bà ta vang lên, hơn nữa âm lượng cũng không hề nhỏ, làm tất cả mọi người xung quanh nghe thấy.
Họ bắt đầu chỉ trỏ.
"Bên đó có chuyện gì kìa?"
"Cái cô mặc váy trắng kia là Vũ Giai Tuệ đúng không?"
"Đâu, đâu, Vũ Giai Tuệ đâu?"
"Hình như kia?"
"Đúng thật mau qua xem xem!"
...
Vũ Giai Tuệ thấy mưu kế của mình bắt đầu có tác dụng nên cô ta lại thêm vài lời.
Cô gái, có trách cũng chỉ trách cô xui xẻo thôi.
"Mẹ, cô ấy chỉ là vô tình thôi.
Con không sao.
Mẹ đừng trách cô ấy." Cô gái kia cất lời, giọng nói nhu thuận mềm mại làm cho người ta nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ.
Thanh Diệp cười lạnh trong lòng.
Nghe thì có vẻ giống như bênh vực cô đấy, nhưng nói ba câu chả có câu nào là hỏi cô có sao hay không.
Quả là mẹ nào con nấy.
Cô đứng dậy, nhặt chiếc ly nhựa và cái bì nilon có cái bánh đã bị bẩn vứt vào thùng rác.
Thật lãng phí.
Giọng nói chua ngoa của bà Trương Thanh Nhàn - mẹ của Vũ Giai Tuệ vẫn cứ vang lên.
"Cái cô này! Giai Tuệ, con xem.
Con có lòng tốt muốn bênh vực cô ta, mà cô ta đụng vào chúng ta lại chẳng thèm xin lỗi.
Xem đi, bộ đồ của con ướt hết rồi kìa! Cô kia, còn không mau tới xin lỗi Giai Tuệ?"
"Mẹ, hay thôi bỏ qua cho cô ấy đi.
Con không sao.
Thay bộ khác là được mà." Vũ Giai Tuệ cười thầm trong lòng.
Rồi cô ta sẽ gân cổ lên cãi cho xem.
Cãi đi, cãi lại đi.
Haha...
Rồi ngày mai cô ta sẽ lên trang nhất.
Tựa đề sẽ là gì nhỉ?
Bất giác cô ta nở nụ cười đắc chí..