Viện Điều Dưỡng Tam Giới


Cố Thời không dám nhúc nhích.

Tạ Cửu Tư đợi một lúc, lại thấy Cố Thời bất đồng, anh khó hiểu:" Không thích à?"
Cố Thời từ từ hoàn hồn, nhìn hai đĩa thịt trên bàn rồi lắc đầu phủ nhận:" Không có, tôi rất thích."
Tạ Cửu Tư lại đẩy đĩa thức ăn lên phía trước:" Vậy ăn đi."
Cố Thời vô thức cầm đũa, rồi lại đặt xuống, ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Trông như một canteen với hơn cả chục hộp giữ nóng mở toang, nhưng mà trong này toàn bộ là trống trơn, cả bác phát cơm lẫn người ăn đều không có nhìn thấy.
Ánh sáng trắng từ đèn chiếu vào làm không gian rộng rãi quá mức, nhìn qua có điểm vi diệu.
Hương thơm từ tai heo dầu đỏ cùng cháo thịt nạc trứng bách thảo trước mắt quá hấp dẫn.

Da đầu Cố Thời tê dại.
Anh nhớ rằng hôm nay ông già không bói cho anh.
"Tạ tổng, chào buổi sáng." Cố Thời một cách thận trọng chào hỏi.
"Ừm.

Chào." Tạ Cửu Tư gật gật đầu nhắc nhở lần nữa:" Mau ăn đi."
Cố Thời 'vâng' một tiếng, nhưng vẫn không dám động đũa.
Tạ Cửu Tư khó hiểu.
Anh không phải đang đói sao?
Cố Thời hỏi:" Anh đưa tôi đến đây là vì có chuyện gì sao?"
Tạ Cửu Tư nói, " Đạo sĩ già kia không cho cậu ăn."
Cố Thời:?
Ngài buổi sánh rất có tinh thần ha, mới sớm tinh mơ đã xem phim sitcom (hài kịch) ở đỉnh núi cách vách.
Cố Thời đính chính Tạ Cửu Tư:" Ông ấy thật sự sẽ không để tôi nhịn đói."
Mặc dù ông ấy thật sự sẽ không cho tôi ăn thịt ༎ຶ‿༎ຶ.
Bụng Cố Thời réo lên khi ăn ngửi thấy mùi thịt.
Tạ Cửu Tư đặt đũa trong tay, lần thứ tư nhắc nhở anh:" Ăn đi."
Cố Thời gãi gãi đầu:" Tôi còn chưa có thẻ ăn."
Tạ Cửu Tư không rõ lắm về thẻ ăn, lắc đầu:" Không cần, miễn phí cho nhân viên.

"
Vậy tôi đây vẫn chưa là nhân viên!
Cố Thời trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thân thể thành thật, vươn ra gắp một miếng tai heo.

Là một hương vị thơm ngon của những món ăn mà bình thường anh thích.
Cố Thời xúc thêm một thìa chào thịt nạc và trứng bách thảo, thấy Tạ Cửu Tư đang không chớp mắt nhìn mình.
"?" Cố Thời do dự:" Tạ tổng, anh không ăn à?"
"Không ăn, tôi ăn rồi." Tạ Cửu Tư nói.
Cố Thời nhìn xuống hai cái bát trước mắt, cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Nhưng Cố Thời anh sẽ không bỏ việc ăn thịt chỉ vì cảm thấy ngại ngùng.
Đùa.
Chỉ cần nghĩ ông già bây với 80% là chửi bới còn làm một phần thức ăn chay, Cố Thời cảm thấy khẩu vị của miệng mình là trên hết còn những việc khác có thể ném đi ra sau đầu!
Anh uống hết chén cháo, mơ hồ hỏi Tạ Cửu Tư:" Anh đều làm vậy với mọi nhân viên à?"
"Hả?"
Cố Thời nói:" Chính là đi quản nhân viên việc thôi."
"Không." Tạ Cửu Tư lắc đầu:" Tất cả họ đều sợ tôi, chỉ có cậu thôi."
Cố Thời đột nhiên hiểu nguyên do không một ai trong canteen này ngoại trừ hai người anh và Tạ Cửu Tư.

Nhưng mà liệu Tạ Cửu Tư có sợ thứ gì hay không?
Cố Thời liếc nhìn gương mặt góc cạnh Tạ Cửu Tư mà suy ngẫm.

Có lẽ vì thân phận nên gương mặt Tạ Cửu Tư hình tượng mặt hoàng đế, là kiểu tuấn tú như mọi người nói, đẹp trai lại uy nghiêm, khi gương mặt nghiêm lại không lộ ra cảm xúc sẽ khiến người ta khiếp sợ.
Nhưng Cố Thời cảm thấy rằng Tạ Cửu Tư không đáng sợ bằng giáo viên hướng dẫn lớp họ.
Và yêu này bề ngoài cũng không đáng sợ.
Cố Thời cắn đũa:" Vì anh là Chúc Long sao?"
Tạ Cửu Tư gật đầu.
Cố Thời hiểu rõ.
Đại đa số yêu sẽ sống theo bản năng hơn là lý trí, dưới áp lực sức mạnh của Tạ Cửu Tư thì chúng hoảng sợ bỏ chạy trước khi là hòa hợp nói chuyện cũng là lẻ đương nhiên.

Nhưng Cố Thời không cảm nhận được áp bức đó.
Có thể vì anh không phải một con yêu thật thụ, cảm nhận tương đối chậm đi, Cố Thời nghĩ.
Cũng có thể là do anh từ nhỏ đã gặp nhiều may mắn, mọi người xung quanh hài hòa, tươi đẹp, cuộc sống trong khuôn viên yên bình ổn định.
Nghĩ theo một hướng như vậy, Cố Thời nhận ra bản thân thật sự chưa bao giờ trải qua đau khổ cả.
Vì vậy, cái gan lớn của anh không phải không có lý do.
Cố Thời ăn xong bữa sáng dưới sự giám sát của Tạ Cửu Tư, anh khẽ xoa bụng một cách thỏa mãn.

"Cậu ăn no chưa?" Tạ Cửu Tư hỏi.
Cố Thời gật đầu, bắt đầu suy nghĩ như thế nào hỏi hắn cách quay về.
Giấy báo được nhận của anh vẫn còn trên bàn trong phòng, để được nhận việc anh phải mang theo hồ sơ cùng các chứng chỉ khác nhau.
Vì vậy anh không thể nào không quay về được, nhìn về hướng Tạ Cửu Tư, khi hắn bắt gặp anh nhìn hắn thì anh vội dùng ánh mắt trông mong mà nhìn.
Tạ Cửu Tư:?
Cố Thời: "Anh có thể đưa tôi trở lại không?"
Cố Thời thật sự dám nghĩ và anh cũng thật sự dám làm, anh cảm thấy bản thân sẽ không bị từ chối.
Và đúng như dự đoán, Tạ Cửu Tư đã gật đầu.
"Chờ một chút." Cố Thời quay đầu lại, nhìn mấy cái bánh bao hấp sau tủ giữ nóng số 1, liền hỏi:" Tôi có thể mang theo một ít được không?"
"Có thể."
Cố Thời vui vẻ mà để bốn cái bánh bao vào túi nilong.
Đạo sĩ già thật ra rất thích ăn bánh bao trắng, nhưng ngại phiền phức khi phải nhào với hấp, nên ông ít khi nào ăn ở nhà.
Tạ Cửu Tư đưa Cố Thời trở lại Thương Ngô Quan.
Khi Cố Thời đi tồi, Tạ Cửu Tư cụp mắt nhìn ngón trỏ bên phải của mình, xoa.
Nơi này vừa mới chạm vào tay áo phông của Cố Thời, rất mềm và ấm áp từ nhiệt độ của con yêu nhỏ đó.
Kỳ quái.
Tạ Cửu Tư nghĩ.
Hắn rõ ràng là một đại yêu năng lực mạnh mẽ vậy mà khí tức Chúc Long của hắn lại bị ngăn cản bởi một con yêu yếu ớt có khí tức ngang bằng với loài người.

Tạ Cửu Tư nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay đăm chiêu.

Hắn hiếm khi đứng ngần trong một khoảng cách với sinh vật khác như vậy, đồng thời hơi ấm mới lạ này khiến hắn không nhịn được lại vuốt ve đầu ngón tay.
Thật sự kỳ quái.
Hắn lại nghĩ.
Nơi Cố Thời đáp xuống không khác biệt lắm nơi hắn bắt anh đi.

Khi đứng trên mái nhà nhìn thấy khói bếp từ xa, anh nhanh chóng chạy xuống, nhảy tới bếp và tung cửa một cách điêu luyện.
"Ông già!" Cố Thời giơ cái túi ni lông trong tay lên, "Nhìn đồ đệ đáng yêu này mang gì cho ông này."
Cố Tu Minh nhướng mi: "Anh ăn chưa?"
"Ăn rồi!" Cố Thời không ngạc nhiên chút nào khi Cố Tu Minh đoán được những việc xảy ra này.
Hờ, Cố Tu Minh cái gì không rõ nữa chứ.
Ông già biết tất đó.
Cố Thời chạy đến bên cạnh Cố Tu Minh, nhét cho ông ta cái bánh bao hấp mà anh mang về, rồi đến tủ lạnh lấy Laoganma vùng hai gói mù tạt xanh, tháo ra cho vào bát.
Cố Tu Minh đã xào trước một đĩa rau muống, vì vậy ông chỉ cần dập lửa trong bếp rồi mang chiếc bát vào nhà ăn là xong.
Cố Thời giao bánh bao, liền vỗ mông chạy về phòng, thu dọn chính chỉ cùng tư liệu đã sắp xếp từ hôm qua, quay đầu ra khỏi cửa núi.
Cố Tu Minh chậm rãi quất xong thành quả báo hiểu của anh, rửa tay, trở lại nhìn anh rồi một lần nữa đi vào khoảng sân vắng vẻ ở phía tây nam Quan Trung.
...
Cố Thời đứng ở lối ra vào viện điều dưỡng, chụp ảnh cánh cổng Viện điều dưỡng Trung Sơn được xây dựng một cách xa hoa, sau đó đăng nó trên vòng bạn bè.
Một khởi đầu mới cho cuộc sống tươi đẹp.
Cố Thời ngẩng cao đầu đi về phía công việc đầu tiên trong đời sau khi tốt nghiệp của mình.
Nhận chức ở bộ nhân sự.
Tuy rằng ông chủ đứng đầu là một ông già không hiểu biết gì, nhưng Chung Sơn viện điều dưỡng này thật sự chính là cái chính quy công ty đó và quan trọng hơn nữa là thứ gì nên có thì đều có.
Cố Thời đi hết con đường, phát hiện ra rằng nhân viên ở đây có cả người thường lẫn yêu, nhưng tỷ lệ người thường cao hơn nhiều so với yêu.
Anh hỏi đường đến bộ phận nhân sự, người đang làm việc lúc này một yêu, nam, khuôn mặt baby trông rất ngọt ngào, trên huy hiệu có ghi tên anh ta: Lý Bể Chùy.
Cố Thời: "..."
Khuôn mặt baby ngọt ngào nhìn theo ánh mắt của anh quay đầu nhìn huy hiệu, nhìn chằm chằm ảnh chụp trên huy hiệu, vui vẻ hỏi: "Đẹp lắm đi!"
Cố Thời:?
Ờm cái này?
"Tôi nghĩ rằng bức ảnh này thực sự có thể được chụp tốt hơn một chút.

Nửa bên trái của tôi trông đẹp hơn nửa bên phải của tôi, nhưng ánh sáng vào ngày chụp ảnh kém làm tôi không thể phô bày toàn bộ nét đẹp trai của t...."
"Rất đẹp!" Cố Thời vội lên tiếng đánh gãy lời người kia nói.
Lý Bể Chủy im lặng đồng thời lộ ra một chút đắc ý: "Ờm! Giấy chứng minh thư mà có thể chụp đến như vậy, chứng tỏ ngoài đời còn đẹp hơn, tôi nghĩ tôi..."
"Xin chào, tôi là Cố Thời, nhân viên kế toán." Cố Thời lại lần nữa vội cắt ngang lời người đó, rồi đưa bản lý lịch của mình.
Lý Bể Chủy cầm lấy bản lý lịch: "Cậu có thể gọi tôi là A Thiện, hoặc là Thiện Thiện cũng được, và không cần gọi bằng tên của tôi, tên này là do Tạ Cửu Tư đặt cho tôi, tôi không thích nó."
Cố Thời tự nghĩ rằng không lấy cái tên đó ra là một ý kiến ​​hay, anh cũng hiểu cách nắm được bản chất của anh ta một cách chắc chắn. 
"Được, A Thiện."
Lý Bể...!à không, A Thiện dường như có rất nhiều cảm xúc ngay lập tức.
Anh ta hỏi Cố Thời: "Cậu có thể đánh nhau không? Sức lực khi cậu đánh như thế nào?"
Cố Thời trong lòng nói rằng tôi là tôi đánh rất giỏi.
Tôi có thể ngay bây giờ cho anh thấy một ngọn núi chia đôi là như thế nào!
Chắc chắn là thanh thoát, gọn gàng hơn trầm hương chẻ đôi!
Cố Thời dè dặt gật đầu: "Cũng biết."
A Thiện cau mày: "Thật vô dụng."
Cố Thời nhanh chóng thay đổi lời nói của mình: "Tôi siêu mạnh, tôi có thể đánh sập ngọn núi này chỉ bằng một cú đấm!"
"Vậy thì tốt!" A Thiện đánh cho anh một cái cao năm cái, "Các loại trợ cấp đều cho cậu như thường, cậu bây giờ cũng là tộc nhân của chúng tôi, đừng lãng phí thời gian tám chuyện với những người đưa tiền đến, đi tới Tam giới viện làm đi.

Cậu có sáu ngày làm và một ngày nghỉ, thương tật liên quan đến công việc đều có tiền bồi thường và phong bao đỏ, tui nghĩ cậu có thân phận trong xã hội loài người, kia chúng tôi hiểu rõ, nhưng cậu phải cẩn thận để không lộ nó trước mặt những người bình thường...!"
A Thiện cứ thế mà ba ba ba miệng cứ tiếp tục.
Não Cố Thời quay cuồng.
Tạ Cửu Tư thật tốt.
Đặt tên quả thật không sai.
  
A Thiện điền vào đơn cho Cố Thời, đứng dậy đưa anh đến văn phòng kế toán: "Nhưng cậu cũng phải cẩn thận, đừng để bị con yêu già nào trong Tam giới viện giết chết trước khi ôm được tiền...!"
"?" Cố Thời ngay lập tức cảnh giác, "Gì cơ?"
A Thiện nói, "Đó là những con yêu già nua mới được đánh thức gần đây."
Cố Thời ngây người lặp lại: "Gì cơ?"
"Cậu không biết?" A Thiện hơi kinh ngạc, "Chỉ là tầm 20, 30 năm qua đổ lại đây, đã có rất nhiều đại yêu quái bị đào lên khỏi mặt đất, ngay cả Bạch Trạch, Cùng Kỳ, và Đào Ngột loại này cũng không tránh được.

Người tỉnh táo thì không sao cả nhưng người không tỉnh táo thì bị lấy đi, thậm chí có người còn mất mạng, hiện tại tất cả nhũng người đó đều đang hồi phục trong Học viện Tam giới.

"
Cố Thời choáng váng.
Anh thực sự không biết điều đó.
Có thể Cố Tu Minh biết được gì đó, nhưng ông ấy chưa không đề cập đến nó.
"Là nơi này!" A Thiện đưa Cố Thời lên tầng sáu của tòa nhà văn phòng, quẹt thẻ mở cửa văn phòng, sau đó đưa chìa khóa thẻ cho Cố Thời, "Chúng ta ít người, tôi cũng từng làm kế toán lúc trước, tôi cũng nói cho cậu biết, cậu sẽ là người phải lo chuyện liên quan đến tiền bạc trong Học viện Tam giới của chúng ta..."
Cố Thời gật đầu đi theo sau A Thiện vào văn phòng, nhưng tâm tư tung bay xứ nào chứ không đặt vào công việc.
Trời ạ, tên của những đại yêu cũ cứ lặp đi lặp trong đầu cậu.
Bạch Trạch, Cùng Kỳ, Đào Ngột,...!Tùy tiện thả ra một tên trong số đó ra ngoài đều sẽ là một cơn bão đẫm máu.
Cố Thời cảm thấy điều này thật sự không tốt chút nào.
Anh phải hỏi rõ ràng về việc này với ông già.
"Là ai đã đào lên những đại yêu đó á?" Anh hỏi.
"Tôi không biết cho lắm." A Thiện nhún vai:" Tình hình bây giờ không rõ ràng.

Theo những gì tôi biết thì đang tiến hành một kế hoạch về tổ chức kỷ luật cho người, yêu và ma."
A Thiện một bên nói một bên đưa tay ấn lấy bóng người xuất hiện ở cửa:" Chà, cũng như cái hình này.

Những tên đó vừa đi theo anh ta và phát hiện ra thần núi Trung Sơn của chúng ta."
Cố Thời nhất thời sững sờ nhìn lên.
Ở cửa đang đứng là một người đàn ông trung niên, râu dài, cao lớn vạm vỡ, bên tai đeo một đôi bông tai dài màu vàng, trên tay cầm là một cây trượng.
Cố Thời nghi hiếu kỳ hỏi:" Này là..?"
"Khoa Phụ."
"Ờm...hắn tới nơi này làm gì?"
"Tìm kế toán để thanh toán tiền cho Apocalypse(tận thế) của anh ta."
Cố Thời:?
Cái gì vậy?
"Ngày tận thế của anh ta." A Thiện lộ ra vẻ mặt ngột ngạt muốn than thở, nhưng không biết khởi điểm từ đầu, cuối cùng chỉ là trợn tròn mắt,:" Chỉ là một cư dân mạng thôi."
Cố Thời im lặng một lúc:" Hẹn hò trực tuyến á hả?"
A Thiện gật đầu.
Cố Thời sắp xếp ngôn ngữ "...!Nó khá phổ biến.

"
"Kia có lẽ là không." A Thiện tán đồng.
Cố Thời khiêm tốn hỏi:" Nhưng loại người này sẽ không cấp tiền đúng không?"
"Không, chỉ cần những con đại yêu muốn chúng ta đều phải cấp tiền."
A Thiện trả lời, nhưng vẫn lộ ra một chút dự do dự.
Cố hết sức kìm lại nhưng cuối cùng cũng không kìm được: "Nhưng anh ta không thể làm như vậy được nữa, đù má, ngày nào anh ta cũng đến văn phòng tôi để đòi tiền suốt hai tháng sau khi chúng tôi khai trương, hai tháng liền trả cho anh ta 500 vạn tệ, cái quái gì có thể chịu đựng được! Quan trọng nhất là anh ta không có tự mình tiêu xài mà là đưa hết cho người khác! "
Cố Thời hít thở sâu.
 
 500 vạn trong hai tháng!
 Tôi đời này quả thật chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy a.
"Cậu có biết số tiền đó là hắn cho ai không? Đưa cho anh ta Apocalypse đó!" Cảm xúc của A Thiện dần sụp đổ, "Mấu chốt là anh ta và Apocalypse mới quen nhau được có hai tháng rưỡi! Không có ảnh chụp, thậm chí không có số của nhau! Chúng tôi nói nhưng anh ta vẫn không tin rằng mình đã bị lừa bởi trên mạng! "
Cố Thời: "."
"Cậu thậm chí không thể tưởng tượng được kẻ kia trẻ trâu như thế nào.

Cậu có biết tên trực tuyến của người đó là gì không?"
Cố Thời lắc đầu.
 
"Sunshine Girl." A Thiện chế nhạo, "Bây giờ ngay cả mấy đứa nhóc mẫu giáo cũng không thèm dùng biệt danh này nữa."
* Sunshine girl: cô gái nắng
- ----hết chương 4-----.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui