Viên Kẹo Nhỏ

Sau khi phỏng vấn kết thúc, trở về xe, quản lý Hà cứ nhìn chằm chằm vào cậu, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Cháu nói như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm đó. . . . . . Ngày mai lại sẽ có mấy cái tin tức lung tung lộn xộn nữa.”

“Không sao đâu.” Đường Thu khoanh tay gối sau đầu, vẫn nhe răng cười hì hì như cũ, dáng vẻ như tâm tình đang rất tốt. Quản lý Hà cũng không nói nhiều với cậu, dù sao có tin tức vẫn tốt hơn là chẳng có tin nào. Trên đường đi, Đường Thu bỗng có chút đăm chiêu, tiện tay mở danh bạ điện thoại lên, xem từ số điện thoại đầu tiên đến số cuối cùng, rồi lại xem từ cuối lên đầu, chần chừ ở tên của Dung Tấn một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn gọi điện thoại cho Kiều Dĩ An.

“Đang ở phim trường nghe mắng! Có việc thì nói mau.” Kiều Dĩ An giống như tên trộm, hạ giọng vội vã nói với cậu.

Âm thanh làm nền phía sau chính là tiếng đạo diễn Hà Vũ tràn ngập tức giận rống lớn: “Kiều Dĩ An! Cậu, con mẹ nó thực sự khiến tôi tuyệt vọng rồi! Tuyệt vọng!! Cậu có biết không hả!!!” . . . . . . Đường Thu đã từng hợp tác rất nhiều lần với vị đạo diễn này, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Hà Vũ cáu kỉnh, nóng giận đến mức độ này, có thể thấy được, ở phương diện nào đó, Kiều Dĩ An lại tiến bộ nữa rồi = =

Vì vậy Đường Thu không quanh co gì, nói thẳng vào vấn đề chính luôn: “Nếu có người. . . . . . Hình như là thích cậu, nhưng chết cũng không chịu thừa nhận, có cách nào không?”

Kiều Dĩ An không hề suy nghĩ gì đã đưa ra đáp án: “Uống rượu đi, ép người đó say khướt! Say rượu nói lời thật, say rượu loạn tính, nghe nói chưa. . . . . .” Đang nói đột nhiên dừng lại, hình như là chạy đến nơi hẻo lánh nào đó, xung quanh rất yên tĩnh, lúc này mới khúm núm hỏi: “Đường Thu, có ý gì hả? Không phải là cậu. . . . . . thổ lộ với tớ chứ? . . . . . . Này, tớ, tớ cũng rất thích cậu. . . . . . Nhưng mà, tớ không thể vượt quá quy củ thông thường đâu. . . . . . Vượt quá, sẽ bị đánh chết đó. . . . . .”

“Cút.” Đường Thu dứt khoát, rõ ràng nói một chữ xong, liền cúp điện thoại.

Đường Thu nói xong cuộc điện thoại này liền quên hết mấy thứ linh tinh mà Kiều Dĩ An đã nói, nhưng Kiều Dĩ An cậu ta lại thật sự để bụng, còn thường xuyên gọi điện đến nhiều chuyện một chút. Qua mấy ngày, thậm chí còn xung phong đảm nhận, lấy lý do mừng Đường Thu bình phục mà mời mọi người đi uống rượu.

Đường Thu rất nghi ngờ cậu ta có mưu đồ xấu xa gì đó, nhưng vẫn nể tình mà đồng ý.

Mới vừa thay quần áo xong, chuẩn bị đi thì cửa đột nhiên phát ra tiếng động. Cửa mở ra, Tề Thịnh mang vẻ mặt mệt mỏi kéo chiếc vali to đùng xuất hiện sau cánh cửa. Thời tiết đã lạnh rồi, hình như hắn vừa vội vã trở về từ nơi công tác, một thân tây trang, chiếc áo măng tô màu xám khoác ngoài, cả người đều mang theo khí lạnh, gương mặt cũng có vẻ lạnh lùng hơn bình thường.

“Muốn đi ra ngoài?” Khi hỏi Đường Thu câu này, vẻ lạnh lẽo trong đôi mắt hắn chầm chậm rút đi, nhanh chóng trở về là Tề Thịnh quen thuộc của cậu.

“Ừ, Kiều Dĩ An mời tôi đi uống rượu. . . . . . Đi cùng không?” Đường Thu vừa cười vừa đi đến bên cạnh hắn, ma xui quỷ khiến mà hỏi một câu.

Có vẻ như còn có chuyện cần xử lý, Tề Thịnh nâng cổ tay xem đồng hồ. Nhưng rất nhanh hắn đã quyết định, trực tiếp kéo chiếc vali to đùng bên cạnh và xách cặp tài liệu vào trong nhà, thuận tay giúp Đường Thu đóng cửa phòng lại: “Tôi chở cậu đi.”

Chở cậu đến nơi, Tề Thịnh nhìn thấy cảnh ăn chơi rượu chè bên đường, nhíu nhíu mày, “chở cậu đi” hiển nhiên biến thành “chờ cậu về”.

Thực ra quán bar mà Đường Thu đi vào xem như khá yên lặng, có lẽ là chỉ dành cho hội viên, Đường Thu đội nón lưỡi trai, đeo kính râm cũng không khiến nhiều người chú ý lắm. Vào phòng đã đặt sẵn, đều là một đám bạn chí cốt thân thuộc, ca hát thì ca hát, đánh bài thì đánh bài, chơi trò chơi, chơi đến mức cởi sạch chỉ còn mỗi cái quần lót. Tề Thịnh mặc tây trang nghiêm chỉnh liền có chút không hợp nhau, đã vậy, dáng người cao to của hắn cũng khiến người ta chẳng thể nào không chú ý tới được.

Có điều, tất cả mọi người đều rất thân thiện, đối với người bạn mới tới cũng chỉ quay sang cười hi hi ha ha rồi lại quay đi chơi tiếp.

Kiều Dĩ An đã uống nhiều rượu, hoàn toàn không nhìn thấy Đường Thu, tỉnh bơ bay đến chỗ Dung Tấn, vừa lải nhải vừa lấy tay đẩy đầu Dung Tấn, lè nhè dạy bảo: “Cứ đánh bạc tiếp đi, đánh bạc đến hết đời đi, đánh bạc cho nghèo luôn, nghèo luôn ba đời đó. . . . . . Hiểu không hả? Hiểu không?!”

Dung Tấn mang sắc mặt rất khó ngửi ngồi ở giữa phòng, trong ánh mắt là một mảnh tối đen nặng trĩu, như muốn chực động đất, núi lở đến nơi. Mọi người đều thức thời lăn xa ngọn núi lửa sắp bùng nổ này, Đường Thu cũng ngoan ngoãn tìm một góc cách hắn đủ xa ngồi xuống. Về phần Kiều Dĩ An, cậu không quan tâm, dù sao người này cũng bị khiếm khuyết vài dây thần kinh rồi.

Thạch Lỗi ngồi không xa chỗ cậu mấy, nâng ly tiếp đón cậu, Đường Thu cũng cười đáp lễ một ly, thuận tay rót ly rượu cho Tề Thịnh. Nghĩ nghĩ, lại đổi thành một ly nước trái cây.

Ở hoàn cảnh này, Tề Thịnh cũng không tỏ vẻ thiếu tự nhiên hay khó chịu gì. Có lẽ là thật sự mệt mỏi, hắn hơi tựa vào sô pha, mang chút vẻ lười nhác, uể oải. Ánh mắt bình thường luôn sáng rực, hăng hái, nay cũng miễn cưỡng nửa khép nửa mở, nhưng lại khiến cả người trở nên ôn hòa, dịu dàng hơn nhiều. Đường Thu cho hắn uống cái gì, hắn đều ngoan ngoãn đưa tay lấy uống. . . . . . Loại cảm giác này khiến cho Đường Thu cảm thấy vô cùng mới mẻ, nhịn không được lại cho hắn uống thêm vài ly.

Qua một lát, Kiều Dĩ An bị người nào đó đánh tới mếu máo đáng thương, rốt cuộc cũng nhìn thấy Đường Thu, lắc lư lắc lư đi đến tìm cậu uống rượu.

“Đường Thu, tớ tưởng là. . . . . . lúc trước tớ thật sự tưởng là, tớ sẽ phải mất cậu. . . . . .” Kiều Dĩ An nửa quỳ, bàn tay đặt trên đầu gối Đường Thu, nói vô cùng dịu dàng. Nhưng cái tay rót rượu thì không chút nương tình, rót đầy ly mới chịu ngừng.

“Kịch bản phim mới hả?” Đường Thu vỗ vỗ đầu cậu ta, vẫn còn chìm trong trạng thái khi đối đãi với Tề Thịnh, Kiều Dĩ An bây giờ, trong mắt cậu giống y như một chú cún con bé xíu.

Kiều Dĩ An thất bại lải nhải: “Vậy mà cũng nhìn ra được hả?”

“Diễn cũng không tệ lắm.” Đường Thu lại vuốt lông trấn an cậu ta, sảng khoái đón ly rượu định uống, không ngờ nửa đường đã bị người khác đoạt lấy.

“Còn chưa được uống. . . . . .” Tề Thịnh cau mày, có chút do dự nói. Dường như cảm thấy mình có hơi vượt quá thân phận, nhưng lại chẳng muốn buông tay.

“Không được đâu không được đâu!!” Kiều Dĩ An một ngụm uống hết ly rượu trong tay, bắt đầu phát điên vung rượu lung tung: “Mấy lúc thế này mà không uống rượu thì làm sao còn xưng anh em được!! Thời gian này tớ vì cậu mà sốt ruột lo lắng đến mức tâm lực mệt mỏi quá độ, cậu không uống thì sẽ phụ lòng tớ!! Không uống thì hết tình cảm luôn!! Trừ phi anh uống thay cậu ấy!!”

Tề Thịnh im lặng đưa ly rượu lên, Kiều Dĩ An xông lên ngăn hắn: “Ba ly đổi một ly đó.”

Tề Thịnh đưa mắt nhìn Kiều Dĩ An chuẩn bị lăn tới lăn lui, khóc lóc om sòm, lại nhìn Đường Thu do dự định đưa tay đến, chẳng nói lời nào mà một hơi uống liền ba ly Vodka.

Kiều Dĩ An hài lòng lăn đi. Dung Tấn liền đến thay, trong tay cũng là một ly rượu trắng.

“Uống đi. Tôi cũng vì cậu mà. . . . . .” Hắn đứng nghiêng nghiêng, rủ mắt nhìn Đường Thu, suy nghĩ một lát mới nói: “Đánh ít đi mười hai bàn mạt trượt.”

Tề Thịnh đứng lên: “Uống thay được không?”

Dung Tấn tỏ vẻ lơ đễnh thờ ơ nhưng nói năng rất rõ ràng, trả lời: “. . . . . . Ba đổi một.”

Vì thế Tề Thịnh lại lót bụng thêm ba ly nữa.

Uống rượu là một chuyện mà một khi đã bắt đầu rồi thì không thể dừng được. Sau đó một đám bạn xấu loi nhoi, nham nhở cũng kéo đến đòi uống rượu, ngay cả Đường Thu cũng bị ép uống không ít. Tuy rằng Tề Thịnh uống hơn cậu rất nhiều, nhưng sắc mặt vẫn như bình thường, cũng không thấy có vẻ say rượu, còn Đường Thu lại sớm đỏ bừng cả mặt.

Người cuối cùng đi đến là Thạch Lỗi. Từ sau hôm đánh mạt trược nọ, đây vẫn là lần đầu tiên Đường Thu và hắn ta gặp lại nhau. Thực ra, nhìn thấy hắn ta mang ánh mắt phức tạp chứa đựng ý xin lỗi nhìn mình, Đường Thu luôn cảm thấy có chút xấu hổ — dù sao thì xảy ra việc như thế, cũng chỉ có thể tự trách bản thân nhân phẩm kém thôi.

Thạch Lỗi quả nhiên lại yên lặng dùng ánh mắt ấy nhìn chằm chằm cậu một hồi, mãi đến khi Đường Thu nổi da gà da vịt đầy người, hắn ta mới chậm rãi giơ ly rượu lên: “Đường Thu. . . . . .”

Đúng lúc khi ấy có thằng bạn nào đó bỗng dưng gào khóc thảm thiết, Đường Thu cố hết sức cũng chẳng nghe rõ hắn ta nói gì, chỉ có thể đứng lên, sát lại gần hắn hỏi: “Cái gì?”

Thạch Lỗi đỏ mặt đơ lưỡi, cũng dùng hết sức đến mức trán nổi đầy gân xanh mà ghé vào lỗ tai cậu, gào lại lần nữa: “Tôi muốn nói cho cậu biết! Thật ra cậu chính là thần tượng của tôi!! Tôi thích xem phim cậu đóng từ lâu rồi!!! Được diễn chung với cậu khiến tôi vui đến mức không ngủ được!! Chuyện lần trước tôi thực xin lỗi cậu!!”

. . . . . . Lúc này thằng bạn đang vừa hát vừa gào cũng vừa lúc hát xong, tất cả mọi người ở trong phòng đều bị màn gào thét của hắn ta làm chóng mặt.

Có điều, mấy lời này cũng chẳng phải là cái gì ghê gớm, bình thường luôn có mấy tên thích đùa kiểu này. Vì thế quần chúng đều cười cười trêu chọc Thạch Lỗi, Thạch Lỗi cũng chẳng thèm để ý, tiếp tục phiền muộn, ủ rũ nói: “Tôi có mang theo đĩa phim “Độc hành hiệp” mà cậu đóng, nếu không thì. . . . . . Cậu ký tên cho tôi đi.”

“Được.” Đường Thu ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Trong bầu không khí vui vẻ hòa thuận này, chỉ mỗi gương mặt của Tề Thịnh là càng lúc càng khó ngửi. Chờ Thạch Lỗi say khướt đem đĩa phim của Đường Thu lại đây, sau đó ngồi sát vào Đường Thu, hắn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà đứng bật dậy.

Đường Thu là thần tượng của ông đây! ! ! ! Của ông đây! ! ! ! ! ! Người thích cậu ấy nhất là tao! ! ! ! ! ! ! Tao mẹ nó còn chưa được cậu ấy trực tiếp ký tên cho! ! ! ! !

Tề Thịnh đã uống say đang bực tức nghĩ thế, dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào bạn trẻ Thạch Lỗi đang đơ mặt ra, rồi liền tiến đến xách cổ áo đối phương lên!

“Mày. . . . . .” Khi Tề Thịnh nhẹ nhàng nói ra chữ này, Đường Thu rốt cuộc cũng nhớ lại tình cảnh không tốt đẹp nào đó. Lần trước Tề Thịnh uống say ăn mất cậu, lúc đó chẳng phải cũng mang vẻ mặt bình thường, giọng nói mềm nhẹ hỏi một câu “Cậu ở đâu” sao. . . . . . Cậu rốt cuộc cũng nhớ ra, Tề Thịnh uống rượu vào sẽ trở nên đáng sợ đến chừng nào.

May mắn là động tĩnh bên này cũng không quá lớn, chưa khiến ai chú ý, Đường Thu vội vã đứng lên, xoay mặt Tề Thịnh qua một bên, thấp giọng gọi một tiếng: “Tề Thịnh. . . . . .”

Tề Thịnh mờ mịt nhìn cậu. Qua một lát, miệng khẽ động đậy, lại có ý muốn hôn cậu một chút.

Đường Thu hận không thể trực tiếp đấm một cái vào mặt hắn, nhưng cuối cùng vẫn chỉ kềm chế, vỗ nhẹ lên hai má hắn vài cái. Dưới ánh đèn mờ tối, động tác này thoạt nhìn quả thực giống như đang vuốt ve. Đường Thu sợ mình vỗ không đủ mạnh, lại bất đắc dĩ quàng tay ôm lấy cổ hắn, nhéo thật mạnh vào sau gáy Tề Thịnh.

“Đừng say bí tỉ vậy chứ. . . . . .”

May mắn Thạch Lỗi cũng say khướt rồi, mãi đến bây giờ vẫn chưa kịp phản ứng xem đang xảy ra chuyện gì. Bàn tay xách cổ áo hắn ta của Tề Thịch dần dần buông lỏng, cũng không biết có phải là lời nói của Đường Thu có tác dụng hay không, đôi mày hắn dần dần nhíu lại, lời nói bất lịch sự ban nãy định nói ra cuối cùng lại trở thành: “. . . . . . Anh cũng là thần tượng của em gái tôi, có thể ký tên cho tôi được không. . . . . .”

Thạch Lỗi hoàn toàn không để ý đến sự đường đột của hắn, ngược lại còn ngây ngốc hỏi: “Ký ở đâu?”

“. . . . . . Ký trên tay áo đi.” Tề Thịnh cũng đành đâm lao phải theo lao, có điều ồn ào như vậy một hồi, hắn hình như cũng tỉnh táo hơn một chút.

Trải qua một màn này, Thạch Lỗi đang say khướt cũng chỉ kịp cầm cây bút Mark ký tên lên tay áo hắn xong liền gục xuống. Bữa tiệc vẫn ồn ào náo nhiệt đến tận lúc kết thúc, không một ai có thể tự mình lái xe về nhà. Ngay cả Đườngg Thu và Tề Thịnh cũng gọi xe về nhà.

Sau khi lên xe, Đường Thu nhận được tin nhắn của Kiều Dĩ An: “Không ngờ lại thật sự là hắn. . . . . . Tớ đủ tình anh em ha ^_^” [ý là nhìn ra được việc này nên đủ trình mần anh em rồi ~]

Đường Thu đỡ đầu nghĩ ngợi, xem ra diễn xuất của Kiều Dĩ An đã thật sự tiến bộ rồi.

Tề Thịnh vừa về nhà liền hung hăng chạy đi tắm nước lạnh — với hắn mà nói, hôm nay đúng là một ngày tai vạ. . . . . . Hắn đã biết uống rượu vào chính là hỏng việc mà.

Nhưng hắn càng muốn trốn, lại càng trốn không thoát.

Khi Đường Thu đến gõ cửa, hắn đang hung ác lau mái tóc ướt đẫm của mình. Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Đường Thu tỏ vẻ đáng thương ló đầu tựa vào cửa, mang đầy vẻ có lỗi nói với hắn: “Thật xin lỗi anh. . . . . . Uống nhiều quá. Nôn từa lưa khắp giường với phòng tắm mất rồi. . . . . . Có thể mượn phòng của anh được không?”

Ác quỷ và thiên thần hai bên vai Tề Thịnh giao chiến vài giây, cũng không biết nên hưng phấn hay là bối rối, nhưng lại trả lời rất nhanh: “Cứ dùng đi.”

Trận giao chiến kia rất nhanh đã biến thành nghiêng về một bên, bên kia thất thủ toàn diện, bởi vì Đường Thu chỉ mặc quần lót bước vào. . . . . . Cơ thể Tề Thịnh nháy mắt liền trở nên cứng ngắc!

Đường Thu lại chẳng hề có chút vẻ xấu hổ nào, lắc lư lảo đảo đi tới, thở phì phì bổ nhào lên giường, lúc này mới nhớ ra, nghiêng mặt giải thích với hắn: “Quên mặc đồ ngủ rồi. . . . . . Rượu ở quán bar đó tác dụng chậm quá.”

“Đúng vậy. . . . . .” Tề Thịnh hàm hồ trả lời, miệng nói sẽ đi lấy áo ngủ giúp cậu, chân lại tự động bước về phía phòng tắm.

Xem ra tiềm thức của hắn vẫn còn tỉnh táo — bây giờ thứ hắn cần nhất chính là, đi tắm nước lạnh thêm lần nữa.

Vấn đề là tắm bao lâu cũng vô dụng, mới vừa đứng ở cửa phòng tắm, Tề Thịnh lại cảm thấy bộ phận nào đó trên người mình lại rục rịch thức dậy. Đường Thu vẫn yên lặng ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, nhưng dưới ánh đèn dịu nhẹ ấm áp, mỗi một tấc da trên thân thể cậu đều như đang chuyển động, tạo ra hương vị nào đó mê hoặc lòng người. Tầm mắt của Tề Thịnh không tự chủ được mà chuyển từ mái tóc mềm mượt dường như còn hơi ẩm kia đến tấm lưng hơi cong cong, theo cột sống hơi lõm xuống tạo thành một đường cong hoàn mỹ, dừng lại ở nơi nào đó đang vểnh cong lên. . . . . .

– Rầm!

Hắn hung hăng sập cửa lại, tiếp tục tắm rửa.

Đường Thu hơi hơi nghiêng đầu, híp mắt nhìn dáng người trong phòng tắm có thể mơ hồ nhìn thấy. Vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, vừa ẩm ướt vừa ấm áp — ừm, rất thích hợp để hôn môi, không tồi. 罒▽罒 DỤ THỤ

Sau đó, khi Tề Thịnh lại một lần nữa đứng ở cửa phòng tắm, cậu chậm rãi lên tiếng gọi hắn lại.

“Còn chưa tắm xong hả?”

“. . . . . . xong rồi.” Tề Thịnh dùng áo ngủ quấn kín cả người mình, sợ bộ phận nào đó không chịu thua kém mà gây ra tình cảnh xấu hổ cho chủ nhân nó. Mãi đến khi bảo đảm lý trí chiếm được lợi thế, hắn mới bước lại gần, trầm mặc ngồi xuống giường.

Đường Thu nâng tay lên, lười nhát xoa xoa mi tâm, dáng vẻ ngà ngà say mông lung nhìn hắn nói: “Hôm nay gây thêm phiền toái cho anh rồi nhỉ. . . . . . Kiều Dĩ An uống rượu vào cực kỳ khó hầu hạ.”

“Không có gì ghê gớm cả.” Tề Thịnh nói xa cách, có lẽ là nhớ đến lần trước uống say xong đã làm gì, lại cố ý giải thích với Đường Thu một câu: “Đừng sợ, tôi không có say.”

“Anh nói gì?” Hình như Đường Thu không nghe rõ, nhíu nhíu mày, cố gắng chống người dậy, rồi lại vì không có sức mà ngã mạnh xuống giường. Mạnh đến nỗi khiến Tề Thịnh nhíu mày, đành phải ghé sát lại, nói lại câu kia một lần nữa.

“Tôi không có sợ đâu. . . . . .” Đường Thu nhoẻn miệng cười ha ha: “Thật ra lần đó cũng không tệ lắm, ít nhất cũng khiến tôi được trải nghiệm cảm giác mới mẻ khi làm quỷ a.”

Tề Thịnh theo lời cậu nói mà hồi tưởng lại một chút, lỗ tai xoẹt một tiếng đỏ bừng. Hơn nữa, nhiệt độ cơ thể và mùi hương của riêng Đường Thu ở ngay sát bên khiến cho hắn sắp không nhịn được mà bổ nhào lên!

Hắn muốn lùi về phía sau để trốn, nhưng đã muộn.

“Kiều Dĩ An uống rượu xong còn có một sở thích, chính là thích nói cho người khác biết mấy cái bí mật nhỏ nhỏ của cậu ta. Cái gì mà, mười hai tuổi còn đái dầm, tôi nghe xong, lỗ tai muốn nổi sẩy luôn. Có điều, thỉnh thoảng nghe được vài chuyện mới mẻ cũng thú vị lắm đó.” Đường Thu lười nhát, uể oải đưa tay giữ chặt cổ áo của hắn, kéo hắn lại gần mình, khẽ nói: “Tề Thịnh, chúng ta cũng chơi trò chơi nha. Tôi cho phép anh nói một bí mật, sau đó, tôi cũng sẽ nói cho anh biết. . . . . .”

Thực ra, Đường Thu uống rượu xong cũng chẳng còn xíu sức nào cả, nhưng cậu kéo nhẹ một cái đã dễ dàng kéo Tề Thịnh đến sát mình tới mức hai chóp mũi đều đã chạm vào nhau. Ánh mắt Tề Thịnh sâu lắng, cũng không chớp một cái mà nhìn cậu hồi lâu, hơi thở phả ra càng lúc càng nóng, nhưng mãi đến cuối cùng cũng chẳng nghẹn ra được một chữ. Chỉ có vật nào đó nơi hạ thân càng lúc càng căng cứng, quả thực dường như muốn nổ tung.

“Anh không nói, vậy tôi nói trước đây. . . . . .” Đường Thu khẽ mỉm cười, để lộ chiếc răng nanh bé bé.

“Hình như tôi đã không cẩn thận mà phát hiện một bí mật nhỏ. . . . . . Mấy ngày nay ở nhà anh, lục xem mấy cái đĩa concert của tôi. Trong đĩa, tôi nhìn thấy một người, rất giống anh. . . . . .” Cậu nói xong, cảm nhận được thân thể Tề Thịnh trở nên cứng đờ.

“Bởi vì không dám khẳng định, cho nên tôi còn xem hết mấy đĩa concert từ trước đến giờ, mỗi đĩa đều xem một lần, không ngờ là đĩa nào cũng nhìn thấy. . . . . .”

“Đừng nói nữa!!!” Mặt Tề Thịnh đỏ bừng như sắp bốc cháy, vội lấy tay dùng sức bịt chặt miệng Đường Thu. Nhưng mà, trong đôi mắt Đường Thu ngập tràn ánh sáng lấp lánh nhiều màu, tựa như biết nói, có thể nhìn thẳng vào nơi sâu nhất trên người hắn, khiến hắn vừa ngại ngùng vừa sợ hãi đến không còn chỗ nào để trốn.

Trong lòng bàn tay đột nhiên nóng lên, Đường Thu vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm lòng bàn tay hắn. Sau đó khi hắn theo phản xạ mà hơi hơi rụt lại, cậu tiếp tục dán vào tay hắn, mập mờ không rõ lướt xuống. Đôi môi mềm mại tựa như lông chim, nhẹ nhàng lướt qua lướt lại trên da hắn, từng chút từng chút, khiến cho lòng của hắn cũng ngứa ngáy theo.

“Em chưa từng biết rằng, dáng vẻ anh giơ bảng đèn gọi tên em, đứng trên ghế vẫy chiếc light stick lớn, còn nhảy theo em, thì ra lại đáng yêu đến thế. . . . . .”

Khi chữ cuối cùng vừa thốt ra, Đường Thu rốt cuộc cũng thành công.

Bởi vì Tề Thịnh rốt cuộc cũng hung tợn, mạnh mẽ bổ nhào lên người cậu, dùng tư thế mãnh liệt nhất chế trụ tay chân và đầu của cậu, sau đó dùng chính miệng mình nuốt sạch những lời cậu còn muốn nói tiếp, nuốt thật sâu.

*

Con sói xám đầu gỗ, cuối cùng cũng đợi được bé thỏ trắng của nó.

Nhưng lại vì không nỡ, mà chẳng cách nào ra tay được.

Đây là con thỏ trắng duy nhất trong cả đời nó mà.

Mãi đến khi bé thỏ trắng đợi hoài đợi mãi, đợi đến khi thật sự đói khát.

Mới rốt cuộc nhịn không được mà cởi lớp da thỏ, lộ ra da sói bổ nhào vào.

Một câu chuyện cổ tích dỏm ~ ^_^

~ Hoàn ~

đương nhiên là chỉ hoàn chính văn ( ̄︶ ̄)/

Suy nghĩ của tác giả [edit sơ qua vài chi tiết liên quan đến truyện]: Đường Thu quên mất là. . . . . . Tề Thịnh uống rượu xong rất khủng bố, hoàn toàn không thể khống chế được. . . . .

Phần còn lại của chương này, chừa qua phiên ngoại nhá, về phần phiên ngoại có cái gì, mọi người đều hiểu mà. . . . . . [editor gào thét: H H H~~~]

Vẫn là câu nói kia, viết không tốt, mọi người cứ thoải mái xem ^_^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui