Viên Mãn

Dưới ánh mắt khinh bỉ kèm mong muốn xem náo nhiệt của anh em Đại Pháo liền thấy áy náy rồi, cậu ta thật sự sai rồi, không nên thông gió báo tin.

Nhưng mà, đồng chí Lâm Tịch đã coi Đại Pháo mà đồng chí cách mạng kiên định rồi, kéo lấy không buông tay, khéo léo dẫn dắt từng bước hỏi: “Pháo Pháo à, cháu ngoan nhà dì bây giờ đang ở đâu vậy? Cháu yên tâm mạnh dạn nói cho dì biết, dì chịu trách nhiệm cho cháu đến cùng! !”

Đại Pháo lúc này kiên định ưỡn cao ngực lên, rất có trách nhiệm giống như là tiên phong cách mạng không sợ người xấu bức vấn, mắt trừng lên một cái, nói: “Cháu không biết!”

Sau đó, Tông Chính Hạo Thần cười với cậu ta duỗi tay ra đưa lên cổ làm một đường cắt, Quản Tử cũng cười đểu ngã lên người bà xã nhà mình.

“… Dì à, dì thân làm một người ưu tú thì không nên nói lời lừa cháu, cháu nói ra hết những điều này anh Hạo Tử cũng sẽ không tha cho cháu! ! Cháu là anh em tốt của anh Hạo Tử cháu dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không nói!” Đại Pháo rõ ràng bị sắc mặt của Lâm Tịch dọa cho không nhẹ, lồng ngực thở phập phồng lên xuống, nhưng lời đẹp đẽ vẫn phải nói ra.

Hành vi nịnh bợ rõ ràng của cậu ta lúc này chẳng qua cũng là vì để sau sự việc Lục Hạo xử lý nhẹ nhàng.

Thần kì đó là, Lâm Tịch không những không tức giận, trái lại còn cười, cười đến mức mọi người run rẩy một trận.

“Rất tốt!” Bà còn khen Đại Pháo một câu, duỗi tay ra vỗ vỗ vào cơ ngực của Đại Pháo biểu thị tán thưởng.

Thân thể to lớn của Đại Pháo run đến mức giống như lá rụng mùa thu, cậu ta cảm thấy chân mềm, ngực tức, đầu choáng.

Lục Hạo vừa muốn tiến lên nói chuyện, liền nghe thấy Lâm Tích vẫy tay một cái, lấy điện thoại từ trong túi ra, hơn nữa còn cười vô cùng vui vẻ, bà ta nói: “Ha ha ha ha, đã biết những tên nhóc các người không thể dựa dẫm được mà! Vẫn là phải để con trai ta xuất mã, một đấu hai!”

Mọi người im lặng, hóa ra chúng tôi là những tên nhóc.

Lục Hạo im lặng, mẹ à, con trai mẹ là con đang ở đây mà!

Chọn ra số điện thoại gọi đi, Lâm Tịch gọi một tiếng thân thiết: “Con trai ơi!~”

Mọi người run rẩy hai cái, da gà rơi khắp đất.

Lục Hạo đã biết chuyện lớn không tốt.

Sau đó, mọi người liền cười, Lục Tử cậu cũng có ngày hôm nay à, mẹ ruột của mình tìm người khác làm con trai.

Lâm Tịch vừa hiền hòa nói chuyện với con trai trong điện thoại, vừa dùng ánh mắt ngườm một đám nhóc con, Quản nguyên soái ngồi bên cạnh, bởi vì ông không thuộc vào nhóm người biết chuyện không báo, không bị liên can.

Lục Hạo vào một khắc cuối cùng cướp lấy điện thoại của Lâm Tịch, một tay ngăn chặn mẫu hậu bệ hạ một tay đem mở loa ngoài điện thoại ném cho Đại Pháo ở trước mặt.

Đại Pháo đứng sững sờ, nghe thấy Lục Hạo lớn tiếng quát: “Minh Tử cậu làm rõ ràng xem bản thân mình đứng ở bên nào! !”

Đầu kia truyền đến tiếng yếu ớt nói: “Đương nhiên đứng ở bên của mẹ ruột tôi đây.”

… Mọi người hiểu rõ rồi, ồ, con rể chính là nửa con trai mà, Minh Tử chỉ hận là không thể ôm lấy chân của đồng chí Lâm Tịch ngày ngày gọi mẹ nhỉ!

“Minh Tử cậu ở đâu?”

“Ở cùng với Ninh Tử.”

Ý trong lời này là, mẹ ơi, chẳng mấy chốc là sẽ đem cháu ngoan của mẹ đến mẹ đợi đó nhé!

Lục Hạo thật sự rất hiếm khi phát hỏa, nhưng bây giờ anh bị chơi một vố rất khó chịu, sự việc anh đã đồng ý với người phụ nữ của anh, anh làm sao có thể nói mà không giữ lời! !

Chuyển một ánh mắt cho Đồng Tiểu Điệp, Tông Chính Hạo Thần đẩy đẩy cô gái nhỏ của mình, Đồng Tiểu Điệp đứng lên đi kéo lấy cánh tay của Lâm Tịch ngọt ngào nói: Dì ơi, dì đừng có tức giận với chúng cháu mà, tức giận không tốt cho sức khỏe, chúng ta đến nhà của bác Quản xem đồ sưu tập của bác ấy đi!

Liên Dịch vừa nghe thấy, tai dựng đứng mắt đỏ lên cũng bay vào trong.

Khi Lâm Tịch đang quay người còn ném cho Lục Hạo một ánh mắt.

Bên này, Lục Hạo lấy tình cảm vận động, “Minh Tử, cậu ở bên Ninh Tử cũng rất nhiều năm rồi nhỉ! Lần này cậu giúp tôi, lần sau tôi nhất định sẽ giúp cậu!”

Nhưng mà Chiêm Nghiêm Minh nói: “Không có lần sau rồi, Lục Tử cậu cũng không cần giúp tôi, mẹ chúng ta nói rồi, đầu năm làm tiệc rượu.”

Một câu nói, nổ vang một tiếng sấm.

Lục Hạo vỗ trán, không có cách nào quay lại, điều này còn khó khăn hơn bảo người ta móc tiền từ trong túi ra tặng không cho người khác.

Chiêm Nghiêm Minh không còn sợ gì nữa, anh ta đã thu phục được nhạc mẫu tương lai rồi thì còn phải sợ gì nữa chứ! ! ! Chẳng trách, Lâm Tịch lại yên tâm bị Đồng Tiểu Điệp đưa đi như thế này, chiến tuyến cách mạng kiên cố như thế này thực sự là rất khó khiến người ta không yên tâm cho được.

Lục Hạo không nói gì, em gái nhà mình chắc chắn chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của Chiêm Nghiêm Minh, cậu bé đáng yêu nhà anh cũng nhất định sẽ đến tham kiến thái hậu, vậy cô gái trong nhà kia phải làm thế nào? Chiêm Nghiêm Mỉnh rốt cuộc là cậu mọc ra từ chỗ nào vậy! ! !

Tục ngữ nói, con sâu bỏ dầu nồi canh, Đại Pháo còn chào hỏi với Chiêm Nghiêm Minh: “Minh Tử chẳng phải anh nói buổi tối đến sao?”

Chiêm Nghiêm Minh cứ coi như không nhìn thấy được tình hình bên này cũng biết được sắp xảy ra chuyện gì, có lòng tốt nhắc nhở Đại Pháo: “Pháo Pháo, anh khuyên chú vẫn nên chạy đi sớm chút thì hơn.”

Đại Pháo cười hi hi, “Em chạy cái gì? Em vừa mới lập công rồi em chẳng cần chạy!!”

Người đầu óc ngu si tứ chi phát triển làm hỏng kế hoạch của Lục Hạo hơn nữa không có sâu sắc nhận thức được sai lầm của mình, cuối cùng bị ép xuống mặt đất dần cho một trận, đương nhiên, những cái đạp lên mông đấm lên mặt kia đều là của người đến để thêm náo nhiệt.

**************************************

Khi Lương Ngữ Hinh nằm đắp chăn bông trên giường của mình, Lục Ninh ra ngoài đón cháu trai đáng yêu bị chặn lại ở đầu con ngõ nhỏ.

“Anh, anh, anh Tiểu Minh…” Lục Ninh gọi người, hơn nữa chầm chậm lùi bước, tìm kiếm đường có thể rút lui.

Chiêm Nghiêm Minh móc móc ngón tay, nói: “Ninh Tử, đến đây.”

Một câu nói, một con người, luôn luôn có một số thứ như vậy, sẽ khiến bạn cam tâm tình nguyện.

Lục Ninh bước nhỏ đi đến, toét miệng cười nói: “Anh đừng có dỗ dành em, chúng ta vẫn đang cãi nhau!”

Chiêm Nghiêm Minh cười cười, khi nào? Vì sao bản thân mình cũng chẳng biết?

Véo véo má của Ninh Tử, “Đi đâu?”

Cho nên nói, Ninh Tử chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của Chiêm Nghiêm Minh, cô còn vui mừng khoác lấy vai người ta nói: “Anh Tiểu Minh em đưa anh đi xem tiểu hồ ly nhé!”

Cho đến khi Chiêm Nghiêm Minh nói chuyện trực tiếp với Lâm Tịch ở cổng trường mẫu giáo, Lục Ninh mới biết, cô bị bán rồi, tiểu hồ ly nhà cô phải nhận tổ quy tông rồi.

Điều này tuy cũng chẳng phải là chuyện xấu, nhưng Lục Ninh không vui vẻ nổi nữa rồi.

Kéo kéo tay của Chiêm Nghiêm Minh, Lục Ninh rất nghiêm túc nói: “Chị dâu em có chút khác biệt, nhưng chị ấy là người tốt.”

Chiêm Nghiêm Minh gật đầu, không nói nhiều lời, thực ra, như thế này chưa chắc đã không tốt.

Hạo Tử cho rằng tan học Lục Hạo sẽ đến đón cậu, lật đật chạy ra ngoài, cũng không kịp nói tạm biệt với bạn gái.

Nhưng mà, đứng ở ngoài cổng là tiểu cô cô xinh đẹp và một chú không quen biết.

Hạo Tử đi đến gần dựa vào chân của Lục Ninh, lễ phép nói với Chiêm Nghiêm Minh: “Cháu chào chú.”

Khóe mắt Chiêm Nghiêm Minh giật giật hai cái, thua rồi, thật sự thua rồi! !

Hạo Tử ưỡn ưỡn chiếc ngực nhỏ của mình chỉ chỉ vào bông hoa đỏ nhỏ ở bên trên cho Lục Ninh xem, “Tiểu cô cô nhìn xem, Hạo Tử được bông hoa đỏ, cô giáo cũng khen cháu đó.”

Lục Ninh ngồi xổm xuống vỗ vỗ vào chiếc đầu lồm xồm tóc của cậu nhóc, Chiêm Nghiêm Minh một tay ôm lấy cậu nhóc lên dạy cậu nói: “Ta không phải là chú, ta là chồng của cô cháu.”

“…” Mặt của Lục Ninh, vừa hồng vừa nóng, khẽ đập vào cánh tay của Chiêm Nghiêm Minh nhỏ tiếng nói: “Đừng dạy hư trẻ con! ! !”

Chiêm Nghiêm Minh cúi đầu nhìn tiểu nha đầu thẹn thùng, “Đâu có, dù gì sớm muộn gì cũng phải đổi cách gọi.”

*************************************

Lâm Tịch vui mừng thưởng thức xong bộ sưu tập của Quản nguyên soái rồi, rất hài lòng đi lại một lát, sau đó yên tĩnh ngồi ở giữa phòng khách, chờ đợi cháu nội ngoan của bà.

Khi Hạo Tử vào cửa, hiện trường có hơi lớn.

Một ông lão mặc quân phục đứng ở trước mặt cậu, cười hi hi duỗi tay ra muốn ôm cậu, Hạo Tử thấy hơi sợ.

Không chịu, một mực ôm lấy chân của Lục Ninh.

Một giọng nữ truyền đến, “Quản Bá Thiên ông chắn mất tầm nhìn của lão nương rồi! ! Nhanh chóng tránh ra cho lão nương! !”

Trong đất nước này, người dám nói chuyện với Quản nguyên soái như thế này, đã chẳng còn lại mấy người rồi, hơn nữa còn một người phụ nữ.

Quản nguyên soái ngượng ngùng đem thu tay về, lầm bầm một câu: “Phụ nữ chính là nhỏ mọn!”

Sau đó lùi ra, ai oán nhìn Tiểu Nhị nhà mình, ý nghĩa là, Tiểu Nhị con rốt cuộc có nỗ lực sinh cho ông đây cháu nội không vậy?

Như thế này, Hạo Tử mới nhìn thấy, một người ngồi ở phía sau, cậu ngẩng đầu lên hỏi Lục Ninh: “Tiểu cô cô, người đó cháu nên gọi là gì?”

Kì lạ chẳng hiểu sao, có điều không sợ hãi nữa.

“Gọi bà nội, nào, cháu ngoan, đến gọi bà nội đi!” Lâm Tịch bỗng kích động, đi lên hai bước.

Hạo Tử cắn ngón tay cất chiếc ngắn ngắn nhỏ bịch bịch bịch đi đến, giọng non nớt nói: “Nhưng mà bà không giống bà nội!”

Lâm Tịch nhất thời chẳng biết nên nói gì nữa, lão nương không giống bà nội, vậu cậu nhóc kia cháu cảm thấy ai giống bà nội cháu?!!

Ở trong lòng của cậu nhóc, bà nội luôn luôn là bà lão trong truyện tranh, mặt đầy vết nhăn, lưng còng, đầu đầy tóc bạc.

Hạo Tử tiếp tục cắn đầu ngón tay: “Bà quá xinh đẹp không giống bà nội!”

Một câu nói, khiến trên mặt của Lâm Tịch cười như hoa nở, lấy mắt lườm đám người, có nghe thấy không có nghe thấy không, trẻ con đều là không biết lừa người, tuổi tác dung mạo của lão nương mãi mãi tuổi 18! ! !

Rút tay của cậu cháu ra khỏi miệng, hôn mạnh xuống hai cái, ôm lấy không chịu buông tay, gọi hai câu cháu ngoan cháu ngoan, Lâm Tịch cảm thấy, cuộc đời này đủ vốn rồi, quá lời rồi! !

Lục Hạo đứng ở phía cuối cùng của đám người, anh đang nhìn, nhìn con trai của anh được bà nội ôm vào trong lòng hôn, cảm thấy anh thật là quá tài giỏi, loại niềm vui gia đình này, hôm nay anh tận hiếu đạo rồi!

Hạo Tử vóc dáng vỗn dĩ đã nhỏ, giờ có một đám chú dì đứng vây lại, nên không nhìn thấy Lục Hạo, nhưng trong lòng vẫn thấy nhớ nhung, vừa rồi hỏi trên suốt quãng đường, bây giờ lại ôm lấy vai của Lâm Tịch hỏi: “Bà nội xinh đẹp, bà có nhìn thấy mẹ cháu không? Vì sao hôm nay Lục Hạo không đến đón cháu vậy?”

Lục Hạo đẩy Đại Pháo đứng cản đường của anh ra, chỉ chỉ vào trước ngực con trai nói: “Hạo Tử hôm nay lại được bông hoa đỏ rồi? Thật lợi hại! !”

“Lục Hạo Lục Hạo! !” Hạo tử nhìn thấy anh cũng kích động, giẫy giũa muốn xuống khỏi người Lâm Tịch muốn Lục Hạo ôm.

Lục Hạo chỉ chỉ vào Lâm Tịch nói: “Hạo Tử để bà nội ôm một chút, bà nội nhớ con rồi.”

Lâm Tịch khẽ hừm một tiếng, ý nghĩa là, bây giờ mới nghĩ đến chuyện muốn lấy lòng lão nương, tội chết có thể miễn tội sống khó tha!

Hạo Tử nghe lời lại ôm quay lại, mềm mềm nhỏ nhỏ, trái tim của Lâm Tịch cũng sắp tan chảy rồi, trong lòng nghĩ, lão nương thỏa mãn rồi.

Tuổi trẻ chưa được chạm vào cậu nhóc mềm như bông thơm phưng phức như thế này? Đáng yêu, thật sự quá đáng yêu! !

Sau đó chỉ chỉ vào bông hoa đỏ của Hạo Tử nói: “Bố cháu khi còn nhỏ chưa từng được bông hoa đỏ nào, bà nội ta đây khi đó luôn luôn bị giáo viên gọi đến trường học, cháu trai à vẫn là cháu ngoan, cháu ngoan nhất! !”

Chớp mắt cái khung cảnh yên tĩnh, Hạo Tử giọng nói lảnh lót hỏi: “Bà nội, bố của Hạo Tử ở đâu? Hạo Tử có bố không? ! ! !”

“… ! ! ! ! ! !” Lâm Tịch kích động đỏ căng mặt lên, mạnh mẽ ôm Hạo Tử đứng dậy một tay đập lên đầu Lục Hạo, “Lục Hạo trong đầu óc con rốt cuộc là đang nghĩ những gì! ! ! !”

Lục Hạo đã bao nhiêu năm không bị mẹ mình động thủ rồi, kính mắt bay xuống đất, bốp một tiếng, sau đó, Hạo Tử khóc.

“Hu hu hu… á a… bà là người xấu, bà đánh Lục Hạo! ! Hạo Tử không thích bà! ! ! !”

Một câu nói, trời xanh dậy sấm, nước mắt Lâm Tịch đã sắp chảy ra rồi, “Cháu trai à, ta là bà nội cháu mà! !”

“Bà không phải, cháu không muốn bà! !” Hạo Tử làm ầm lên không muốn Lâm Tịch ôm, Lục Hạo duỗi tay ra đón lấy, ôm con trai vào trong lòng, ôm lấy rất chặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui