Viên Mãn

Không chỉ là Hạo Tử, bản thân Lục Hạo cũng hoảng rồi, Lương Ngữ Hinh em đã khóc ở trước mặt anh khi nào? Bây giờ ấm ức như thế này trong lòng anh rất không thoải mái, là lỗi của anh, không bảo vệ được tốt cho em.

Lâm Tịch thấy có chút kì lạ chẳng hiểu gì cả, “Cô gái ta đâu có mắng cháu đánh cháu đâu cháu khóc cái gì? Lục Hạo con làm rõ mọi chuyện cho lão nương đi! ! Lão nương còn chưa kịp nói chuyện con đã xông đến rồi, thế nào, là muốn đánh nhau với ta sao? Đến đi, đến đi ai sợ ai chứ! !”

Vừa nói như thế này, Lương Ngữ Hinh lại thấy có lỗi không biết nên làm như thế nào, dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhưng bộ dạng mặt mũi ấm ức đó thật sự khiến Lục Hạo rất muốn đem phá dỡ cả con đường này đi.

Hạo Tử từ trên người của bố bò xống ôm lấy chân của mẹ hoảng loạn bất an, cậu không thích bà nội này, lần trước thì đánh bố, bây giờ lại khiến mẹ khóc.

Nước mắt của Lương Ngữ Hinh không cầm được, đã rất lâu rồi chưa từng khóc như thế này, lã chã chảy xuống, cặp mắt to to đỏ ửng.

Trái tim của Lục Hạo, co thắt lại méo mó, cuối cùng, đem lão thái thái trước mặt ôm ngang ra, Lâm Tịch ở trong lòng con trai đánh trả mãnh liệt, một đôi nắm đấm đập lên đầu lên ngực, vùng vẫy đòi xuống.

“Mẹ, thực hiện nguyện vọng của mẹ, con trai ôm công chúa mẹ thấy thế nào?” Lục Hạo hít thở sâu, tránh lé cú đấm khua đến của Lão thái thái, kính lủng liểng treo trên sống mũi, đi về Broom.

Quản Tử đáng thương nằm đó cũng trúng đạn, rõ ràng là ở trong tầng hai xem kịch nhưng bị bắt quả tang tại hiện trường, Lục Hạo một chân đá cửa, áo sơ mi trên người cũng bị Lâm Tịch xé rách ba chiếc cúc, khẩu khí bình tĩnh trước nay chưa chưa từng có, anh nói: “Quản Tiểu Nhị, xem có vui vẻ không? Chuẩn bị chiếc xe cho mẹ tôi.”

Bình tĩnh như thế này, khiến Quản Tử vô cùng căng thẳng, toi rồi toi rồi, Lục Tử muốn giết người rồi.

Phía cửa truyền đến một tiếng huýt sáo đẹp đẽ lảnh lót, hai mắt Quản Tử mông lung chạy qua đó lao vào trong lòng bà xã nhà mình, Liên Dịch nặng nề đập một cái vào đầu của anh ta giận dữ nói: “Anh đứng nhầm bên rồi em không cần anh!”

Lục Hạo gật đầu cảm ơn với Liên Dịch, nói một câu “Giúp anh trông chừng một chút”, ôm mẫu hậu bệ hạ nhà mình lên chiếc xe phân phối lớn của Liên Dịch.

Nhưng mà, lên chiếc phân phối lớn rồi đồng chí Lâm Tịch lại không giẫy giụa nữa, Lục Hạo liếc một cái, “Cảm động? Mẹ, hôm nay mẹ lời quá rồi.”

Đồng chí Lâm Tịch tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân mình là bởi vì mê lực của phân phối lớn quá mạnh mẽ mà an phận giữ mình, dù gì, nếu như còn giãy giụa, vậy thì không thể ngồi nổi lên xe rồi, á, chiếc xe này rất mới, lão nương thử một chút!

Lục Hạo khe khẽ thở phào một hơi, nhìn nhìn cậu nhóc và cô gái vẫn còn đứng ở đó, trong lòng lại chùng xuống, quay người, lên xe, lái chiếc phân phối lớn lái đi nhanh như bay.

Lâm Tịch ngồi ở phía sau con trai hưởng thụ gió và tốc độ tối đa, trong lòng thoải mái, sinh đứa con trai lớn như thế này đến hôm nay cũng coi như có chút tác dụng rồi!

Lục Hạo lái xe đi nhanh như máy bay, trên đường xe chạy vạch ra một đường trơ tru như nước chảy, đương nhiên, tiếng bấm còi bất mãn phía sau cũng vẫn rất chói tai, nhưng mà Lâm Tịch là ai, bà hung dữ quay đầu ngườm một cái, trong miệng chửi nói: “Trong thành phố cấm bấm còi cậu có hiểu hay không đó! ! ! Cẩn thận tôi gọi Tông Chính Hạo Thần bắt cậu lại! !”

Đương nhiên, nói xong một câu bà cũng đã chẳng nhìn thấy tài xế vừa mới bấm còi đâu nữa rồi.

Đến cửa của khu quân sự, sớm đã có lão đại của Quản gia đứng ở cửa đợi, Lục Hạo không có thời gian vào trong, mà lão đại của Quản gia là phụng mệnh nhất định phải đưa lão thái thái vào trong, hơn thế nữa, đường đường là binh đặc chủng, bị một lão thái thái nhỏ bé chạy mất trong tay hai lần, loại sự việc này tuyệt đối không được cho phép xảy ra!

“Mẹ, mẹ vào trong trước đi, người hôm nay đã nhìn thấy rồi, những thứ khác đừng có nhúng tay vào.”

Lâm Tịch rõ ràng không nguyện ý, hai tay chống eo muốn tranh biện một hồi, nhưng Lục Hạo nói: “Thỏa mãn tâm nguyện của mẹ đi xe phân phối lớn hóng gió một lượt rồi, mẹ, mẹ hãy nghỉ ngơi đi, quay về đừng có nói cho bố con.”

Nói đến ông lão nhà mình, Lâm Tịch liền có chút do dự, ông lão đó nếu như biết hôm nay lão nương đi hóng gió như thế này chắc chắn lại sẽ càu nhàu, bỏ đi, vẫn là đừng có nói cho ông ấy biết thì tốt hơn.

Gật gật đầu, Lâm Tịch nói: “Lục Tiểu Hạo, nhà chúng ta không vứt bỏ, cô ấy sợ cái gì? Hôm nay mẹ thấy rồi, là một cô gái tốt.”

***************************************

Lục Hạo lái xe quay về, trong lòng càng lo lắng thì trên mặt càng bình tĩnh, cô gái anh đang lo lắng, bây giờ như thế nào rồi?

Xe dừng ở “Broom”, cửa cuốn trong tiệm của Lương Ngữ hinh mở một đường nhỏ, Lục hạo khom eo xuống đi vào, Lương Ngữ Hinh vùi mặt vào trong lòng con trai, còn Hạo Tử rất hiểu chuyện lúc thì xoa xoa đầu mẹ, lúc thì hôn hôn mu bàn tay mẹ.

Ở bên cạnh, Liên Dịch dựa vào cửa sổ kính hút thuốc.

Cô ra hiệu, Lục Hạo xua xua tay không muốn, trong lòng nghĩ, cô nàng đàn ông con trai anh đang ở đây cô lại dám để nó phải hút thuốc thụ động sao! ! ? Thêm vào đó sai lầm mà người đàn ông nhà cô lần này mắc phải, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Một tay kéo lấy người phụ nữ của mình, đồng thời cầm lấy cổ áo của con trai đỡ lên, nhìn vào cặp mắt to hơi ươn ướt của cậu nhóc, Lục Hạo nói: “Con trai, hai chúng ta giao ban, bây giờ con cùng dì Liên Dịch đi ăn cơm, để mẹ con tiếp tục khóc một chút trong lòng bố.”

Hạo Tử không yên tâm lắm về mẹ của mình, còn không quên dặn dò nói: “Bố ơi, bố phải giống như con xoa xoa cho mẹ thế này, bố còn phải hôn hôn mẹ.”

Trái tim nặng nề của Lục Hạo đột nhiên có chút vui mừng, con trai anh đáng yêu như vậy đấy! ! Yên tâm yên tâm, anh đương nhiên phải xoa cô hôn cô!

Liên Dịch nhanh chóng đưa cậu nhóc ra ngoài, hơn nữa còn chu đáo tắt đèn của tiệm hoa đi.

Không còn chiếc bụng vào bộ ngực tròn tròn của con trai nữa, Lương Ngữ Hinh chỉ có thể đem mặt vùi vào bộ ngực đang ở trước mặt mình không ngước lên, trái tim của Lục Hạo, mềm nhũn chẳng ra hình dạng gì, kéo người vào trong lòng, “Khóc đi, bờ vai anh rắn chắc hơn của con trai.”

Một tiệm hoa nhỏ bé, có rất nhiều chiếc thùng nhựa màu đỏ bên trong có đựng những cành hoa nhỏ nhắn, được lưới nilon bọc lấy, đợi khách hàng đến mang chúng về nhà.

Có một làn hương hoa nhàn nhạt, từ quanh người và trên cổ của Lương Ngữ Hinh xâm nhập vào trong mũi Lục Hạo, anh vùi đầu vào trong hõm vai của cô gái, hai người trông giống như đôi uyên ương vòng cổ vào nhau. Lục Hạo nhìn thấy một cành hoa nhỏ được cấy ghép lớn lên trong chiếc chậu hoa đã nở rồi, vào lúc này, thời khắc cô gái của anh đang khóc lóc.

“Lương Ngữ Hinh, có hoa ở rồi.” Anh nói, hơn nữa không quên lời dặn dò của con trai, hôn hôn lên vành tai lộ ra ngoài của cô gái.

Quá thân mật, mà lúc này, Lương Ngữ Hinh cũng chẳng có sức lực để tránh né, chỉ hy vọng có thể cứ mãi ở lại trong vòng ôm này, mãi mãi vĩnh vĩnh.

“Có cảm thấy bản thân mình rất thiệt thòi không? Nhìn xem, không thể nói chuyện em đã thiệt thòi nhiều thế nào rồi!” Lục Hạo nói, “Lương Ngữ Hinh, nếu như có thể, em cần phải khí thế mạnh mẽ nói với lão thái thái nhà anh, những năm này, em chăm sóc cho Hạo Tử rất tốt, bởi vì em yêu con trai của bà ấy mới đặt tên cho của con mình một cái tên giống như vậy, em rất tự trọng rất kiên cường, em là một người mẹ tốt đủ tư cách xứng đáng với chức vị.”

Nắm đấm của Lương Ngữ Hinh buông thõng xuống, Lục Hạo chỉ cảm thấy bản thân mình bị chú mèo nhỏ này cào khiến trong lòng nhột nhột, dùng chóp mũi chống lên hàm dưới của cô, ngón tay véo giữ chiếc cằm nhỏ nhắn, môi phủ đến.

Nụ hôn mang theo sự an ủi, từ trước đến này đều là rây rưa quyến luyến nhất, Lục Hạo đem cảm xúc ở trong lòng thể hiện qua nụ hôn, hy vọng cô gái ngồi trên chân của anh được anh ôm chặt ở trong lòng có thể nhanh chóng tỉnh táo, thực ra, sự việc năm đó, thật sự không thể trách em.

**********************************

Lục Hạo rời khỏi môi của Lương Ngữ Hinh, nhìn thấy cô ấy bị mình hôn đến mức đỏ căng lên, rất hài lòng, cười, cặp mắt nhỏ dài nheo lại, mang theo ý vị sâu xa.

Trong miệng đều là vị đắng, Lương Ngữ Hinh, những năm này rốt cuộc em đã giày vò bản thân mình đau khổ bao nhiêu?

Mắt của Lương Ngữ Hinh hơi mọng lên, da mắt sưng sưng trong căn phòng nhỏ tối om om này nhìn vẫn rất đáng yêu, khịt mũi giống như làm nũng lại dựa vào vai của Lục Hạo không chịu ngóc dậy.

Lục Hạo xoa đầu cô, trầm giọng nói: “Tiểu Ngữ, em thử xem, em thử gọi tên của anh một chút xem.”

Có sự tĩnh tại trong thoáng chốc, sau đó, Lương Ngữ Hinh ngẩng đầu lên, khuôn mặt nghiêm túc đầy vẻ mơ hồ, bờ môi động đậy.

“Ừm, hãy thử một chút, chúng ta hãy thử một chút xem sao, không cần nghĩ nhiều.” Có Trời biết được trong cuộc đời này Lục Hạo đã từng nói những lời như thế này với ai, nhớ lại năm đó khi em gái ruột của mình khuôn mặt toát lên vẻ xinh đẹp ôm lấy chân anh đòi uống sữa anh cũng thuận tay đem người ném cho Chiêm Nghiêm Minh quay đầu bỏ đi luôn.

Lục Hạo sớm đã tư vấn qua người có vai vế nhất trong phương diện này, biết được loại sự việc này căn bản không cần bác sĩ, loại người này vốn dĩ cũng không thể gọi là bệnh nhân, có điều, cần có thời gian, giải phóng bản thân mình, thì mọi thứ đều sẽ tốt lên.

Lương Ngữ Hinh động đậy da môi, đây là một loại cảm giác rất xa lạ, chiếc miệng đã bãi công nghỉ ngơi từ rất lâu trước đây vẫn chưa biết phải vận hành như thế nào.

Lục Hạo đem ngón tay của cô đưa lên môi của anh, “Nói theo anh, Tiểu Ngữ, gọi anh, Lục Hạo.”

Lương Ngữ Hinh đem một bàn tay còn lại ấn lên trên môi của mình, cảm nhận được xúc cảm và sự rung động trên môi của Lục Hạo, mang vào trong lòng của mình, cùng làm như thế một lần.

“Đúng, rất tốt, Lục Hạo, Lục Hạo.” Lục Hạo hết lần này đến lần khác gọi tên của mình, bởi vì anh muốn nghe, anh muốn câu đầu tiên cô gái này nói ra là tên của mình.

Lương Ngữ Hinh há miệng ra, nhưng bờ môi không chịu sự khống chế đi về hai hướng, căn bản không phát ra được hình môi như của Lục Hạo. Trong đầu óc rất loạn, nhớ lại buổi sáng sớm của 6 năm về trước đó, cô ở trong cục cảnh sát cất lớn tiếng khóc, đẩy tay của cảnh sát giải quyết vụ án ra, cứ mãi lẩm bẩm tên của Lục Hạo.

Lục Hạo, làm thế nào đây, em làm sai việc rồi, không thể tha thứ cho bản thân mình.

***********************************

Nhưng mà ngày hôm nay, sau khi an ủi cô gái và con trai của mình ngủ say, Lục Hạo xuống giường đi chân trần dẫm lên sàn nhà gạch đến phòng khách gọi điện thoại.

Đầu tiên, là tiểu nhị nhà họ Quản không dám không nhận điện thoại nếu không thì sẽ chết càng thảm hơn.

Lục Hạo nói: “Tiểu Nhị, mẹ ruột tôi và người phụ nữ của tôi đã đang đứng ngay ở trước mắt cậu, cậu đã có bản lĩnh không nói một tiếng với tôi, được đó, tôi biết rồi, trong lòng tôi rõ rồi, khi tôi ở Bắc Kinh cứu cậu uổng công rồi, khi đó tôi cứu con chó cũng tốt hơn mấy lần so với cứu cậu, khi cậu ở trong phòng giám hộ đi ra là tôi chạy trước chạy sau sắp xếp, cô nàng đàn ông nhà cậu khi đó muốn đi vào xử lý người tôi còn không nói một câu, muốn vào thì vào, nếu không cậu cho rằng những người đó là kết thúc như thế nào?”

Lục Hạo đã biết nói một loạt lời này Quản Tử đã an tâm rồi, trái tim căng thẳng thấp thỏm kia đã yên ổn được, cười hì hì đền tội, “Anh Lục Hạo, ai da da em sai rồi, em thật sự sai rồi, bà xã em hôm nay cũng không để em chạm vào nói là phải thay Hinh Hinh báo thù! Anh là đại nhân có lòng đại lượng thì tha cho em một lần đi, sau này em nhất định tìm được cơ hội báo đáp!”

Rất tốt, chờ đợi chính là một câu này, cho nên Lục Hạo nói: “Ừm, đưa lão thái thái nhà tôi quay về, đích thân giao vào tay của bố tôi, chút việc cỏn con này, cậu sẽ làm được chứ?”

Tuy ở trong lòng Quản Tử, đây chính là một nhiệm vụ bất khả thi, nhưng mà, theo như quản tử thấy, đưa lão thái thái về Bắc Kinh là phải trải qua nghìn vạn vất vả, nhưng Quản Tử vỗ bụp bụp vào ngực, “Được ạ, không vấn đề gì, làm sao có thể sẽ có vấn đề! ! ! Ha… Ha ha! !”

Sau đó, thì đến lượt Tông Chính Hạo Thần rồi, đối đãi với những kẻ địch khác nhau phải dùng thủ đoạn không giống nhau, điện thoại của Lục Hạo gọi đi, một giây sau thì được nghe máy, vẫn còn chưa nói chuyện ngược lại Tông Chính Hạo Thần không chống đỡ được đã nói trước, anh ta nói; “Lục Tử, lần này không phải là anh em không giúp cậu, lão thái thái ở trong phòng làm việc của tôi uống trà không đi, tôi chẳng có cách nào cả! Cậu tha thứ cho tôi một lần đi, mẹ cậu thật sự rất đáng sợ!”

Lục Hạo lặng lẽ mở cửa, nhìn nhìn Lương Ngữ Hinh đang ngủ yên, mũi đỏ đỏ mắt cũng sưng sưng, nhưng anh vẫn cứ cảm thấy rất xinh đẹp, anh nói: “Hạo Tử, những thứ khác không nói nữa, tôi rất thất vọng.”

Đương nhiên, bắt buộc phải trực tiếp dập điện thoại tắt máy, đây chính là sách lược, Tông Chính Hạo Thần cậu sẽ áy náy nhỉ, tôi đợi cậu! Dám câu kết với đoàn thể cô lập tôi! ! Tôi bắt buộc phải để cậu hối hận sâu sắc.

Cuối cùng, không cố ý quên mất Đại Pháo còn ở lại thành phố L, Lục Hạo chỉ là cảm thấy, Pháo Pháo, cậu vẫn là thật thà chờ đợi tình yêu thật sự xuất hiện đi, những sự việc này của các anh quá phức tạp cậu không làm được đâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui