Viên Mãn

Ngày hôm nay, lính đặc chủng và cô dâu mới mặt đầy thẹn thùng bị mọi người quây vào trong phòng mới làm loạn, sự việc loại này của lão xử nam vạn niên gì đó khiến đám cầm thú của đại viện vui vẻ! Mà Lục Hạo, đang say đến mức chẳng ra thể thống gì trước khi được Lương Ngữ Hinh nhét vào trong xe, còn không quên dặn dò một câu: “Cũng nể mặt tôi đi! Người tôi bảo kê các người phải biết chừng mực đó! Đừng làm đến mức lính đặc chủng của chúng ta ngại đó!”

Tiếp sau đó, một cậu thiếu niên rất có tinh thần từ bên cạnh chạy đến, cung cung kính kính nói với Lương Ngữ Hinh: “Chị dâu! Quản gia bảo em đến chở chị và Lục gia về!

Lương Ngữ Hinh bị cậu thanh niên không quen biết gọi một tiếng chị dâu trước tiên thì hơi ngơ ngác, sau đó nhìn nhìn Lục Hạo mặt đỏ bừng người toàn mùi rượu ôm lấy chân của cô làm gối gối đầu ngủ, nói một câu: “Cảm ơn cậu.”

Cậu thanh niên được yêu chiều mà giật mình, vội vàng xua tay, “Không cần cảm ơn, chị nhất quyết đừng khách sáo!”

Lúc này điện thoại vang lên, đồng thời với lúc Lương Ngữ Hinh nhận cuộc gọi, nhìn thấy Lâm Tịch ở đối diện vẫy tay với cô, “Tiểu Hinh Hinh! Mẹ cùng bố con phải đi tìm Quản Bá Thiên uống trà Hạo Tử bố mẹ đưa đi, con cứ cùng Lục Tiểu Hạo về nhà trước đi! Lời vừa rồi Lục Tiểu Hạo nói là sự thật sao? Bây giờ con là con dâu của Lục gia chúng ta rồi đúng không?”

Thẳng thắn biết bao! Có phong cách của Lâm Tịch biết bao! Lương Ngữ Hinh vui mừng vô hạn vì còn may là ở cách xa, chứ nếu ở trước mặt cô thật sự không cách nào nói được một câu: “Vâng ạ, mẹ, con là con dâu của nhà họ Lục mọi người” như thế này.

Nhưng, không biểu đạt thái độ thì không được, Lương Ngữ Hinh nặng nhọc gật đầu với Lâm Tịch, sau đó, trong điện thoại Lâm Tịch lớn tiếng gầm: “Nói chuyện với lão nương! Xa như vậy mắt lão nương không tốt không nhìn thấy! Tiểu Hinh Hinh con không thể cả ngày từ sáng đến tối giả vờ gặp trở ngại ngôn ngữ trước mặt mọi người!”

Có lúc Lương Ngữ Hinh nghĩ, cô gật đầu muốn gả cho người ta chẳng cần suy nghĩ gì như thế này, có quá nửa, là bởi vì muốn tùy tiện ngả vào trong lòng Lâm Tịch nghe bà thao thao bất tuyệt nhỉ?!

Thế là, Lương Ngữ Hinh nhìn nhìn người đàn ông trên chân, gọi Lâm Tịch một tiếng: “Mẹ ơi.”

Lâm Tịch rất kích động! Nói với Lương Ngữ Hinh: “Aiz aiz aiz! Hinh Hinh con đợi một chút nhé, bố con đang ở bên ạnh mẹ con gọi ông ấy một câu đi!”

Sau đó, điện thoại chuyển đến tay của Lục Quang Vinh, ông hắng hắng giọng có chút kích động, ngốc nghếch như trẻ con, kìm nén bản thân mình đến mức không biết nói gì nữa, còn may, bây giờ đều không sao rồi.

“Bố ơi.”

Lục Quang Vinh vội vàng gật đầu, 1 chữ aiz kích động nhịn ở trong cổ họng xuống không được lên chẳng xong, cuối cùng là Lâm Tịch cười nói hớn hở đón lấy máy nói: “Hinh Hinh à, bố con quá kích động rồi, con rất ngoan chúng ta đều thích con, đưa Lục Tiểu Hạo về nhà đi, lần đầu tiên nhìn thấy thằng bé say như thế này, chẳng phải nó kết hôn kích động gì chứ!”

Lục Quang Vinh ở bên cạnh nhìn tiểu lão thái thái híp mắt lại cười đến mức đuôi mắt nhăn nheo như vây đuôi cá, cảm thấy, tuy già rồi, nhưng bà vẫn xinh đẹp như thế.

Lương Ngữ Hinh ở phía xa nhìn thấy một khung cảnh này, từ rất sớm cô đã biết, bố mẹ của Lục Hạo rất có tình cảm, bọn họ cất giữ sự trân trọng ở trong lòng người khác không hiểu được.

Mà cậu bạn nhỏ Hạo Tử vẫn luôn bị lờ đi thật sự cảm thấy buồn bã, vì sao bố mẹ gần đây bận như vậy? Đã rất lâu cậu bé chưa ngủ cùng với mẹ rồi!

Liên quan đến vấn đề này, đồng chí Lâm Tịch vẫn luôn không ngừng nỗ lực đang tưới tắm thấm nhuần 1 quan niệm cho cậu bé, đó chính là —— Hạo Tử bố mẹ cháu phải sinh em bé nhỏ, em bé nhỏ đáng yêu biết bao! Đợi em bé nhỏ ra đời rồi Hạo Tử của chúng ta sẽ là anh trai! Cháu cảm thấy Nghiên Bảo của nhà Quản Tiểu Nhị đáng yêu không? Sau này cháu cũng có một em bé đáng yêu như thế này bám theo sau đuôi cháu cháu uy phong biết bao! Cháu xem Đồng Đồng và Nghiên Bảo đều không có chiếc đuôi nhỏ tụi nói chắc chắn rất ngưỡng mộ cháu!

Cho nên… buộc phải để bố mẹ ngủ cùng nhau chúng ta không thể làm phiền đến họ

Hạo Tử nghĩ ngẫm em gái nhỏ của nhà chú Quản Tử xinh đẹp, lại nghĩ đến em trai Đồng Đồng mập mập, cảm thấy, bọn nó chính là cái đuôi của cậu rồi vì sao bố mẹ còn muốn sinh một cái đuôi nữa chứ? Mình chẳng hề thích chút nào!

***************************************

Lục Hạo lần đầu tiên uống say trong cuộc đời này được Lương Ngữ Hinh và đàn em Quản Tử hợp lực đưa về nhà, Lương Ngữ Hinh ở trong hành lang chật hẹp tìm chìa khóa mở cửa, đợi sau khi Lục Hạo nằm ở trên giường, Lương Ngữ Hinh tiếp đãi rót cho cậu thanh niên cốc nước nhưng bị khách sáo từ chối.

“Chị dâu chị dừng bước không cần tiễn, em quay về đây!”

Lương Ngữ Hinh cảm thấy, đứa trẻ này thật là lịch sự biết bao!

Lục Hạo ở trên giường trong phòng ngủ mơ mơ hồ hồ cảm thấy mình không có ai để ý, vì sao lại không có ai để ý đến chứ? Cô gái của anh đi đâu rồi? !

Thế là, cất giọng hét lên: “Bà xã ơi! Bà xã ơi! Bà! Xã! Ơi!”

Lương Ngữ Hinh đóng cửa xong vội vàng quay vào, tưởng rằng có chuyện gì thì lại nhìn thấy Lục Hạo cười hi hi ngồi bên giường lắc lư đung đưa, cặp mắt nhỏ dài híp lại, cười rất vui vẻ.

“Bà xã ơi!” Anh lại gọi lần nữa, có thể nói là mặt mày tươi tỉnh đắc ý, khiến cho trái tim Lương Ngữ Hinh đập nhanh hơn.

“Đến đây!” Anh vẫy tay với cô gái.

Lương Ngữ Hinh chầm chậm đi đến, bị kéo lại một cái ngồi trên đùi người đàn ông.

“Hôm nay anh rất vui mừng!” Mỗi một câu nói đều là câu cảm thán, Lương Ngữ Hinh nói trong lòng, anh không nói em cũng biết anh rất vui vẻ.

Chỉ là… em gả cho anh, anh đã vui mừng như thế này? Cười đẹp trai như thế này? Lục Hạo em có chút cảm thấy không đáng thay cho anh.

Không đáng, bởi vì em không phải là hoàn mỹ, anh tốt như vậy, không đáng.

Nhưng mà, em cũng rất vui mừng, em muốn kết hôn rồi, người em muốn lấy là anh, Lục Hạo.

Lương Ngữ Hinh đưa mu bàn tay đặt lên trán Lục Hạo, âm ấm, cô nói: “Muốn uống nước không?”

Lục Hạo lắc lắc đầu, áp vào mặt của Lương Ngữ Hinh không động đậy, miệng đầy hơi rượu liền hôn cô.

Mang theo xung lực tách chiếc miệng nhỏ đã muốn từ rất lâu này ra, hương cam thảo ngọt dịu bên trong, ăn vô cùng ngon.

“Ưm…” Lương Ngữ Hinh đẩy cự tuyệt.

“Không cho phép không muốn! Bà xã anh là phải cho anh hôn!”

Lời nói mang ngữ khí trẻ con, khiến cho Lương Ngữ Hinh cười, không ngừng khúc khích, dựa vào bả vai Lục Hạo.

Mây mù dầy đặc trong đầu óc của Lục Hạo, anh vui mừng biết bao nhiêu, chẳng phải chỉ là kết hôn mà! Chẳng có gì tài giỏi cả, anh không ngưỡng mộ người khác! Anh cũng sắp kết hôn rồi!

****************************************

Lương Ngữ Hinh cảm thấy Lục Hạo uống say rất đáng yêu, mặt đỏ phừng phừng, một mực cuốn lấy cô, còn cuốn lấy cô hơn cả bình thường.

Cô muốn đi rót nước, Lục Hạo nói: “Không cho đi!”

Cô muốn đi tắm rửa, Lục Hạo nói: “Cùng nhau đi!”

Cô chẳng làm gì nữa nằm ở trên giường, Lục Hạo nói: “Cùng nhau ngủ!”

Cái gọi là cùng nhau ngủ, Lương Ngữ Hinh cảm thấy, Lục Hạo nhân phẩm của anh chính là như thế này?!

Bàn tay vắt ngang ra ép lên chiếc eo nhỏ của cô gái, miệng xán đến tham lam ngậm lấy vành tai, dũi dũi giở trò xấu, luôn miệng gọi bà xã không biết chán, một chiếc đùi cũng vắt ngang ra đè lên Lương Ngữ Hinh, cái thứ cứng đơ đơ hùng dũng oai vệ hiên ngang cứ luôn chọc lên đùi Lương Ngữ Hinh không dễ làm ngơ đi được.

“Lục Hạo…” Lương Ngữ Hinh đỏ ửng mặt không động đậy được.

“Tiểu Ngữ.” Môi của Lục Hạo từ vành tai xuống dưới mút hút mở bên cổ, từng chút từng chút trở nên tê dần, nắm lấy tay của Lương Ngữ Hinh hướng xuống bao chùm lấy mình, “Hôm nay em rất ngoan anh muốn thưởng cho em!”

Lương Ngữ Hinh nhìn chiếc trần nhà đã hơi ố vàng, em thế nào mà gọi là ngoan? Anh thưởng thế nào?

Rõ ràng mà dễ thấy, phần thưởng của Lục Hạo cần có nhiệt huyết, cần có mồ hôi, cần giao hòa với nhau.

Lột bỏ quần áo của hai người nhanh như bay, dính vào nhau không có một chút xíu khoảng cách, nhiệt độ của cơ thể là dễ chịu thoải mái nhất, Lục Hạo khe khẽ hít thở, thật tốt.

Lương Ngữ Hinh cảm thấy được thứ đồ liều mạng nóng rực không an phận dính giữa chân mình, cô khó chịu xích xích chân, nhưng không ngờ rằng, kẻ kia nhân cơ hội tiến vào rồi, chen vào bên trong sâu hơn gây rối.

“Ưm…” Lương Ngữ Hinh giật thót mình, cuống quýt nhích lên trên, đỉnh đầu đập vào đầu giường.

Lục Hạo nhìn thấy nhíu mày lại, “Không cho phép chạy, để anh xem đâm đến đâu rồi?”

Lương Ngữ Hinh thấy hơi hoài nghi, Lục Hạo không phải là anh giả say chứ?

Đối với một ngươi uống say đến mức đường cũng không đi nổi thẳng nữa, nhưng có thể đem lời lẽ nói đến mức lưu loát rõ ràng như vậy là vì sao chứ? Thực sự rất khó khiến người ta không nghi ngờ nhỉ!

Tên đã lên cung không thể không bắn, Lục Hạo còn phải phân thần đi quan tâm một chút xem đầu óc cô gái của mình có bị cộc hỏng rồi không, nhanh nhẹn một tay che vào đỉnh đầu của Lương Ngữ Hinh, một tay chống đùi của cô lên vòng lấy thắt lưng của mình, thân mật vô hạn, không có khe hở.

Sau đó, Thần cũng chẳng thể cản trở được nữa, Lục Hạo ưỡn thẳng eo, tiến vào chiếc động nhỏ ẩm ướt ấm áp.

Sau đó, Lương Ngữ Hinh cuối cùng chắc chắn, người đàn ông này thật sự là say rồi.

Bởi vì, chỉ có người đàn ông say hoàn toàn thì mới có sai sót thế này.

—— Vừa mới tiến vào liền tuôn ra ngay sự việc loại này rốt cuộc có cần nói cho anh ấy không? Bản thân anh chắc là sẽ không nhớ được nhỉ!

****************************************

Lương Ngữ Hinh không có kinh nghiệm như thế này, cả cuộc đời cô chỉ có một người đàn ông là Lục Hạo đây, hơn nữa người đàn ông này từ trước đến nay trong sự việc loại này đều là cực kì mạnh mẽ hăng hái. Vốn dĩ dự định của cô là, đánh chết cũng không nói! Vì lòng tự tôn của người đàn ông nhà mình!

Nhưng mà, có vài việc, không phải bạn không nói thì người ta sẽ không biết.

Sáng hôm sau sau khi Lục Hạo thức dậy, thì nằm bò trên giường không chịu dậy nữa, Lương Ngữ Hinh vẫn đang giả ngốc, “Lục Hạo, có đói không? Đầu có đau không? Có muốn ăn sáng không? Em nấu cháo rồi.”

Người đàn ông trước giờ luôn đen tối, trong sự việc seckill trước mặt cô gái của mình này, hoàn toàn không thể bình tĩnh, anh nhảy bật dậy khỏi giường ba bước chân đất nhảy đến trước mặt Lương Ngữ Hinh, tóc rối bù xù trên đầu, miệng há ra khép lại giống như chú cá bị thiếu dưỡng khí không thốt lên lời được.

Thế là Lương Ngữ Hinh biết, người đàn ông này còn nhớ, đến giờ sự việc như thế này nên xử lý thế nào? Cô thật sự không biết.

“Ăn, ăn cơm thôi…” Cô gái vội chuyển chủ đề, trong lòng nghĩ, rốt cuộc là ai hôm qua không có khí thế chiến đấu chứ? Vì sao mình lại căng thẳng như thế này!

Lục Hạo mặt hung dữ cổ dựng thẳng, bộ dạng muốn chứng minh mình rất được nhưng lại cảm thấy mình nôn nóng như thế này không thể được, sự việc này vẫn là từ từ quên đi thì tốt hơn! Nhưng mà… anh thật sự không phải là không được Lương Ngữ Hinh em có tin hay không? ! Cho dù có 100 năm nữa qua đi anh cũng vẫn được em có dám thử một chút không! !

Lương Ngữ Hinh đột nhiên liền cười khúc khích, cảm thấy mình đang nuôi hai cậu con trai, xoa xoa chiếc đầu rối bù của người đàn ông: “Đi ăn cơm thôi!”

Lục Hạo chỉ đơn giản là hất đầu ra chẳng cần thể diện nữa, vướng vúi xán đến gần ôm cô gái vào trong lòng, “Anh rất được anh rất khỏe mạnh Lương Tiểu Ngữ em không được phép cười giờ anh sẽ chứng minh cho em xem! !”

Lương Ngữ Hinh bị ôm trong lòng người đàn ông cầu xin, “Em thật sự không cười mà!”

Lục Hạo đặt người lên trên giường giữ chặt trong lòng mình, mặt mày ấm ức, “Đều tại em, hôm qua anh quá vui mừng uống nhiều thêm mấy cốc sau đó thì không biết gì nữa anh bảo đảm!”

Đồng thời trong lòng nghĩ, sau này mỗi một lần anh đều sẽ khiến em khóc trời than đất quên sạch mọi người!

Lương Ngữ Hinh nhịn cười, “Vâng, em biết rồi.”

Cô tự nhận thấy bản thân mình biểu hiện đã rất thông cảm rồi, nhưng nhìn vào trong mắt Lục Hạo thì vẫn có vấn đề rất lớn, sự việc này là vết nhơ của anh, anh bất lực chống trán, “Tối hôm qua anh… thật sự rất kém?”

Lương Ngữ Hinh cuống quýt lắc đầu, lại lắc đầu, mặt đỏ hồng lướt xuống giường, “Ăn, ăn cơm thôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui