Viện Nghiên Cứu Cosmos


"Thôi Tĩnh, sao con mang về toàn những thông tin cơ bản thế." - Ba Thôi Tĩnh phàn nàn - "Anh Long Tiêu đã nói thế đấy."
"Với tư cách trợ lý thì con làm được thế thôi, những nghiên cứu quan trọng tiến sĩ Lôi toàn tự mình nghiên cứu.

Con biết làm sao được đây." - Thôi Tĩnh phân trần.
Thật ra Lôi Vũ đã có lần muốn cho cô xem một nghiên cứu quan trọng nhưng cô giả vờ từ chối với lý do muốn đi từ gốc tới ngọn.

Không được xem những nghiên cứu đáng kinh ngạc của Cosmos kể ra cũng đáng tiếc, nhưng Thôi Tĩnh không muốn nói dối Long Tiêu, nên cô quyết định không biết gì vẫn là tốt nhất.
Còn về phần Lôi Vũ, cô cảm thấy may cho anh ta rằng cô không phải gián điệp chân chính, nếu không thì anh ta mấy phen giao trứng cho ác rồi.
"Nếu thế thì con phải tìm cách gì đó chứ.

Như đột nhập kho tài liệu chẳng hạn." - Ba cô gợi ý.
"Đột nhập kho tài liệu? Sao nghe như phim thế?", Thôi Tĩnh ngạc nhiên khi nghe những câu nói đó.
"Thì đúng rồi, ba thấy người ta hay làm vậy trên phim mà." - Ba cô thản nhiên nói.
"Ôi ba ơi, thế trong phim người ta có vô tù không?", Thôi Tĩnh không ngờ được mọi chuyện lại thành thế này.
"Không, thành công rực rỡ."
"Vậy phim đó ảo quá, ba coi giải trí thôi, đừng áp dụng." - Thôi Tĩnh thở dài.

Cô hiểu ba cô đang bị Long Tiêu đặt ra một áp lực rất lớn về thời gian.

Thôi Tĩnh cảm thấy, giá như ba cô bớt mê tiền lại thì đã không phiền phức đến vậy.

Mà không, đúng ra thì sau đời ông nội, hai bên đừng giữ liên lạc nữa thì tốt biết mấy.
Nhưng không, mọi chuyện đã đến nước này rồi thì không còn đường lui nữa.

Cô có thể từ chối Long Tiêu, cùng lắm thì làm phật lòng một ông lớn trong ngành thôi.

Còn đối với ba cô thì việc dập tắt khát vọng giàu sang của ông có vẻ không dễ.
Có một lần Thôi Tĩnh đã nói với ba rằng, với khả năng của mình, cô có thể kiếm được số tiền còn nhiều hơn những gì Long Tiêu có thể cho ông.

Ba cô cười to rồi nói ra số tiền Long Tiêu đã hứa hẹn.

Thôi Tĩnh nhận ra số tiền đó quả là không nằm trong khả năng của mình.
Sau hai tuần làm việc tại Cosmos, cô cảm thấy nơi này là một môi trường làm việc tốt.

So với Phi Long thì Thôi Tĩnh không rõ nơi nào tốt hơn vì cô chưa làm việc ở Phi Long qua.

Các đồng nghiệp rất thân thiện và các sếp cũng rất quan tâm đến nhân viên.

Thôi Tĩnh càng cảm thấy không nên lấy trộm thông tin nghiên cứu của họ.

Và hơn hết, là cô sợ đi tù.
Với tất cả sự sáng suốt của mình, Thôi Tĩnh nhận thấy không thể cứ tiếp tục tránh tiếp cận thông tin, ngoài việc Long Tiêu không tin thì hẳn Lôi Vũ cũng thấy có gì đó bất thường.
Sau nhiều sự suy tính, cô đưa ra một kết luận chỉ còn cách bị đuổi việc thôi.

Lúc đó Long Tiêu và ba sẽ không thể trách cô được.

Cùng lắm thì cô chỉ bị khinh là đồ vô dụng thôi.


Với kế hoạch đó trong đầu, Thôi Tĩnh phấn khởi tới viện nghiên cứu làm việc.

Không thể chủ động xin nghỉ, vì như vậy sẽ rất lộ liễu.

Thế nên, mục tiêu của cô là phải kiếm một lý do để bị đuổi việc.
Chiến lược số 1, đó là làm hư hỏng một dự án quan trọng.

Thôi Tĩnh nhìn quanh, ở trong phòng viện trưởng, cái gì trông cũng quan trọng cả.

Lôi Vũ đang tập trung nghiên cứu ở một góc khác, cô tiến tới một chiếc hộp.
Theo Lôi Vũ nói thì đây là một bộ não robot đang nghiên cứu, vì có những linh kiện phải đặt làm riêng từ một công ty nước ngoài nên mẫu duy nhất này phải sử dụng rất cẩn thận.

Thôi Tĩnh cảm thấy nhiêu đó cũng đủ cho mình bị đuổi khỏi công ty rồi.
Cô vừa cầm tua vít lên định tháo ốc ra thì nghĩ lại.

Một mẫu vật quan trọng thế này, chắc ngoài bị đuổi việc thì còn phải bồi thường tổn thất.

Nhìn sơ qua cũng thấy cái não robot này không hề rẻ.
Nếu cô mà bị đuổi việc, chắc chắn Long Tiêu sẽ rất giận và 100% sẽ không chịu giúp đỡ gia đình cô.


Thôi Tĩnh không rõ ba ông ta là người thế nào mà lại thành tri kỷ với ông cô, nhưng Long Tiêu thì là người hẹp hòi như vậy đấy.
Nhẩm tính trong đầu, cô ước lượng rằng dù có bán thận để trả thì thận cô có mọc như chùm nho cũng chẳng đủ.

Thế là cô từ bỏ ý định đó, đặt tua vít trở về chỗ cũ.
"Sao lại đặt về chỗ cũ thế?", Tiếng Lôi Vũ đằng sau làm cô giật mình.
"Hả? À, không có gì đâu, anh đừng để ý." - Thôi Tĩnh vội giải thích.
"Cô làm xong công việc tôi giao rồi đấy à? Năng suất gớm.

Tôi hiểu rồi, trong lúc rảnh rỗi cô muốn mở cái não robot này ra xem thử đúng chứ? Cô là người ham học hỏi mà.", Lôi Vũ nhìn thứ ở trên bàn.
Thôi Tĩnh gật đầu mặc dù anh ta đoán sai bét.
"Thứ này không đùa được đâu.

Cô bỏ ý định tự ý mở nó ra là đúng đấy." - Lôi Vũ nhắc nhở - "Nếu cô tò mò thế thì tôi sẽ mở nó ra cho cô xem một chút."
"À, thật ra không cần đâu, tôi nghĩ mình chưa tới trình độ nghiên cứu những thứ này.", Thôi Tĩnh từ chối vì cô thấy cái não này là một nghiên cứu quan trọng.
"Lâu lâu nhảy cóc một lần có sao đâu, đừng ngại", Lôi Vũ lấy lại chiếc tua vít và bắt đầu mở ốc ra.
Thôi Tĩnh cảm thấy có lẽ mình không từ chối được nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận