Sáng sớm, Xuân Oánh tới báo cho Ân Ly biết đêm qua Tấn An Công chúa đã về phủ, mời nàng qua nhà chính nói chuyện.
Ân Ly trang điểm chỉnh trang xong, lập tức đến nhà trước. Công chúa Tấn An vẫn duyên dáng ngồi phía trên, cười nói ngân nga, tán gẫu với nàng. Đầu tiên là nói đến sân viện Ân Ly đang ở tạm, Ân Ly rất cảm kích về sự nhọc lòng của Công chúa, nàng vờ như vô tình hỏi tới nơi đặc biệt đó, Tấn An Công chúa cười nói: "Chẳng qua chỉ là cho mượn một căn viện, để người khác dọn tới mà thôi, mua thêm vài món đồ nhỏ các quý nữ trong kinh thường thích, suy cho cũng vẫn là ta được hời đấy. Ân cô nương thích à?"
Ân Ly tất nhiên lại cảm ơn một hồi. Công chúa không nhắc tới mẹ ruột của Ân Ly quá nhiều, nhưng lại khá hứng thú với chuyện của Ân Ly. Nàng kể cho Tấn An Công chúa nghe chuyện hồi nhỏ của mình, chọc bà cười nắc nẻo: "Trông Ân cô nương tao nhã dịu dàng, thế mà hồi bé vẫn có lúc nghịch ngợm. Nhớ lại thì, thằng cháu kia của bổn cung lúc nhỏ cũng nghịch dữ lắm, vô cùng bướng bỉnh không nghe lời. Ngay cả phụ hoàng cũng không cách nào quản lí nó. Cả ngày bị nó chọc giận đến độ giậm chân, chỉ có Thái hậu mới trị được nó."
Dứt lời, bà thở dài: "Chỉ là, nhiều ngày trước nó vô tình ngã ngựa, phải nằm trên giường hơn nửa năm. Cũng không biết thế nào, sau khi khỏe lại, tính tình rốt cuộc cũng chín chắn hơn rất nhiều. Làm Thái hậu lo lắng, nhưng thấy tính nó chỉ thay đổi một việc, là không còn bay nhảy như trước, nên bà mới yên tâm. Chỉ có điều, bây giờ nó cũng lớn rồi, tính tình đã trưởng thành hơn. Tuy đã có chiến công rực rỡ, nhưng vẫn không muốn lấy vợ, ngay cả một tiểu thiếp thông phòng cũng chẳng có. Thật sự khiến người ta lo lắng."
Ân Ly nghe thấy điều này, biết bà đang nói đến vị thất Vương gia tiếng tăm lẫy lừng kia. Có thể coi rằng, thời gian trước thất Vương gia té ngựa là chuyện lớn, hiếm người không biết. Dù nàng ở Biện Châu xa xôi cũng có nghe được ít tin đồn: "Thất Vương gia là rồng trong loài người, gặp hiểm nguy ắt có đường thoát. Chuyện cả đời nhất định đã tự cân nhắc, công chúa cũng không cần lo lắng."
"Đúng như ngươi nói, mấy ngày gần đây hình như nó đã nghĩ thông, vì một cô gái mà kiếm không ít chuyện cho ta. Nhưng mà, lòng của bổn cung cũng nhẹ nhõm hẳn." Nói xong, Tấn An Công chúa nâng chung uống một hớp trà thơm rồi nói tiếp: "Ân cô nương vừa mới vào kinh, mấy ngày trước bổn cung phải theo Hoàng thượng lên núi Tây cầu phúc, không thể tiếp đãi, thật sự sơ suất." Ân Ly vội nói không dám, Công chúa đương nhiên phải lấy chuyện nước làm trọng.
"Thường ngày bổn cung ăn chay niệm phật, trong phủ Công chúa cũng không náo nhiệt. Mấy ngày gần đây sắc trời trong lành, hoa đào trong vườn Tây cũng đã nở rộ. Ta đang định tổ chức một buổi hội ngắm hoa, mời một vài quý nữ và công tử tài hoa đến để chung vui. Ngươi cũng có thể dạo chơi với những cô nương cùng trang lứa, khỏi phải ở chung với bà già nhạt nhẽo là ta." Tấn An Công chúa cười nói.
Ân Ly lại cười bảo không dám, sau đó nói nói mình sẽ tham gia hội hoa. Vì thế Công chúa Tấn An liền yên lòng, nói sang chuyện khác, tạm thời không nhắc đến việc đó nữa.
Hai ngày sau, hội ngắm hoa của Công chúa đã đến.
"Đây là lần đầu cô nương tham gia hội hoa trong kinh. Nô tì phải trang điểm cho cô nương thật xinh đẹp, không thể để các quý nữ ở kinh thành xem thường." Liên Kiều hừng hực ý chí chiến đấu, trang điểm cho Ân Ly ngồi trước gương. Dung mạo của Ân Ly Ân gia thuộc hàng nổi tiếng ở Biện Châu. Nếu không phải vì tuổi còn nhỏ, cửa lớn Ân gia nhất định đã bị những bà mai đến cầu hôn san bằng.
"Nói bậy gì đấy, đơn giản mộc mạc một chút là ổn, giống thường ngày là được rồi, đừng rêu rao nhiều."
Ân Ly cười mắng. Vừa mới vào kinh, quá mức gây chú ý chung quy vẫn không tốt.
"...Vâng ạ..." Dĩ nhiên Liên Kiều biết tính tình của Ân Ly. Trước giờ nàng đều nói một là một, hai là hai. Vì thế Liên Kiều liền trề môi đáp lời.
Liên Bính ngay bên cạnh cười nói: "Có gì phải sợ, cứ để đơn giản mộc mạc đi, cô nương cũng sẽ không bị người khác hạ bệ, ngươi sợ gì chứ."
Lúc này, Xuân Oánh bưng một món đồ vào phòng, vừa hay nghe được cuộc chuyện trò trong phòng, nàng ấy lập tức tiến lên trêu ba người Ân Ly, cười nói: "Dung mạo xinh đẹp của cô nương tất nhiên không sợ bị đàn áp. Nhưng mà trước nay các quý nữ trong kinh hội họp đều tranh đua khoe vẻ xinh đẹp. Hội hoa này được gọi là ngắm hoa, chẳng qua cũng chỉ để nữ quyến các gia đình tranh đấu sắc đẹp mà thôi. Nếu để đơn giản mộc mạc đến đó chỉ sợ sẽ càng gây chú ý. Chủ tử nhà nô tì biết trước đây cô nương chưa từng tham gia hội hoa kiểu này, nên đã đặc biệt chuẩn bị sẵn quần áo cho cô nương. Cô nương nhìn thử xem có thích hay không."
Liên Bích nhận lấy món đồ ngắm nghía, luôn miệng khen xinh. Nàng bê tới trước mặt Ân Ly để nàng xem. Ân Ly nhìn thử, váy bình la màu xanh nhạt, dùng cách móc xinh thành nhành hoa trắng. Ở mỗi góc độ khác nhau sẽ trông thấy một dáng vẻ khác nhau của hoa. Ống tay áo thêu hoa trúc đào đang hé nở bằng chỉ đỏ, áo ngoài được may bằng lông chồn trắng, vừa mang vẻ tao nhã vừa có sự dịu dàng.
Ân Ly cười nói: "Công chúa suy nghĩ chu đáo." Sau đó nàng thay lại đồ.
Sau khi mặc đồ xong, Ân Ly tới nhà chính. Chẳng lâu sau Tấn An Công chúa đã đến, trông thấy nàng, bà cười nói: "Đây là mỹ nhân từ đâu tới vậy..."
Ân Ly đứng dậy hành lễ đáp lời: "Đa tạ Công chúa đã ban tặng y phục, Ân Ly nhận mà ngượng ngùng."
"Ban tặng y phục..." Công chúa Tấn An không phản ứng kịp, hơi ngẩn người, lập tức nghĩ tới điều gì đó, bà cười lên: Thì ra là vậy, bộ y phục này quả thật rất hợp với ngươi, quả nhiên là có mắt thẩm mĩ tốt. Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, cũng nên ra vườn rồi."
Lời nói này của Công chúa khiến Ân Ly cảm thấy hơi kì lạ. Vừa thấy bà đứng lên đi ra ngoài, nàng vội vàng đứng dậy đuổi theo, không suy nghĩ thêm nhiều.
Vườn Tây cách đó cũng không xa, từ phòng trà rẽ mấy vòng là tới. Bước vào trong vườn, hoa đào rợp trời hiện ra, một không gian hồng phấn xinh đẹp, rực rỡ tươi tốt. Gió nhẹ mơn trớn, hoa rơi la đà, như đang đốt chảy lớp tuyết đầu xuân.
Ân Ly đi theo Công chúa vào đình nghỉ chân trong vườn, bên trong đã có nhiều quý nhân tụ họp. Đợi đến lúc Tấn An Công chúa bước vào, mọi người vội vàng đứng lên hành lễ vấn an, Ân Ly cũng hành lễ theo. Công chúa cho mọi người ngồi xuống.
Dưới sự chỉ dẫn của người hầu trong phủ, Ân Ly đi tới chỗ của mình ngồi xuống. Lúc này mới có thời gian quan sáng mọi người trong buổi tiệc, nhưng vừa nhìn thì đã bối rối.
Cả đình đều là các phu nhân đã lập gia đình, có vài người dẫn theo con trẻ nhà mình, chỉ có nàng là người duy nhất đang tuổi cập kê. Không phải Công chúa Tân An bảo rằng sẽ mời những quý nữ xấp xỉ tuổi mình ư? Ý của bà là chỉ những cô bé miệng còn chảy dãi, bi bô tập nói kia sao?
Lúc Ân Ly đang suy nghĩ, một người hầu ở ngoài đi vào trong đình, tiến lên hành lễ với Công chúa: "Công chúa, thất Vương gia đến nhà trước rồi ạ."
Trong đình vốn đang ồn ào bỗng nhiên im lặng. Công chúa Tấn An cười nâng chung rượu trong tay lên: "Hai ngày trước thằng cháu này của của bổn cung nghe tin ta muốn mở hội ngắm hoa, nhân ngày rảnh rỗi đòi sang đây chung vui, chư vị chớ trách." Hết câu, bà uống một hơi sạch ly rượu. Mọi người thấy vậy cũng rối rít nâng ly kính rượu Công chúa. Trong đình lập tức náo nhiệt trở lại.
Không lâu sau, xuất hiện một bóng người cao ráo thẳng tắp đi tới từ phía xa xa. Hắn mặc trường bào khâm màu chàm, trên hông đeo một đai lưng bằng gấm có hoa văn hình nhện sợi vàng, tóc được buộc bằng băng buộc mạ vàng khảm ngọc bích. Ngoài ra còn có thể thấy viền cổ áo và mép ống tay áo cũng được thêu hoa văn hình mây trôi bằng chỉ bạc. Tuấn tú sáng sủa, tỏa ra quý khí bẩm sinh.
Tuần Du bước lên chắp tay với Công chúa cười nói: "Điệt nhi (cháu) tự ý đến thăm để xin một ly rượu, mong cô cô đừng trách tội."
Tấn An Công chúa cười tươi, nào có dáng vẻ trách tội. Thị nữa mở một chiếc hộp đưa cho Công chúa. Ân Ly ngồi bên dưới không thấy rõ vật trong hộp là gì, chỉ nhìn thấy nụ cười trên mặt công chúa rạng rỡ hơn, chỉ vào thất Vương gia mắng: "Thằng nhóc này, tới thì tới, còn làm mấy chuyện hoa hòe này làm gì, mau lại đây ngồi đi."
Nói xong, bà chỉ vào chỗ trống bên dưới mình, gọi Tuần Du sang. Rượu qua ba lượt, Ân Ly bỗng chợt nghe thấy có người đang gọi mình, nhìn sang thì thấy đó là Tấn An Công chúa.
"Ân cô nương, lại đây." Mặt Công chúa Tấn An đầy nụ cười, vẫy tay gọi nàng tới. Ân Ly tất nhiên không dám cãi lời, vội vàng đứng dậy tới bên cạnh Công chúa. Bà nắm lấy tay nàng vỗ về, chỉ vào thất Vương gia bên dưới cười nói: "Ân cô nương, đây là thằng cháu nghịch ngợm trước kia bổn cung hay nhắc với ngươi, ngươi sang gặp thử đi."
Trong đình như có sét đánh, trên mặt các vị phu nhân cũng hết sức sửng sốt. Tất cả đều bất động, thi thoảng chỉ có vài đứa trẻ ngây thơ nói bi bô. Trong đầu Ân Ly cũng giống như có sấm rền, vang tiếng ong ong. Nếu vẫn không hiểu được ý của Công chúa là gì, thì nàng chính là một kẻ ngốc!
Lúc này Ân Ly rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt vài chuyện: tại sao Công chúa lấy danh nghĩa bạn cũ của mẹ mời nàng tới kinh thành, nhưng lại cực kì ít nhắc tới mẫu thân đã mất, ngược lại, bà thấy hứng thú với nàng hơn; tại sao trong hội ngắm hoa lại không có lấy một cô gái sắp xỉ tuổi nàng. Cái gọi là công tử tài hoa cũng chỉ có mỗi mình thất Vương gia! Không phải hội ngắm hoa gì hết, rõ ràng là một hội xem mắt! Nàng hơi khó tin, đây là lần đầu tiên nàng tới kinh thành. Trước đây cũng chưa từng gặp Công chúa và thất Vương gia. Vì sao thất Vương gia này lại xem mắt nàng?
(Bản edit này chỉ được editor đang tải trên wattpad | @nuoccom, ở những nơi khác là ăn cắp)