"Ân cô nương, xin chào." Nhìn về phía giọng nói, là thất Vương gia đang đứng dậy chào nàng, môi mỏng cong cong, một đôi mắt phượng cười như không cười nhìn nàng, hình như có thứ gì đó bỗng chợt lóe lên ở nơi sâu thẳm trong con mắt thâm thúy ấy. Ân Ly vội vàng cúi người đáp lễ: "Thỉnh an thất Vương gia."
"Nhìn mấy đứa thanh niên bọn nó đi, thật làm người ta hâm mộ." Tấn An Công chúa quay xuống dưới cười nói với các vị phu nhân. Ai trong số những người vào phủ mà không phải tài nữ trong kinh, dĩ nhiên đều biết ý đồ của Công chú, vội vàng gật đầu dạ vâng.
Một vị phu nhân mặc hoa phục ở trong đình thấy vậy, đứng lên cười nói: "Công chúa, vườn hoa này trông thật đẹp, bọn thiếp vẫn chưa được thăm thú. Vừa hay Công chúa làm chủ mời mọi người đến ngắm hoa, tất nhiên không thể phụ lòng cảnh xuân trong vườn này mới phải."
"Đáng đánh, đáng đánh. Bổn cũng đã sơ suất với chư vị, quả thực đáng đánh." Thị nữ dìu Công chúa đứng dậy. Ân Ly vốn định đi chung, nhưng lúc này Công chúa Tấn An lại quay đầu chỉ Tuần Du cười mắng: "Ân cô nương là khách quý của bổn cung, nếu tiếp đãi người ta không tốt, quay về bổn cung nhất định sẽ rút gân thằng cháu nghịch ngợm nhà con!"
Tuần Du tất nhiên sẽ đồng ý.
Thế này thật sự quá lộ liễu. Lần đầu trong đời Ân Ly gặp phải chuyện thế này, đã thế còn là người mình không đắc tội nổi. Nàng chẳng qua cũng chỉ là một cô bé chưa đầy mười bốn tuổi, nhất thời chẳng biết phải làm sao.
Tấn An Công chúa và các vị phu nhân nối đuôi ra ngoài, trong đình chỉ còn lại mỗi hai người Tuần Du và Ân Ly. Mặc dù Tuần Du đứng sau lưng nàng chưa hề nói gì, nhưng cảm giác tồn tại vẫn rất mạnh. Lúc này Ân Ly như đang đứng đống lửa ngồi đống than, cả người không được dễ chịu.
"Ân công nương, đừng sợ." Giọng nói của hắn vang lên ở sau lưng, trầm thấp mạnh mẽ như chứa một nụ cười ẩn hiện.
Ân Ly xoay người lại, thấy hắn đã ngồi xuống, như thể không có chuyện gì xảy ra tiếp tục uống rượu, dùng thức ăn. Cắn nhẹ môi dưới, nàng nghĩ, hình như thất Vương gia cũng không hề muốn này nọ với nàng, chắc chỉ do Công chúa nhiệt tình. Không giải thích hay từ chối, hẳn là Vương gia cũng cam tâm tình nguyện.
Vì vậy nàng tiến lên cúi người hành lễ nói: "Mong Vương gia không trách, tiểu nữ bỗng nhiên thấy khó chịu, sợ sẽ quấy rầy Vương gia, hay là tiểu nữ xin được lui ra trước?"
Cúi người nửa ngày trời, nhưng người đối diện vẫn không có động tĩnh gì. Không gọi dậy, cũng không nói có cho phép hay không. Ân Ly lặng lẽ ngẩng đầu, muốn nhìn trộm sắc mặt của hắn. Không ngờ vừa mới ngước lên đã chạm phải ánh mắt Tuần Du. Hắn đã thôi dùng đũa, mặt không cảm xúc nhìn nàng chăm chú. Đôi mắt phượng màu đen thâm thúy sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ điều chi. Ân Ly hoảng sợ, vội vàng dời mắt không dám nhìn hắn.
"Ân cô nương, ngồi đi." Âm thanh vang vang mạnh mẽ, không cho phép nàng từ chối. Đây cũng là ý muốn không cho nàng lui ra ngoài. Ân Ly thở dài trong lòng, vừa ngẩng đầu nhìn thì suýt chút nữa đã kinh sợ hô lên.
Tuần Du chỉ tay vào bàn nhỏ bên cạnh mình, hắn bảo ngồi là ngồi bên cạnh hắn, ngồi chung một bàn với hắn!
Ân Ly chẳng muốn bước lấy nửa bước, cúi đầu đứng yên tại chỗ, lưỡng lự như không nghe thấy.
Tuần Du cầm đũa tiếp tục ăn. Sau khi đã lấp đầy bụng, hắn đặt đũa xuống, tự rót cho mình một ly trà thơm, nhẹ nhàng nhấc nắp chung trà trượt qua miệng ly vài lần, thổi nhẹ nước bên trong, nhấp một ngụm rồi đậy nắp, đặt lại lên bàn.
Hệt như đột nhiên phát hiện trong đình vẫn còn một người là Ân Ly có mặt: "Sao Ân cô nương vẫn còn đứng? Nếu cô cô quay về nhìn thấy, chẳng phải sẽ trách mắng bản vương tiếp đãi không chu đáo sao? Mau ngồi xuống đi."
Nói xong hắn còn tốt bụng dịch người sang một chút, như thể để chỗ cho nàng lại đó ngồi.
Ân Ly giận nghiến răng, chẳng lẽ thất Vương gia là một kẻ vô lại sao? Trong đình đầy bàn tiệc, nhưng nhất định phải muốn một cô gái như mình ngồi cạnh hắn.
"Nghe nói trong nhà cô nương còn một cậu em trai, sang năm muốn thi vào viện thái học à?" Thấy nàng bất động, Tuần Du cũng không nói vội. Hắn nâng chung trà thổi thổi, vờ như vô tình hỏi đến.
"Cảm ơn Vương gia đã lo lắng, ấu đệ chẳng qua chỉ muốn thử sức mình. Các công tử tài hoa trong kinh nhiều biết bao nhiêu. Chỉ sợ muốn vào viện thái học cũng không phải chuyện dễ." Lời này của Ân Ly không phải là giả. Viện thái học là học phủ cao nhất được xếp trong Quốc Tử Giám, người có thể vào được viện thái học chắc chắn sẽ là trụ cột tương lai của nước nhà. Hiện giờ nhiều trụ cột trong triều cũng xuất thân từ viện thái học. Vì vậy cuộc thi chiêu sinh hằng năm của viện thái học hết sức nghiêm khắc, cạnh tranh cũng cực kì dữ dội.
Nhưng Ân Ly lại có lòng tin với học vấn của em trai mình. Tuy tuổi của Ân Duyệt còn nhỏ, nhưng từ bé đã có khả năng thấy là không quên, đến cả phu tử trong phủ cũng phải tán thưởng.
"Lời này không sai, để thành giám sinh (học sinh của Quốc Tử Giám) của viện thái học, chỉ có học vấn là chưa đủ. Viện thái học là nơi bồi dưỡng trụ cột cho triều đình đất nước. Coi trọng nhất là những người có cái nhìn riêng biệt của chính mình về chuyện triều chính, những người như thế tương lai mới có thể có những đóng góp thật sự cho triều đình. Đấy mới là những giám sinh viện thái học muốn thu nhận." Tuần Du nhìn chăm chú vào Ân Ly mặc áo lụa trắng xinh đẹp đang đứng trước mặt. Lông mày rũ thấp, nghe thấy lời hắn nói thì hơi nhếch. Xem ra nàng đã hiểu được ý của hắn. Cô gái nhỏ của hắn quả nhiên thông minh.
"Bản vương thường hay qua lại với Tế tửu của Quốc Tử Giám, Tế tửu vẫn có thể cho Bản vương chút mặt mũi." Tuần Du khẽ nhấp một ngụm trà xanh, ngăn cản nụ người đã tràn ra bên môi của mình.
Lời nói này rất mờ mịt, thế này là có ý muốn giúp hay là giở giọng uy hiếp vậy? Ân Ly ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn chỉ lo thưởng trà không nói nữa, nên hơi sốt ruột: "Vương gia có ý gì ạ? Tiểu nữ không rõ lắm."
Tuần Du đặt chung trà lại lên bàn, sống lưng thẳng đặt hai tay lên gối, ngước mắt nhìn nàng chăm chú, hơi cong khóe môi, giọng không cao không thấp nói: "Qua đây ngồi."
Lần này Ân Ly đã hiểu được, thế này là uy hiếp!
Lấy tiền đồ của đệ đệ nàng để uy hiếp, đúng là đồ vô sỉ! Ân Ly oán hận trong lòng, mặt không lộ vẻ gì khác thường, chầm chậm đi tới bàn ăn cạnh hắn, cố gắng ngồi chếch ra rìa của chiếc bàn.
Thấy nàng uất ức ngồi xuống, Tuần Du cũng không làm khó nàng nữa: "Nghe nói Ân Duyệt tài cao, nhưng tư chất cao thì sau này cũng phải được giáo dục cao hơn, như vậy mới có thể không phụ thiên tư trời ban."
Nghe thế, Ân Ly không chịu thua: "Nhà tiểu nữ cũng có mời phu tử cho ấu đệ. Nó luôn chăm chỉ học tập, sao lại bảo rằng không được giáo dục tốt chứ?"
Tuần Du nhìn nàng. Thấy tai nàng nhúc nhích, đôi môi đỏ mọng hơi mếu, bộ dạng uất ức, hắn bất giác buồn cười: "Phu tử có tài không nhiều. Nếu cô nương không tin, ngày mai bản vương dẫn cô nương tới Quốc Tử Giam xem thử là biết. Ân cô nương có chịu đi cùng không?"
Ân Ly vừa nghe liền từ chối: "Ngày mai tiểu nữ còn phải đi theo Công chúa..."
Ngẩng đầu trông thấy người đối diện cười như không cười nhìn mình, nàng vẫn phải im miệng. Đây đúng là một cái cớ hết sức tệ! Đến lúc này, còn ai không thể thấy rõ ý đồ của Công chúa? Nếu được, Công chúa còn hận không thể bỏ nàng vào bao mang tới phủ thấy Vương gia, sao có thể muốn nàng đi theo.
Nghĩ đi nghĩ lại, người bình thường muốn vào Quốc Tử Giám khó như lên trường. Hắn đã đồng ý dẫn nàng đi, sao nàng phải từ chối? Trước giờ phẩm chất của thất Vương gia được đánh giá không tệ. Huống chi còn là giữa thanh thiên bạch nhật, đường đường là thất Vương gia như hắn có thể làm gì được nàng?
Suy nghĩ đến đây, Ân Ly hít một hơi thật sâu đứng dậy hành lễ với Tuần Du: "Vậy xin được làm phiền Điện hạ."
Là một cô gái ngoan: "Ngày mai bản vương sẽ phái người đến đón nàng." Dứt lời, hắn đứng dậy bỏ đi không quay đầu lại.
(Bản edit này chỉ được editor đăng tải tại wattpad | @nuoccom, ở những nơi khác đều là ăn cắp)
Đêm đó, nàng bẩm báo lại hành trình ngày mai cho Công chúa Tấn An. Công chúa cười toe toét nhìn nàng, khiến nàng không nhịn được mà đỏ mặt. Có điều Công chúa lại chẳng nói gì, chỉ dặn nàng cẩn thận, còn sai Xuân Oánh đi theo chăm sóc cho Ân Ly. Bà nói, hai tiểu nha hoàn của Ân Ly còn nhỏ tuổi, cũng không biết nhiều về kinh thành, sợ là sẽ không phục vụ tốt. Mấy ngày qua được Xuân Oánh chăm sóc, Ân cũng thấy nàng ấy làm việc rất bài bản, cực kì thận trọng. Nàng cảm thấy Công chúa nói cũng có ý, nên lập tức cảm ơn bà.
Sáng hôm sau, Xuân Oánh vào phòng hồi bẩm, xe ngựa của thất Vương gia đã chờ ở cổng. May mà Ân Ly đã thu xếp xong từ sáng sớm.
Đến trước cửa phủ, quả nhiên lập tức trông thấy một chiếc xe ngựa sang trọng tao nhã đậu ở đó. Xung quanh xe đều được bao quanh bởi tơ lụa xinh đẹp đắt tiền, cửa sổ nạm vàng khảm đá quý được che bằng rèm màu xanh nhạt. Bên cạnh xe đặt một chiếc ghế con dùng để đạp chân, có một anh hầu đứng một bên vén màn xe cho Ân Ly. Ân Ly vịn tay Xuân Oánh lên xe, đang định khom người chui vào trong, nhưng vừa mới ngẩng đầu thì đã giật mình, Tuần Du ngồi trong xe, sắc mặt không đổi nhìn nàng!
"Thỉnh an Vương gia." Ân Ly bình tĩnh lại, cúi người chào hắn. Tuần Du chỉ gật đầu không nói, sắc mặt vẫn không đổi nhìn nàng chằm chằm.
Lúc này Ân Ly đã hiểu ra. Tuy hắn không lên tiếng, nhưng hành động của người hầu đã thể hiện ý muốn của hắn. Nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua, người này ba lần bốn lượt muốn nàng "qua đây ngồi", Ân Ly cho rằng mình không cần phải cứng đầu với hắn, bởi vì nàng không thể nào cứng được với hắn.
Suy nghĩ tới đây, nàng thở dài, khom người vào trong xe, ngồi vào bên phải hắn. Dọc đường đi, hai người không nói lời nào. Nhưng chẳng hiểu sao, Ân Ly lại cảm thấy từ sau khi nàng vào đây, tâm trạng của thất Vương gia trở nên rất tốt. Nàng nâng mắt nhìn hắn, lúc này môi của Tuần Du đã cong thành hình vòng cung xinh đẹp.
Dưới nụ cười nổi bật này, một gương mặt lạnh lùng như tượng điêu khắc lại có vẻ hơi ngốc ngếch.
Ân Ly thấy sai sai, chẳng lẽ người này bị bệnh lạ gì đó. Đang lúc đứng ngồi không yên, xe ngựa dừng lại. Giữa lúc Ân Ly đang nghi ngờ, Tuần Du ngồi bên cạnh đã nhấc đôi chân dài, vén rèm xuống xe trước.
(1) Viện thái học: Cấp học cao nhất trong thời phong kiến.