"Cô nương, không biết Công chúa Tấn An này có dễ chung sống không nhỉ." Liên Kiều cúi đầu tháo trâm cài tóc trên đầu Ân Ly, vừa cầm chiếc lược ngà chải đầu cho nàng, vừa nhìn cô gái trong gương lẩm bầm.
"Binh tới tướng chặn, làm tốt bổn phận của mình, hẳn là sẽ không quá đáng sợ." Cô gái trong gương đồng có làn da trắng nõn nà, mặt hạnh tai đào, mày ngài như lá liễu, đôi mắt trong sáng linh động, dường như có chứa nước xuân cũng không bằng. Tuy trên mặt mang vẻ ngây thơ, nhưng cũng lờ mờ toát ra dung mạo khuynh thành.
"Tấn An Công chúa bảo rằng ngài ấy là bạn thân chốn khuê phòng của phu nhân. Sao trước kia muội chưa từng nghe người ta nhắc tới nhỉ. Nhiều năm như vậy mới nhớ ra, không biết là ý gì." Liên Bích ở chỗ giường nhỏ cạnh lò đốt huân hương, vừa trải giường vừa nói.
"Muội vẫn chưa trông thấy Công chúa lần nào, cũng không biết Công chúa trông như thế nào." Liên Kiều thay đồ ngủ cho Ân Ly, bê một chung trà thơm hương đưa cho nàng.
Ân Ly uống trà vào trong miệng. Giây phút nước trà ngưng đọng giữa răng và môi, nàng lấy khăn thêu che miệng nhả nước trà vào ống nhổ. Tay cầm khăn thêu chậm khóe môi, đứng dậy đi tới giường sạp: "Đừng nghĩ nữa, hai ngày sau lên đường vào kinh, nhớ sửa sang lại hành lí. Nếu chậm trễ hành trình, dù Công chúa trông thế nào, chúng ta cũng không có trái ngon mà ăn.
"Dạ." Hai nha hoàn giúp nàng đắp chăn ngay ngắn, thả rèm đi ra ngoài.
Ân Ly nằm trên giường nhìn nóc màn, bụng đầy nghi vấn. Người thông minh như nàng cũng đoán không ra rốt cuộc Tấn An Công chúa có dụng ý gì. Tuy cha nàng là Thứ sử Trung Châu tam phẩm, nhưng ít giao thiệp với người trong kinh. Căn cứ theo tin tức, Tấn An Công chúa nghe tin mẹ nàng mất, cực kì đau lòng, nên muốn gặp đứa trẻ mồ côi là nàng một lần.
Mẹ Ân Ly qua đời đã gần mười năm. Vả lại từ sau khi tự để tang chồng, Tấn An Công chúa rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người. Sao bỗng nhiên lại nhớ đến người bạn cũ đã bao năm không gặp ở Biện Châu xa xôi, đã thế còn cho gọi nàng đến gặp nữa chứ, thật sự không hợp với lẽ thường.
"Haiz!" Nàng thở dài, kéo chăn che mặt, lăn vào trong giường. Không nghĩ nữa, đi ngủ!
Hai ngày sau, ngoài cửa lớn Ân phủ.
Mấy chiếc xe ngựa đậu trước cửa, Ân lão phu nhân kéo tay Ân Ly dặn dò thêm lần nữa: "Nha đầu, đừng trách bà già này dài dòng. Tổ mẫu biết xưa nay con chững chạc, nhưng trong kinh không thể so với nhà mình. Khi nói chuyện, làm việc phải cẩn thận hơn. Quan trọng nhất là chăm sóc bản thân thật kỹ lưỡng, cơm nước phải ăn nhiều hơn một ít, không thể yếu ớt như ở trong nhà, nhé."
Mắt Ân Ly đỏ ửng, những giọt lệ ẩn trong khóe mắt, giọng nghẹn ngào đáp: "Con hiểu ạ, tổ mẫu cũng phải giữ gìn sức khỏe thật tốt. Con xong việc sẽ về ngay, đừng lo lắng cho a Di." Nói xong, nàng xoay đầu nói với đệ đệ ruột ở bên cạnh: "A tỷ không có ở nhà, đệ phải quan tâm tổ mẫu và cha cẩn thận, không được bướng bỉnh làm họ giận. Khi a tỷ về nhà, nhất định sẽ thưởng cho đệ."
Ân Duyệt được Thái phu nhân dắt tay, học theo dáng vẻ của Ân Thực Thu ưỡn bụng, dáng vẻ như ông cụ non nghiêm túc nói chuyện: "A tỷ, ở nhà có a Sênh và a cha rồi, tỷ không cần lo lắng." Thế là chọc cho mọi người cười to, nỗi buồn chia ly cũng lập tức tan mất.
"Được rồi, mau lên xe đi. Cha đã nhờ bạn cũ trong kinh trông nom thay cha. Chẳng qua chỉ nói chuyện với Công chúa vài câu, ở đó năm ba ngày là có thể về, đừng quá lo lắng." Ân Thực Thu đứng một bên an ủi mọi người.
Ân Ly lên tinh thần nói: "Cha nói phải, con vẫn chưa vào kinh lần nào hết, a Di chỉ đến kinh thành chơi mấy ngày thôi. Mấy hôm nữa về, sẽ kể những chuyện thú vị cho mọi người." Tất cả nghe xong đều nở nụ cười.
Ân Thực Thu tự tay vén rèm xe cho con gái, đỡ tay dìu nàng vào trong xe: "Nếu có chuyện gì thì sai người báo tin về. Tuy cha không nhậm chức ở kinh thành, nhưng vẫn có thể chút tiếng nói."
"Vâng vâng, con biết mặt mũi của cha lớn mà." Ân Ly cười nói, vừa dứt câu liền thả rèm xe, lên đường vào Kim Lăng.
(Bản edit này chỉ được editor đang tải trên wattpad | @nuoccom, ở những nơi khác là ăn cắp)