Viễn Phương

“Triển Chiêu, cậu có thích tôi không?”

Đến lúc nhìn thấy Công Tôn Sách, Triển Chiêu thực sự ngây dại, cậu vốn tưởng rằng sẽ gặp một Công Tôn tiên sinh ôn nhu lão thành, là một Công Tôn tiên sinh giống như ngày xưa mỗi lần chữa bệnh trị thương cho mình vẫn luôn lo lắng đau lòng hiện đầy mặt.

Kỳ thực trong lòng của Triển Chiêu, cậu vẫn luôn xem Khai Phong là nhà của mình. Từ nhỏ không còn cha mẹ, cũng không có huynh đệ tỷ muội, cậu đã sớm đem Bao Chửng và Công Tôn Sách trở thành trưởng bối chí thân của mình, đem tứ đại giáo úy trở thành hảo huynh đệ. Rời khỏi Đại Tống đã gần 2 năm, kỳ thực cũng thường xuyên nhớ mong những người thân thiết đó, trong đầu cứ luôn tái hiện hình ảnh dáng vẻ của bọn họ.

Vậy mà —— Công Tôn tiên sinh, vì sao ông lại trở nên trẻ trung như vầy rồi? Thực sự là bị ảnh chụp đăng trên trang web cảnh cục thành phố lừa đảo, trong lòng ấm ức, có phải cái người chụp ảnh đó có cừu oán với Công Tôn tiên sinh không vậy, lại có thể chụp người ta già đi cả mười tuổi.

Công Tôn tiên sinh bên kia cũng có chút đờ ra, mặc dù bản thân mình vốn là ngọc thụ lâm phong, tao nhã văn tĩnh, đạt đến chức danh bác sĩ của hai ban pháp y và tâm lý học, ngày thường có cơ hội nhận được rất nhiều ánh mắt ái mộ, nhưng chưa từng có người nào nhìn anh bằng ánh mắt quái lạ như thế này. Dùng kinh nghiệm chuyên môn của bản thân, Công Tôn Sách phán đoán cậu nhó tướng mạo tuấn mỹ trước mặt này đang sợ hãi. Trong lòng Công Tôn Sách có chút tổn thương, chẳng lẽ do mình giao tiếp với người chết lâu quá nên đã mất đi mị lực đối với người sống rồi? (*khụ* bác cũng không thường đâu =))))

“Khụ khụ!” Công Tôn Sách ho khan hai tiếng, khiến Triển Chiêu giật mình phục hồi lại tinh thần.

“Cậu chính là Triển Chiêu mà cục trưởng Bao nói tới đó sao?” Rất hứng thú quan sát cậu thanh niên ôn hòa trước mặt mình, Công Tôn Sách bày ra nụ cười tự nhận là mê người nhất.

Triển Chiêu kinh ngạc a, Công Tôn tiên sinh như vầy thật sự là quá —— không quen.

“Ấy —— tôi là Triển Chiêu, chào ông, Công Tôn —— khoa trưởng.”

Công Tôn Sách lại bị thêm một thất bại nho nhỏ nữa, tiêu rồi, xử xong vụ này nhất định phải bắt tên bánh bao chết tiệt kia thả mình ra mới được, còn đứng trong thí nghiệm tiếp mình sẽ hoàn toàn tiêu mất.

Công Tôn Sách nheo mắt lại, mỉm cười, trong thoáng chốc khiến Triển Chiêu như thấy được một phần cái bóng của năm đó, bất quá người vừa mở miệng nói lại ngay lập tức khiến cho Triển Chiêu càng hoảng sợ hơn.

“Triển Chiêu, cậu có thích tôi không?”

“A?!” Đời này vẻ mặt Triển Chiêu chưa từng hiện ra loại biểu tình kinh ngạc đến thế này, bất quá chỉ một giây sau cậu liền ý thức được một vấn đề khác còn nghiêm trọng hơn, Bạch Ngọc Đường còn đang đứng bên cạnh mình đây này.

“Ông có ý gì?”

Quả nhiên, giọng nói lạnh như băng từ người bên cạnh dội vào tai mình. Nhìn nhìn biểu cảm của cậu thanh niên có gương mặt đẹp hơn cả tượng kia, Công Tôn Sách hoảng hốt. Chẳng lẽ mình không phải đang đứng ở cục công an à, sao cứ cảm thấy như thể an toàn của bản thân đang bị uy hiếp vậy?

Có điều Công Tôn khoa trưởng vốn là một người có khả năng giao tiếp với những “vật thể đặc thù”, làm sao có thể bị một chút uy hiếp đó hù dọa. Một lần nữa nhớ lại mị lực phi phàm người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, câu thông được cả nam lẫn nữ của bản thân, mới dùng nụ cười bình tĩnh tươi như hoa đối diện với ngọn núi tuyết cực kỳ khó chịu trước mặt mình.

“Cho hỏi vị này là ai?”

“Không dám, tôi là Bạch Ngọc Đường, mối quan hệ với Triển Chiêu là —— bạn bè.”

“Sao? Bạn à?”

Nghe “trưởng bối” xưa kia nói ra một câu đầy ý tứ thâm sâu như thế, Triển Chiêu đỏ mặt, Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy có điểm không được tự nhiên không giải thích được.

“Như vậy, vị “bạn bè” này, không biết tôi đã làm gì khiến cho cậu không vui sao?”

Bạch Ngọc Đường lạnh lùng đưa mắt liếc Công Tôn Sách, đang nghĩ một lát nữa còn phải đem Triển Chiêu giao cho cái tên kỳ quái này tùy ý xử lý, cho nên cũng chỉ còn cách tạm thời nhịn xuống mấy câu bức xúc đang chuẩn bị tuôn ra khỏi miệng.

“Ha ha, cậu không cần nhìn tôi như vậy.” Bên mép Công Tôn Sách nhếch lên một chút ý cười coi thường, “Người không biết không sợ, quả thực không sai. Nghe đây, tôi muốn tiến hành thí nghiệm thôi miên với cậu ấy, nhất định phải làm cho cậu ấy tin tưởng vào tôi, thích tôi, nếu không sẽ rất khó tiến nhập vào trạng thái thôi miên. Nếu như ảnh hưởng đến kết quả, chẳng phải đập nát chiêu bài của Công Tôn Sách tôi?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Công Tôn Sách, rất muốn mắng người, có điều nếu chỉ vì một tên trẻ tuổi nói xằng bậy này mà bị khép vào tội chống đối cảnh sát thì thật không đáng. Huống chi Triển Chiêu có thể tiếp tục ở lại trong môi trường bình thường hay không đều dựa vào một câu nói tên này, nếu mình đắc tội anh ta, chỉ cần anh ta nói bậy một câu, Triển Chiêu sẽ phải chịu khổ.

Lạnh lùng đưa mắt liếc Công Tôn Sách, Bạch Ngọc Đường im lặng.

“Ngọc Đường, anh đi ra ngoài chờ tôi được không?”

Triển Chiêu thấy nét mặt không vui của hắn, rất sợ hắn nhất thời xung động lại làm ra chuyện lỗ mãng gì nữa.

“Ừ, nói đúng đó, cậu không được ở trong này quấy rối bọn tôi đâu.” Công Tôn Sách đắc ý cười nói.

Bạch Ngọc Đường siết nắm tay, trừng mắt nhìn Công Tôn Sách, nói với Triển Chiêu: “Cậu đừng căng thẳng, có tôi ở đây, không sao cả.”

Thấy Triển Chiêu gật đầu, Bạch Ngọc Đường lại nhìn Công Tôn Sách thêm một cái nữa rồi mới xoay người bỏ đi.

Nhìn hắn đi tới cửa, ngay lúc chuẩn bị bước ra ngoài, Công Tôn Sách dùng thanh âm vừa đủ để Bạch Ngọc Đường có thể nghe thấy được, cúi đầu mắng: “Tự cho là đúng.”

Bạch Ngọc Đường đứng sựng lại, hô hấp rõ ràng dồn dập lên, bất quá vẫn đi ra ngoài.

Triển Chiêu nhìn theo Bạch Ngọc Đường bước ra khỏi cửa, chợt nghe tiếng Công Tôn Sách bật cười: “Tối đa một giờ là sẽ gặp lại cậu ta.”

Triển Chiêu sửng sốt, quay đầu lại liền thấy dáng vẻ tươi cười đầy giảo hoạt của Công Tôn Sách, khuôn mặt trong chốc lát không khống chế được đỏ bừng lên.

Ấn tượng của Công Tôn Sách đối với Triển Chiêu không tệ, bất quá vui đùa là vui đùa, chính sự vẫn phải làm.

“Triển Chiêu,” Công Tôn Sách thu liễm bộ dạng đùa giỡn, dùng giọng nghiêm túc nói với cậu, “Hiện tại để làm giám định xác minh cậu mất trí nhớ, phải áp dụng hình thức thôi miên. Trước khi chính thức thôi miên, cần thực hiện một chút trắc thí ám chỉ, hi vọng cậu có thể trả lời thành thật, điều này có thể nói là vô cùng quan trọng đối với kết quả giám định của cậu.”

Triển Chiêu gật đầu, tuy rằng vị Công Tôn tiên sinh này không có sự thành thục lão luyện của người trước kia, nhưng thật sự Triển Chiêu vẫn rất tin tưởng ông, mà tin tưởng chính là bước đầu tiên của thôi miên. Nếu như một đối tượng thôi miên không đạt được sự tín nhiệm đối với thôi miên sư tiến hành trên người đó, tiến trình thôi miên rất khó thành công.

Sau khí làm trắc thí ám chỉ với Triển Chiêu, Công Tôn Sách phát hiện ra một vấn đề, cậu trai này nằm trong số rất ít những trường hợp đặc biệt, gần như rất khó phát sinh phản ứng đối với các dẫn dắt thôi miên. Nói đơn giản, ý chí của cậu ta quá kiên cường nên ít bị ảnh hưởng. Người như thế này trong số những người bình thường chỉ chiếm tỉ lệ 1 phần mười, mà Triển Chiêu nằm trong số 1 phần 10 đó. Nói cách khác, cho dù Triển Chiêu đã tin tưởng Công Tôn Sách nhưng khả năng thành công của lần thôi miên này cực kỳ thấp.

Bất quá nếu muốn chứng minh vấn đề mất trí nhớ của cậu, thủ tục này bắt buộc phải tiến hành. Cho nên Công Tôn Sách cuối cùng vẫn bắt đầu giám định bằng thôi miên.

Tất cả mọi người chờ ở bên ngoài phòng thí nghiệm vô cùng lo lắng, tuy rằng nguyên nhân lo lắng của bọn họ bất đồng, nội dung lo lắng cũng khác, có điều mức độ lo lắng đều không thua gì nhau. Tất cả mọi người đều không muốn Triển Chiêu sẽ rời khỏi cuộc sống của họ. Thời gian chờ đợi luôn luôn dài dằng dặc, khoảng thời gian Triển Chiêu ở bên kia cánh cửa, đối với Bạch Ngọc Đường dài như thể một năm. Mà thời gian thực tế quả thực không hề ngắn, đám người Bạch Ngọc Đường chờ đến hai giờ đồng hồ vẫn chưa thấy Triển Chiêu ra.

Ngay lúc Bạch Ngọc Đường sắp sửa không nhịn được nữa, cửa mở.

Triển Chiêu vừa đi ra, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng đi qua đón cậu.

“Sao rồi?” Giọng nói lo lắng khiến Triển Chiêu cảm thấy trong lòng ấm áp.

“Tôi không sao,” Triển Chiêu cười đáp lại ánh mắt lo lắng của Bạch Ngọc Đường.

“Công Tôn khoa trưởng.” Đinh Nguyệt Hoa chỉ nhìn thoáng qua Triển Chiêu rồi lập tức tập trung chú ý lên nhân vật then chốt hiện nay, “Xin hỏi kết luận của ngài như thế nào?”

Công Tôn Sách nhìn Đinh Nguyệt Hoa, cười thầm, người quan tâm đến cậu Triển Chiêu này thật đúng là không ít.

“Không có kết luận.” Công Tôn Sách thản nhiên nói.

“Cái gì?!” Bạch Ngọc Đường chau mày, “Bắt người ta đến đây dây dưa lâu như vậy, rốt cuộc phán một câu không có kết luận là ý gì hả.”

“Ý tại mặt chữ.” Công Tôn Sách liếc Bạch Ngọc Đường một cái, xoay người bỏ đi.

“Chờ một chút, giải thích rõ lại đi!” Bạch Ngọc Đường chỉ cảm giác được mình sắp bùng nổ rồi, phải đánh cảnh sát cũng được, hắn không nhịn nữa, nhất định phải cho tên này một trận.

“Ngọc Đường.” Triển Chiêu vừa kịp lúc kéo Bạch Ngọc Đường lại, nhẹ nhàng lắc đầu, “Tôi thực sự không sao cả.”

Công Tôn Sách quay đầu lại, bình thản đưa mắt thoáng nhìn Triển Chiêu, rồi nghiêm túc nói vời moijn người: “Kết quả giám định là bảo mật, mọi người ở đây chờ một lát, tôi sẽ nhanh chóng cho mọi người một câu trả lời thuyết phục.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui