Viễn Sinh Truyền Kỳ

Qua hơn mười ngày uống máu, mặc dù vẫn còn bị hành hạ bởi cơn đau do phản ứng bài xích giữa máu của người và yêu, nhưng đã ít nhiều có dấu hiệu thuyên giảm. Điều đáng nói ở đây là việc Sở Tử Ngôn đã không còn cô độc chống chọi với cơn đau hoành hành nữa, mỗi khi uống máu Ngân Phách đều ở bên cạnh chiếu cố nàng, mỗi một cơn đau dày vò đi đến vòng ôm của hắn lại ôn nhu thêm một phần khiến nàng cảm thấy thập phần sung sướng a cơn đau cũng nhanh chóng để ra sau đầu, có một  đại suất ca mỹ mạo bồi bên cạnh việc uống máu đã không còn đáng sợ như trước.

-“A Ngân, ta đi dạo tiện thể mang một ít hoa quả dại về, ngươi cứ yên tâm luyện công đi”. Câu nói chưa dứt, bóng dáng nhỏ bé của Sở Tử Ngôn đã khuất dạng sau những khóm cỏ dại cao hơn thân hình nàng che mất. Ngân Phách lắc đầu khẽ nhếch môi mỏng, lúc này bỗng xuất hiện một vật thể màu đen lấy tốc độ nhanh như thiểm điện vọt vào hang động, nụ cười trên môi chợt tắt, sắc mặt hắn có chút ngưng trọng.

-“Thuộc hạ bái kiến Thánh quân”. Vật thể vừa mới lên tiếng chính là một con xà cực kỳ nhỏ bé toàn thân màu đen, tuy nhiên trên đỉnh đầu nó xuất hiện một điểm bạc lấp lánh như bảo thạch đặc biệt cuốn hút. Đây là thuộc hạ thân tín luôn nghiêm cẩn tuân theo mọi mệnh lệnh của Ngân Phách cũng chính là bằng hữu hiếm hoi của hắn tại nơi này – Ngân Tu.


-“Ngân Tu, tình hình như thế nào rồi?” Ngân Phách trầm giọng hỏi.

-“Xà Vương bí mật phái một nhóm tinh anh trong Xà tộc, trong đó có đến hai vị trưởng lão hộ tộc muốn truy diệt người trong lúc đột phá”. Ánh mắt Ngân Phách hiện lên tia sát ý mãnh liệt. Tốt lắm, người kia cư nhiên muốn giết hắn, hắn cũng không còn e ngại lời hứa với mẫu quân.

-“Nếu đã quay về thì ở lại đây một thời gian đi”. Ngân Phách lơ đãng phân phó. Ngân Tu nghe lệnh cáo lui, tùy tiện tìm kiếm một nơi có thể nghỉ ngơi trong hang động. Ngân Phách ý vị thâm trường nhìn về một phương hướng nào đó, giễu cợt trong con mắt che khuất nét bi thương cùng thù hận:

-“Hoàng Kỳ, đã đến lúc kết thúc hết thảy mọi ân oán rồi”.


Đến giữa trưa, Sở Tử Ngôn vui vẻ mang rất nhiều hoa quả tươi ngon trở về hang động, thu hoạch rất khá làm tâm tình nàng cũng vui sướng hơn hẳn. Bước vào trong, Sở Tử Ngôn nhíu mày nghi hoặc, không phải thường lệ Ngân Phách sẽ luyện công ở đây sao, chạy đi nơi nào rồi? Sở Tử Ngôn tìm kiếm khắp nơi trong hang động vẫn không tìm thấy bóng dáng Ngân Phách, trong đầu ý niệm chợt lóe, chẳng lẽ nào là nơi đó. Sở Tử Ngôn chậm bước về phía tận cùng hang động bởi vì Ngân Phách từng nhắc nhở qua không được tùy tiện xông vào nơi đó nhưng tâm tình sốt ruột khiến nàng không thể suy nghĩ nhiều hơn nữa, nàng lớn mật tiến sâu vào bên trong.

Càng đi sâu tiếng nước chảy càng nhất thanh nhị sở (rõ ràng) cho đến khi Sở Tử Ngôn cảm nhận như chính mình bị vây trong một bể nước mênh mông vô tận, hoàn toàn không có một chỗ thông thuận để hô hấp, tim bị đè nén đến khó chịu. Ôm một tia hi vọng nhỏ bé, Sở Tử Ngôn cố gắng điều chỉnh hô hấp lần tìm khắp nơi nhưng vô dụng, cho đến khi cảm thấy toàn thân như thể bị vắt kiệt hết sức lực chỉ có thể mặc dòng nước nhấn chìm xuống đáy bể. Đúng lúc này, ánh mắt mơ hồ của Sở Tử Ngôn trông thấy một bóng dáng quen thuộc, như tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng bất chấp nắm chặt bóng dáng đó nhất quyết không buông. Ngân Phách tức giận, trực tiếp ôm Sở Tử Ngôn nâng nàng hướng trên mặt nước, ánh mắt không ngừng quét khắp người nàng xem nàng có chỗ nào khó chịu. Lấy lại được hô hấp, lúc này Sở Tử Ngôn mới hoàn toàn thanh tỉnh, bên tai vẫn còn truyền đến tiếng nước chảy tí tách. Sở Tử Ngôn ngắm nhìn người trước mặt, mái tóc bạc sắc ướt sũng, từng giọt nước từ mái tóc trượt xuống mắt, mũi, cằm đến bờ ngực vững chãi của hắn, ánh mắt tà mị ẩn chứa nhè nhẹ tức giận. Sở Tử Ngôn lập tức chột dạ, nháy nháy mắt, Ngân Phách nhéo nhéo cái mũi xinh xinh của nàng, nghiêm nghị:

-“Ta đã nhắc nhở ngươi, không nên tùy tiện bước vào đây”. 


-“Vì ta không tìm thấy ngươi. Hừ, có ôn tuyền ấm áp như vậy lại giấu ta. Quỷ hẹp hòi”. Sở Tử Ngôn bất mãn, bĩu môi.

-“Nơi này là do ta dùng yêu lực làm trận pháp, người bình thường không thể vào”. Ngân Phách nhức đầu day trán, Sở Tử Ngôn liếc mắt, trực tiếp ngó lơ ai kia. Ngân Phách  thở dài, hắn thật chịu thua nàng rồi cho nên cật lực giảm nhẹ thanh âm:

-“Được rồi, đừng nháo sẽ cảm lạnh”. Ngân Phách nắm lấy eo nhỏ mảnh khảnh của Sở Tử Ngôn phi thân lên bờ, hắn dùng tốc độ cực nhanh thay đổi thành một bộ tử y khô ráo, sạch sẽ, hoàn chỉnh đứng trước mặt nàng. Sở Tử Ngôn bất bình, người ta thì y phục chỉnh tề còn nàng cả người một thân ướt sũng, nhếch nhác không chịu nổi, nàng tức giận thẳng thừng ôm lấy Ngân Phách cử động lung tung, một lát sau cả người hắn cũng lấm tấm giọt nước. Ngân Phách cười khổ, thật hết cách với nàng, đúng là nha đầu không bao giờ chịu thiệt, hắn cũng tùy ý để nàng nháo vậy, cho đến khi thật sự không còn cách  nào với nàng, môi Ngân Phách ấn xuống trên trán nàng một nụ hôn ôn nhu, thành công làm nàng đình chỉ mọi động tác ngơ ngác như chú nai nhỏ. Sở Tử Ngôn giương mắt khó hiểu nhìn Ngân Phách, cho đến khi tỉnh táo liền đỏ mặt phi nhanh ra khỏi ôn tuyền, nhìn bóng lưng chật vật chạy trốn của nàng, hắn lắc đầu nghĩ thầm. Thật là tiểu yêu tinh nghịch ngợm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận