Viễn Sinh Truyền Kỳ

Ôm tiểu hồ ly trở lại Tây đảo đã bắt gặp bộ dáng sốt ruột di chuyển tới lui trên giường của Ngân Tu, Sở Tử Ngôn cười cười thong thả bước vào đặt tiểu hồ ly đến trên bàn tiện tay rót cho mình cùng nó một chung trà hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt oán khí bắn thẳng tới phía mình.

-“Nơi đây chưa quen thuộc ngỡ như gặp nguy hiểm thì sao?”. Ngân Tu thật lo lắng cho Sở Tử Ngôn, lúc đến không tìm thấy nàng tim nó hoảng hốt đến muốn rơi mất, vậy mà tiểu nha đầu này lại không nhận thức được chạy lung tung.

-“Nàng ấy là lão đại nơi đây, ai dám”. Tiểu hồ ly khịt mũi, giọng nói tràn ngập khinh bỉ đối Ngân Tu, phi, nếu nơi đây còn nguy hiểm thì cả thiên này đều không nơi nào an toàn.

-“Lão đại?”. Ngân Tu hoài nghi, rồi trừng trừng tiểu hồ ly, bộ dáng thật khó xem toàn bộ đều là lông, từ đầu đến chân không có chỗ đẹp đẽ. Tiểu hồ ly híp mắt nhỏ không  cam chịu yếu thế trừng Ngân Tu. Hai bên đôi co, ta trừng ngươi ngươi trừng ta, Sở Tử Ngôn chớp chớp mắt rùng mình, hình như nàng có thể thấy tia lửa lóe ra từ cả hai, thật đáng sợ.

-“Được rồi, không cần cãi nhau”. Sở Tử Ngôn quyết định đứng ra làm người hòa giải chấm dứt cuộc chiến không hồi kết của một hồ một xà. Lời nói của Sở Tử Ngôn quả nhiên khiến hai bên dừng chiến tranh, lúc này nàng âm thầm thở phào, nếu còn tiếp tục thật phiền chết nàng rồi.


-“Từ nay, tiểu hồ ly sẽ cùng chúng ta”. Sở Tử Ngôn gõ tay lên bàn, thích thú chờ đợi phản ứng tiếp theo của Ngân Tu.

-“Thật không chỗ nào xem được, từ đầu đến chân đều xấu xí không chịu nổi”. Ngân Tu bất mãn khịt khịt mũi, thân xà phi thân trực tiếp đến ngay cái bàn di chuyển vòng quanh tiểu hồ ly chậc chậc.

-“Ngươi...”. Tiểu hồ ly tức giận định giơ móng vuốt tán chết cái tên xà đáng ghét kia thì đã bị Sở Tử Ngôn bắt lại nhốt trong lòng mình, tiểu hồ ly uất ức cựa quậy muốn thoát nhưng khí lực không dám quá lớn sợ làm nàng bị thương, khi bắt gặp ánh mắt trách cứ của nàng tiểu hồ ly liền ỉu xìu an phận.

-“Được rồi, Tu Tu, ngươi bớt nói nhãm vài câu đi”. Ngân Tu hừ một tiếng trở lại chiếc giường ban đầu. Cuộc đấu khẩu rốt cuộc cũng chấm dứt nhưng sau này chỉ có thể càng nhiều hơn, càng ngày càng bành trướng hơn mà thôi, khiến Sở Tử Ngôn trực tiếp xem như thói quen lười tham gia vào.

-“Này, tiểu hồ ly, Thiên Hồ gọi ngươi là gì?”. Vuốt vuốt bộ lông mềm của tiểu hồ ly trong lòng thật khiến Sở Tử Ngôn yêu thích không thôi.

-“Ta không có tên”. Tiểu hồ ly lắc đầu.

-“Tiểu Hoàn, Tiểu Bào, Tiểu Bàn,...”. Sở Tử Ngôn lầm bầm những cái tên có thể nghĩ ra khiến lông tơ tiểu hồ ly dựng đứng, thật không có một tên nào đạt chuẩn. Aaaa. Ngân Tu ở một bên âm thầm đắc ý khi thấy người khác gặp họa. Suy nghĩ đến đau đầu cuối cùng tiểu hồ ly khí chất ngời ngời của chúng ta bị định xuống một cái tên – Tiểu Mao, khiến cho nó sau này khi biến thành người cũng không ngóc đầu lên được, điều đáng nói sau này lão bà của nó còn thường xuyên trêu ghẹo, giây phút đó tiểu hồ ly thật hối hận tại sao ngày hôm nay lại tồn tại.


-“Tiểu Mao, ngươi có biết tung tích của Xích Cư Thạch không?”.

-“Thật là có, nhưng hoàn toàn không có ai biết nó ở đâu”. Mỗi lần nghe Sở Tử Ngôn gọi một tiếng Tiểu Mao, hai tiếng Tiểu Mao trái tim của tiểu hồ ly trực tiếp vỡ vụn thành nhiều mảnh, nuốt đau khổ vào lòng Tiểu Mao trả lời.

-“Vì sao”. Ngân Tu nhanh miệng hỏi ngay vấn đề mà Sở Tử Ngôn muốn biết.

-“Bởi vì nó là linh thạch sinh ra từ huyễn giới, làm sao vào được huyễn giới của nó, cái đó ta thật sự không biết”. Lúc này, Nhạc Phong Hoa không biết đến từ khi nào dứt khoát đưa ra đáp án của mình, khi hắn nhìn thấy tiểu hồ ly cũng không có gì bất ngờ, điều nên đến sẽ đến, hắn cũng thật lòng vui mừng cho nó, tìm được một chủ nhân như nàng nó nhất định sẽ hảo hảo tốt hơn. Sở Tử Ngôn ôm hi vọng Nhạc Phong Hoa có thể có chút tin tức gì, đến chính hắn cũng không thể, việc tìm Xích Cư Thạch tưởng dễ dàng nhưng giờ lại trăm ngàn khó khăn.

-“Xích Cư Thạch là linh thạch nó có linh tính cũng có sinh mạng, chỉ có thể do nó tình nguyện để ngươi sử dụng bằng không cũng vô tác dụng”. Tiểu Mao gật đầu phụ họa, điều Nhạc Phong Hoa muốn nói chính là điều nó muốn nói, cả căn phòng chìm vào trầm mặc.

-“Thật không có cách gì sao?”. Cật lực đến Xích Huyền Sơn Sở Tử Ngôn thật không cam lòng cứ như thế chịu thua, tính mạng của Ngân Phách không phải chuyện nàng dám đánh cuộc, hắn đã không trì hoãn được nữa, dù chỉ có một tia cơ hội nàng nhất định sẽ tận dụng triệt để.


-“Tìm được huyễn giới sinh ra nó chính là cách duy nhất”. Nhạc Phong Hoa áy náy trả lời, hắn thật có lòng nhưng lực bất tòng tâm, suốt nhiều năm qua ở tại đây hắn vốn chưa bao giờ thấy Xích Cư Thạch lộ diện, vấn đề đã vô cùng khó khăn rồi.

-“Ngươi ít nhất cũng góp một phần sức aaa”. Sở Tử Ngôn cười cười nhìn Nhạc Phong Hoa khiến hắn đột nhiên cứng ngắc, khóe miệng ôn nhuận lộ ra tia cười trúc trắc, miễn cưỡng.

-“Ta đi tìm thử xem có thể thu hẹp phạm vi tìm kiếm hay không?”. Dứt lời, bóng dáng Nhạc Phong Hoa lặng mất tâm, thật là bị nàng hù dọa không nhẹ. Tuy mặt ngoài Sở Tử Ngôn nhìn như bình tĩnh nhưng chỉ có chính nàng mới biết mình có bao nhiêu nôn nóng cùng lo lắng mới vô tình lộ ra chút uy áp không nên có, nhìn bóng lưng của Nhạc Phong Hoa, nàng chỉ có thể ở trong lòng xin lỗi hắn.

-“Ngươi cũng đừng lo lắng, nhất định sẽ có biện pháp”. Ngân Tu cuối cùng vẫn là không đành lòng nhìn Sở Tử Ngôn mới chỉ có thể xem là tiểu hài tử nhưng nàng lại bất chấp mang bao nhiêu gánh nặng trên vai, đừng tưởng nó không biết, chuyện tiểu hồ ly xuất hiện cùng việc xưng hô chủ nhân ít nhiều tiết lộ thân phận nàng không đơn giản như vậy, liệu một nữ hài tử như nàng còn có thể chịu đựng được hay không? Lần đầu, tiểu hồ ly đồng nhất quan điểm với Ngân Tu, đầu nhỏ liên tục gật gật, nó cũng muốn nàng nghỉ ngơi một chút, nhìn nàng mệt mỏi người làm thuộc hạ như nó thật quá vô dụng. Sở Tử Ngôn cười nhẹ vuốt ve tiểu hồ ly đưa đôi mắt trấn an tới Ngân Tu ý bảo nàng không sao, cuộc đời nàng có những người này ở bên cạnh nàng còn cầu gì hơn, chỉ mong sau cơn mưa trời lại sáng, Ngân Phách có thể tỉnh, cùng mọi người an an bình bình trôi qua mà sống, thật sự rất tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận