Viên Xuân


Cảnh vật xa lạ, cảm xúc xa lạ, đang tiêu tan, cũng đang tích tụ.
— Nhật kí An Viên
An Viên vốn muốn vào trại giam gặp An Quốc Khánh một lần trước khi đi theo Giang Lam, nhưng vì không phải ngày thăm, lại đang nghỉ Tết, không gặp được người, chỉ viết một bức thư cho chú, nói mình đã đi theo Giang Lam, lại để địa chỉ mới cho An Quốc Khánh.
An Viên và Giang Lam đến Quảng Châu vào tối 30, ngoài sân bay đã có người đợi sẵn, là tài xế của Giang Lam, vẫn luôn đi theo Giang Lam, Giang Lam gọi ông là chú Trương.
Xuống máy bay xong lại đi ô tô gần một tiếng nữa, An Viên ngồi ghế sau, mình dán chặt vào cửa xe, đầu quay ra cửa sổ, tiếng săm xe ma sát vang lên rất lớn bên tai.
Bên ngoài đang tràn ngập không khí Tết, pháo nổ không ngừng, tiếng lộp bộp văng vẳng, vào đến nội thành, đèn neon không ngừng lùi về sau, từng tòa nhà cao vút lướt qua cửa sổ, ô tô xuyên qua một cây cầu vượt lớn vắt ngang trên sông.
Bên đường có không ít trẻ con đang cầm pháo hoa chạy tới chạy lui.
Quê nhà không có đèn neon, nơi ấy chỉ có tuyết.
Tất cả mọi thứ nơi đây đối với An Viên mà nói đều xa lạ, ô tô vẫn đang chạy về phía trước, cậu không biết mình sẽ dừng ở đâu, nhưng lại biết mình thật sự đã rời xa nơi đã sinh sống bao năm qua, rời xa ông bà, rời xa Thẩm Hành Xuân.
Trong xe rất nóng, An Viên vẫn mặc quần áo khi đi, áo bông và giày rất dày, tuy đã không đội mũ nữa, nhưng vẫn ra rất nhiều mồ hôi, lăn từ hai má xuống, An Viên chốc chốc đưa lau.
“Tiểu Viên nhi, nóng không?” Giang Lam thấy mặt An Viên hơi đỏ, đưa sang một tấm khăn vuông lau mồ hôi màu lam.

“Nóng thì cởi bớt một áo đi, Quảng Châu nóng hơn nhà ông bà, ban ngày càng nóng hơn.”
An Viên đón lấy khăn vuông từ tay Giang Lam, lau trên đầu, nói “cảm ơn” rồi cởi áo bông ngoài cùng ra.
Suốt đường đi An Viên không nói chuyện với Giang Lam mấy, Giang Lam hỏi gì cậu đáp nấy, cổ họng rất đau, giọng nói cứ vừa khàn vừa ráp, cộng thêm không ngủ đủ, đáy mắt đã hằn rất nhiều tia máu đỏ.
“Sắp đến rồi, đến nơi ăn cơm xong thì nghỉ ngơi cho tốt.” Giang Lam nói.
An Viên gật đầu, không nói gì.
Cuối cùng ô tô rẽ vào một khu biệt thự cao cấp, An Viên ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài, tất cả đều là nhà kiểu Tây ba tầng, mỗi tòa đều có một khoảng sân nhỏ biệt lập, xe lái thêm năm phút, dừng trước cổng một tòa trong đó.
“Mẹ cũng mới đến lần đầu.” Sau khi xuống xe, Giang Lam nói với An Viên.

“Mấy năm mẹ chưa về nước rồi, căn nhà này là một thời gian trước khi mẹ chuẩn bị về đón con nhờ bạn thu xếp hộ, Tiểu Viên nhi có thích chỗ này không.”
An Viên khoác ba lô của mình, tay xách túi đồ ăn đầy ắp bà cho cậu, đứng ở cửa, ngước lên nhìn một cái, cánh cổng đen sì của biệt thự vừa cao vừa hiên ngang, hai bên cổng dán câu đối, trên nóc cũng treo hai chiếc đèn lồng đỏ, đèn lồng đỏ rất đẹp, khác với đèn ông làm từ que trúc dán giấy đỏ, là hình tròn khuôn thước, bên trên in họa tiết đẹp đẽ, chùm tua rua màu vàng bên dưới vừa dày vừa dài.
An Viên nhìn đèn lồng đỏ, líu ríu một tiếng.
“Cũng được ạ.”
“Con thích là được, phòng con ở tầng hai, mẹ đã bảo người chọn trước đấy, là căn ở chính giữa đang sáng đèn ấy” Giang Lam háo hức chỉ cho An Viên.
An Viên chỉ liếc một cái, vẻ mặt không thay đổi mấy, Giang Lam thấy An Viên không quá hứng thú, cô biết không được gấp, tình cảm phải nuôi dưỡng từng chút một, cười kéo tay An Viên đi vào trong.
“Cô giúp việc trong nhà chắc đã nấu xong cơm tất niên rồi, mình vào hấp há cảo ăn.”
An Viên nhận thấy bàn tay đang kéo cánh tay cậu của Giang Lam, tuy hơi không quen, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi cạnh Giang Lam về phía trước.
Trên cây trong sân treo đầy đèn màu trang trí, đang thay nhau đổi màu, ánh sáng lấp lánh lướt qua đáy mắt An Viên, thêm chút sắc màu cho đáy mắt vẫn mãi ảm đạm của cậu.
Qua cửa là đến phòng khách sáng bừng rộng rãi, trên bàn ăn màu trắng đã bày đầy những đĩa lớn nhỏ đang nghi ngút hương thơm, còn có mấy đĩa há cảo mới bắc ra đang nóng hôi hổi, cô giúp việc trong bếp vẫn đang bận rộn, Giang Lam giới thiệu với An Viên, đó là cô Lí.
“Chỗ mình đông người lắm ạ?” An Viên đi đến bàn ăn, nhìn đồ ăn khắp bàn, hỏi Giang Lam.
“Không nhiều, thêm chú Trương và cô Lí nữa, chỉ bốn người chúng ta thôi.” Giang Lam đón lấy cặp An Viên, đặt cặp sách cậu lên chiếc ghế bên cạnh, lại để túi đồ ăn kia vào tủ lạnh.
“Vậy có hơi lãng phí không ạ?” An Viên hỏi.
“Hôm nay là Tết, không sao.” Giang Lam quay người qua, kéo An Viên đi rửa tay.

“Mẹ đưa con đi rửa tay, đi đường chắc đói rồi đúng không.”
“Vẫn ổn, không cảm thấy đói ạ.” An Viên đáp.
Tuy không đói, nhưng An Viên vẫn ăn mấy cái há cảo và nửa bát mì, Giang Lam thấy cậu thật sự nuốt không trôi, cũng không ép, lấy hai phong bao lì xì ra đưa cho An Viên.
“Một cái là lì xì mừng tuổi, một cái là lì xì sinh nhật của Tiểu Viên nhi.”
An Viên chỉ liếc một cái đã biết tiền trong đó không ít, đặt chồng lên nhau thành hai xấp dày, cậu do dự một lát, không cầm lấy.
Giang Lam nhét thẳng lì xì vào tay cậu.
“Cầm lấy, Tết phải có lì xì, mẹ cũng đã chuẩn bị lì xì cho chú Trương và cô Lí rồi, chúc mừng sinh nhật Tiểu Viên nhi.”
An Viên cầm lì xì nói “cảm ơn”.
“Về sau không cần nói ‘cảm ơn’ với mẹ, ngồi máy bay lâu thế chắc chắn mệt rồi, lên tầng nghỉ ngơi trước đi, nếu không ngủ được thì xem Đêm mùa xuân một lát, trong phòng con có TV.” Giang Lam cười xoa đầu An Viên.

“Đúng rồi, mấy hôm trước khi mẹ gặp con ở Bắc Kinh đã nhờ người dựa theo vóc dáng con mua một ít quần áo thay, đã đem giặt rồi, treo trong tủ ấy, nếu không vừa con cứ nói với mẹ.”
An Viên gật đầu, nói một tiếng “vâng”, đứng lên lấy cặp sách của mình từ trên ghế, đi đến đầu cầu thang, mới bước lên hai bậc, lại quay sang hỏi Giang Lam.
“Trong phòng con có điện thoại không ạ? Con muốn gọi cho bà một cú báo bình an.”
“Có điện thoại đấy.” Giang Lam nói.

“Ở ngay trên bàn học của con.”
Đèn trong phòng vốn đã mở, sau khi An Viên đi vào liền liếc tổng thể một cái, phòng rất rộng, lớn bằng bốn năm căn phòng nhỏ ở quê nhà, thiết kế theo tông lam nhạt.
An Viên đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài qua khung cửa mở, đằng sau hướng thẳng xuống vườn hoa, trong vườn hoa cũng bày đầy đèn màu, sáng như ban ngày, có thể nhìn rõ hoa đang nở rộ, hàng rào gỗ xung quanh vườn hoa cũng bám đầy dây hoa tường vi như nhà bà, nhưng bây giờ không phải mùa hoa, chỉ có dây leo màu xanh.
An Viên nghĩ, nếu đến mùa hoa tường vi, hương tường vi thoang thoảng chắc có thể bay vào phòng cậu, chỉ là không biết mùi hương liệu có giống quê nhà không.
An Viên không nhìn ngó nhiều, để ba lô mình lên bàn học, ngồi trên sofa cầm điện thoại gọi cho bà.
Cuộc gọi được nhận rất nhanh, là bà nội nhận, An Viên còn chưa lên tiếng, bên kia bà nội đã cất lời:
“Có phải Tiểu Viên nhi không, con đến Quảng Châu chưa?”
“Đến rồi bà ạ, con mới ăn cơm xong, há cảo cũng ăn rồi, mì cũng ăn rồi.” Nghe thấy giọng bà, An Viên bỗng thấy nhẹ nhõm hơn không ít, cảm giác mệt mỏi trên người đã biến sạch, đương nhiên cũng nói nhiều hơn.
“Bà ơi, mọi người ăn cơm chưa ạ?”
“Ăn rồi, đang xem Đêm mùa xuân đây.” Bà nội cười đáp.
“Ông đâu ạ?”
“Ông đi khám bệnh rồi.”
An Viên nghe tiếng Đêm mùa xuân trên TV qua điện thoại, bây giờ chắc là tiết mục ca múa, tiếng trống rất rõ ràng.
Bà nội nói mấy câu liền trong điện thoại, hỏi cậu đi đường có mệt không, đã ăn gì, ăn có quen không, hỏi xong lại thấy mình hơi lắm chuyện, bây giờ An Viên đang ở với mẹ đẻ, chắc chắn sẽ được chăm sóc rất tốt.
An Viên không hề chê bà lắm chuyện, hai người cười haha, dông dài rất lâu.
Bà nội lại than vãn với An Viên, kể hôm nay ông chọc giận bà rồi, kể Thẩm Thụy nghịch ngợm thế nào, cuối cùng kể Thẩm Hành Xuân dạo gần đây cứ ra núi sau.
Mới đầu An Viên chống khuỷu tay trên bàn học, lòng bàn tay chống cằm, hướng vào ống điện thoại nói chuyện với bà, sau đó dần dần ngồi thẳng lên, ngả người vào lưng ghế, tay cầm ống điện thoại, không lên tiếng.
Bà đã biết chuyện Thẩm Hành Xuân bị thương ở chân lúc trước, bà tưởng An Viên nghe Thẩm Hành Xuân ra núi sau chắc chắn sẽ sốt ruột hỏi mấy câu, nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng hít thở nhẹ bẫng và một chút tạp âm, không còn gì khác nữa.
Nếu đổi lại là hai năm Thẩm Hành Xuân đi Bắc Kinh học, chỉ cần vừa gọi điện về, An Viên bất luận đang ngồi ở đâu, tai cũng sẽ dỏng thật cao, nếu có thể nhìn thấy đôi tai vô hình thì sẽ phát hiện tai An Viên đã đục thủng trần nhà, đục thẳng được đến tận Bắc Kinh. 
Bà cụ tuy đã cao tuổi, lòng vẫn sáng như gương, hôm ấy khi An Viên đi bà đã nhận ra An Viên và Thẩm Hành Xuân không đúng lắm, bây giờ càng cảm thấy vấn đề không nhỏ.
Bà biết tính tình Thẩm Hành Xuân, hỏi anh nhất định không hỏi ra được gì, chỉ có thể hỏi từ phía An Viên.
“Tiểu Viên nhi không hỏi anh con lên núi sau làm gì à?”
An Viên xuôi theo lời bà, hỏi:
“Anh Xuân ra núi sau làm gì vậy ạ?”
“Tiểu Thụy kéo nó ra núi sau trượt tuyết rồi.”
An Viên cựa chân, lại hỏi:
“Chân anh ấy bị thương, có trượt được không ạ?”
“Tiểu Thụy nói nó không trượt, chỉ ngồi dưới chân núi đợi thôi.”
“Ngồi trong đống tuyết ạ?”
“Cũng không có chỗ nào khác để ngồi, chẳng ngồi trong đống tuyết thì sao.”
Bà nói xong, An Viên lại không đáp nữa, bà đợi một lúc, hỏi tiếp:
“Tiểu Viên nhi có phải xích mích với anh Xuân không?”
An Viên chối rất nhanh.
“Không xích mích ạ.”
Bà cụ không tin.
“Vậy có muốn nói với anh Xuân một câu không? Nó đang sắp xếp đồ Tết trong gian phụ, còn chưa biết con đã đến nơi, bà đi gọi nó sang bắt máy nhé?”
“Thôi đừng gọi anh Xuân bà ạ.” An Viên đáp vội.

“Bà ơi, mai con lại gọi cho bà nhé, hôm nay mệt quá rồi.”
Nếu An Viên cũng không muốn nói, bà cũng không hơi đâu hỏi dồn, chỉ nói:
“Lớn cả rồi, đứa nào cũng có tâm sự riêng rồi, nhưng bất kể ra sao, dù gì vẫn là anh em đấy.”
An Viên lại cười nói:
“Bà ơi, không có gì thật mà, hai anh em con ổn lắm.”
Hai anh em rốt cuộc có ổn hay không, chỉ riêng họ biết.
Khi Lâm Hạo đến tìm Thẩm Hành Xuân, bà vừa cúp điện thoại của An Viên, anh ôm cả thùng pháo hoa trong tay, vừa vào nhà đã kêu:
“Đại Xuân, Tiểu Viên nhi, ra đốt pháo hoa đê, tao đã lấy cả một thùng, ba đứa mình đốt được cả đêm đấy.”
“Không có Tiểu Viên nhi, có Tiểu Thụy nè, Tiểu Thụy ra đốt pháo hoa với anh.” Thẩm Thụy chạy qua chỗ Lâm Hạo.
“Năm nay Tiểu Thụy về ăn Tết à.” Lâm Hạo ngó nghiêng trong nhà, để thùng pháo hoa xuống đất, chỉ thấy bà, nói với bà mấy tiếng “chúc mừng năm mới”, lại hỏi.
“Bà ơi, Tiểu Viên nhi và Đại Xuân đâu ạ?”
“Tiểu Viên nhi đi theo mẹ thằng bé rồi, Đại Xuân đang ở trong phòng nhỏ.”
Lâm Hạo vừa nghe liền quay người ra khỏi cửa, khi vào phòng nhỏ, Thẩm Hành Xuân đang sắp xếp đồ đạc, anh đi qua vỗ vai Thẩm Hành Xuân, hỏi:
“Đại Xuân, chuyện gì thế? Tiểu Viên nhi đi rồi à?”
Động tác trên tay Thẩm Hành Xuân không dừng, anh hỏi lại:
“Mày về bao giờ thế?”
“Chiều qua tao mới về, nghỉ xong thì đi Hàng Châu chơi một chuyến với Lí Như.” Lâm Hạo giữ cái thùng trong tay Thẩm Hành Xuân lại.

“Tao hỏi Tiểu Viên nhi sao lại đi cơ mà.”
“Mẹ thằng bé đến, đã đón thằng bé đi rồi.” Thẩm Hành Xuân bình tĩnh nói.
“Mẹ nó đưa nó đi đâu?” Lâm Hạo hỏi.
“Bây giờ chắc đã đến Quảng Châu rồi, sau đó sẽ đi Washington.” Thẩm Hành Xuân nói xong, bỏ tay Lâm Hạo ra, tiếp tục sắp xếp.
Lâm Hạo lấy làm lạ, trước đây anh từng nghe nói An Viên không có mẹ, đang định hỏi thêm, bỗng thấy một góc sổ màu đỏ lộ ra trong chiếc ba lô đang mở chỗ thành giường, Lâm Hạo thò tay cầm lấy quyển sổ, rút ra ngoài.
Thẩm Hành Xuân liếc thấy, lật tay đẩy tay Lâm Hạo ra, nhét quyển sổ lại ba lô.
“Đừng sờ mó lung tung.”
Lâm Hạo chắc chắn mình không nhìn lầm, giơ ngón tay lên, chỉ vào Thẩm Hành Xuân nửa ngày, ấp a ấp úng hỏi:
“Đại Xuân, Tiểu Viên nhi nói với mày rồi à? Mày biết rồi à?”
Thẩm Hành Xuân kéo khóa ba lô lại, rồi đẩy ba lô vào trong, thong thả hỏi:
“Tao biết gì cơ?”
“Mày đừng vờ vịt với tao.” Lâm Hạo lấy vai huých cánh tay Thẩm Hành Xuân.

“Ban nãy quyển sổ trong ba lô mày không phải chính là nhật kí của Tiểu Viên nhi à? Màu đỏ, tao chắc chắn không nhìn lầm, chắc chắn là sổ nhật kí của Tiểu Viên nhi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui