Viên Xuân


Thế giới bên ngoài em đã xem rồi, em đã đi rất nhiều nơi, quen biết rất nhiều bạn bè, nhưng người em thích vẫn là anh.
— Nhật kí An Viên
Thẩm Hành Xuân cảm giác được hơi ấm sau lưng, cùng lòng bàn tay dán chặt lên bụng dưới mình, đầu ngón tay An Viên khe khẽ run rẩy, trong khoảnh khắc, cơ thể Thẩm Hành Xuân cứng đờ theo sự run rẩy nơi đầu ngón tay An Viên.
Dòng nước bên trên dội xuống người cả hai, lại chảy theo cơ thể đang áp sát nhau, đọng ở mu bàn chân, rơi xuống đất vỡ tan, rồi tung tóe ở đầu ngón chân hai người.
An Viên cảm giác được người Thẩm Hành Xuân đột nhiên căng cứng, lưng, vai, cơ thịt ở bụng dưới vẫn đang co lại từng chút một.
Tiếng nước chảy bao bọc hai luồng hô hấp nóng dính lộn xộn mà ẩm ướt, còn mang theo mùi rượu ngà ngà say bất chợt quấn lấy nhau.
Nhiệt độ trong nhà tắm đang từ từ dâng cao, An Viên hỏi xong não trắng xóa.
Vừa rồi vốn dĩ cậu muốn ra khỏi nhà tắm, sau đó không biết tại sao, chưa nghĩ ngợi gì đã đi tới.
Bây giờ tỉnh táo lại hơi hối hận, ngón tay dán lên bụng dưới Thẩm Hành Xuân không dám cử động dù chỉ một chút, không dám đi lên, càng không dám đi xuống.
An Viên vẫn sợ, cậu sợ Thẩm Hành Xuân vẫn như trước, có khi lời hồi đáp trong nhật kí cậu ấy không có ý như cậu nghĩ, cậu càng sợ Thẩm Hành Xuân vẫn không mảy may phản ứng với mình.
Thẩm Hành Xuân càng không ngờ tới An Viên sẽ ôm anh, rất lâu sau mới nghe rõ câu hỏi của An Viên, giơ tay lên vừa chạm đến mu bàn tay An Viên, vốn muốn ôm cậu xoay người, tiếng chuông cửa bên ngoài nhà tắm bỗng vang lên.
An Viên hoảng loạn giây lát, cựa cổ tay buông bàn tay đang ôm eo Thẩm Hành Xuân ra, lùi ra sau nửa bước.
“Anh Xuân, em đi mở cửa, anh tắm đi.”
Khi Thẩm Hành Xuân quay người lại, An Viên đã cầm khăn tắm trên giá bước ra ngoài.
Cửa nhà tắm mở ra rồi đóng vào rất nhanh, cạch một tiếng.
Thẩm Hành Xuân cúi đầu nhìn mình, ngẩng đầu nhìn cánh cửa nhà tắm đóng chặt, thở dài một tiếng.
Thầm nói, kẻ gõ cửa bên ngoài tốt hơn hết là có chuyện tày trời.
An Viên lau bừa nước trên người, mặc quần áo vào đi đến mở cửa.
Bên ngoài là Tề Vân Phong, thấy khuôn mặt và hai mắt đỏ ửng của An Viên liền giật bắn mình:
“Tiểu Viên nhi, em sao thế, mặt đỏ thế kia, mắt cũng đỏ, không phải dị ứng rượu đấy chứ?”
“Mặt em đỏ lắm ạ?” An Viên còn cầm khăn, sờ sờ mặt mình, rồi dụi dụi mắt, lồng ngực vẫn đang đập thình thịch, cậu chỉ thấy mặt mình nóng, chậm rãi thở một hơi, nói: “Không phải dị ứng, chắc là do vừa tắm xong, nước nóng quá thôi.”
Tề Vân Phong đi vào hai bước, đóng cửa, nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm, cong môi hất cằm về phía nhà tắm một cái.
“Trong đó là Đại Xuân đúng không, em tắm chung với Đại Xuân à?”
“Không có không có.” An Viên vội chối.

“Em tắm xong anh em mới vào.”
Tề Vân Phong chỉ cười cười, không hỏi nhiều, đi đến sofa, lấy chân móc một cái ghế rồi ngồi xuống.
“Anh Phong, muộn thế này rồi mà sao còn chưa ngủ?” An Viên lại cầm khăn lau tóc, đi đến giường ngồi lên mép.
“Tiểu Bạch cãi nhau với anh rồi.” Tề Vân Phong thở dài một tiếng.

“Nãy anh gọi cho nó mấy cuộc liền nó cũng tắt, không bắt máy anh, máy bàn trong nhà cũng không nghe, cho anh mượn điện thoại Tiểu Viên nhi một lát.”
An Viên nói một tiếng vâng, quay đầu lấy điện thoại mình trên đầu giường, tìm số Cảnh Bạch trong danh bạ, đưa điện thoại cho Tề Vân Phong.
“Sao lại cãi nhau với anh Bạch em thế ạ?”
“Đợt này nó có hoạt động ở Bắc Kinh, anh không muốn nó tham gia, nó không chịu.” Tề Vân Phong đón lấy điện thoại, nhấn thẳng nút gọi.

“Lần này còn không về cùng anh, tự nó còn giận ngược, nói anh cố ý không đợi nó đi cùng.”
An Viên cười, lại có chút hâm mộ Tề Vân Phong và Cảnh Bạch, người yêu với nhau cãi cãi cọ cọ, vui ghê.
Cảnh Bạch ở đầu bên kia thấy là điện thoại của An Viên, bắt máy rất nhanh, gọi trước một tiếng “Tiểu Viên nhi.”
Tề Vân Phong đã mở loa ngoài, An Viên nghe thấy giọng Cảnh Bạch, nói vào điện thoại:
“Anh Bạch, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới Tiểu Viên nhi, qua Tết đến Bắc Kinh chơi không?” Cảnh Bạch nói.
“Lần này chắc em không có thời gian đi rồi, mấy ngày nữa là phải đi rồi, chắc đợi nghỉ hè mới có thời gian qua.” An Viên nói.

“Anh Bạch, em không nói với anh nữa nha, anh Phong đang ngồi cạnh em đây, anh ấy bảo muốn nói chuyện với anh.”
Tề Vân Phong tắt loa ngoài, nói vào điện thoại:
“Tiểu Bạch, anh…”
Cảnh Bạch ở bên kia chắc muốn dập máy, Tề Vân Phong nói mấy tiếng “đừng đừng đừng” liền, lại nói:
“Đừng dập, anh mượn điện thoại Tiểu Viên nhi gọi cho em đấy, em phải nghe anh nói hết đã.”
Cảnh Bạch đầu kia nói gì An Viên không nghe thấy nữa, Tề Vân Phong đứng dậy khỏi ghế, cầm điện thoại đi tới cửa sổ, khoanh tay dựa vào máy sưởi tập trung trò chuyện với Cảnh Bạch.
Thẩm Hành Xuân đã tắt vòi hoa sen, nghe thấy câu An Viên nói mấy ngày nữa là phải đi, vội lấy khăn lau nước trên người, đi đến gõ cửa, gọi An Viên:
“Tiểu Viên nhi, lấy hộ anh cái áo với.”
An Viên đứng lên “vâng” một tiếng, tìm một cái áo của Thẩm Hành Xuân trong va li đang mở, cầm lấy vào thẳng nhà tắm.
Thẩm Hành Xuân đứng ngay cạnh bồn rửa tay, An Viên giơ áo lên trước mắt anh, nói:
“Này.”
Thẩm Hành Xuân đang để trần nửa thân trên, bên dưới chỉ để lộ bắp chân, An Viên không biết nhìn vào đâu, mắt láo liên trong nhà tắm, cuối cùng vẫn ngước lên nhìn mặt Thẩm Hành Xuân.
Mắt Thẩm Hành Xuân cũng đỏ, trên đỉnh môi còn có một giọt nước nho nhỏ, lấp lánh dưới ánh đèn.
Anh mím môi, giọt nước biến mất, đón lấy áo, cầm vào tay áo ngắn mặc lên đầu.
An Viên quay người định đi, một bên tay Thẩm Hành Xuân đã chui vào ống tay áo, cảm giác được động tác của An Viên, vươn chân ra chặn cậu lại, cánh tay đã xỏ qua tay áo giữ lấy cánh tay cậu, nói:
“Đừng đi vội, đợi anh một lát.”
An Viên không đi nữa, đứng nguyên tại chỗ, Thẩm Hành Xuân nắm cánh tay cậu không buông, nghiêng người về phía trước, chặn trước mặt cậu.
An Viên bị anh áp sát, ngả ra sau, lưng dựa vào thành bồn rửa tay.
Thẩm Hành Xuân mặc áo bằng một tay hơi tốn sức, An Viên đưa tay kéo giúp anh.
Thẩm Hành Xuân thấy An Viên không đi nữa, buông cậu ra, bỏ khăn ra bắt đầu mặc quần.
Mắt An Viên cứ nhìn chằm chằm cổ áo Thẩm Hành Xuân, cậu biết anh đã cởi khăn tắm, nhưng không hề liếc xuống dưới.
Thẩm Hành Xuân mặc quần áo xong, kéo mép quần, lần này hai tay siết chặt cánh tay An Viên, khẽ hỏi:
“Bao giờ đi?”
An Viên cũng khẽ đáp:
“Mấy hôm nữa, khoảng mùng mười, em đã nghỉ quá nhiều ngày, bắt buộc phải đi rồi.”
An Viên nghỉ đông nghỉ hè không giống Thẩm Hành Xuân, Tết là xin nghỉ để về, không phải được nghỉ, Thẩm Hành Xuân chau mày.
“Chỉ còn bốn ngày thôi à?”
An Viên gật đầu, cậu bị Thẩm Hành Xuân giữ trước người, không gian quá nhỏ, hơi động đậy cẳng chân, mũi dép lê sượt qua cẳng chân Thẩm Hành Xuân qua lớp vải quần và bên trong cổ chân trần của anh.
Thẩm Hành Xuân nặng nề hít thở, bàn tay nắm cánh tay An Viên siết mạnh.
An Viên cảm giác cánh tay hơi đau, ngước lên nhìn Thẩm Hành Xuân, đáy mắt còn có một lớp hơi nước mông lung.
Mắt cậu vốn đã đỏ, bị Thẩm Hành Xuân siết như thế, bây giờ càng đỏ hơn.

Cậu mím môi, thấp giọng nói:
“Anh, đau.”
Thẩm Hành Xuân buông cánh tay An Viên ra, nhưng không buông người cậu, hai tay vươn ra sau lưng An Viên, bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy lưng dưới An Viên, biến thành giữ lưng cậu, giữ cậu ở trước mặt, ở tư thế này, bọn họ càng gần hơn.
Đôi môi mím chặt của An Viên hơi hé ra, cổ họng vang lên một tiếng rên nhẹ tủn mủn.
Bàn tay vừa nới lỏng một chút của Thẩm Hành Xuân lại không nghe sai khiến mà siết chặt hơn, anh ấn An Viên vào lòng mình, cúi đầu hôn lên đôi môi đang hé của cậu.
An Viên cảm giác một mảng bóng đen lớn phía trên sập xuống, ngay sau đó là nhiệt độ nóng bỏng từ môi Thẩm Hành Xuân, bỏ qua lần cậu hôn Thẩm Hành Xuân trước khi đi, đây xem như nụ hôn chính thức đầu tiên giữa hai người, trúc trắc như hai con thú nhỏ đang ẩu đả cắn xé nhau.
Hai người đều không có kinh nghiệm, đầu lưỡi Thẩm Hành Xuân cọ vào răng An Viên mấy lần, hơi đau.
Dưới cơn đau, lửa bốc lên từ nơi sâu thẳm, không ngừng dâng cao phun trào, thiêu đốt hai người từ mũi chân.
Hai hơi thở quấn quýt vào nhau còn xen lẫn chút mùi rượu không hề khó ngửi, đổ sạch vào ngọn lửa, chỉ còn lại hơi ấm đang không ngừng rít gào.
An Viên lại thử vươn đầu lưỡi, song bị Thẩm Hành Xuân nuốt trọn.
Cậu bị Thẩm Hành Xuân hôn đến nhũn cả hai chân, mình mẩy mềm oặt như một miếng bông ngấm nước, nếu không phải Thẩm Hành Xuân đang ôm eo cậu, chắc đã sụp xuống đất từ lâu.
Thẩm Hành Xuân cũng chẳng đỡ hơn, nghe thấy hô hấp ngày càng nặng nề của An Viên, đến khi mình cũng không thở được nữa mới buông môi An Viên ra, khi rời nhau còn mang theo mấy sợi bạc trong suốt.
Thẩm Hành Xuân không nhịn được, lại cắn nhẹ mấy cái lên môi An Viên mới hoàn toàn buông ra.
Anh thở dốc vài hơi mới lên tiếng:
“Anh bảo em về, là vì anh muốn nhìn thấy em, em về rồi, anh nhìn thấy rồi, nhìn thấy xong thì phát hiện không muốn để em đi nữa, anh không nỡ, cực kì không nỡ.”
Hai tay Thẩm Hành Xuân nâng cằm An Viên, lại hôn lên cằm cậu, nói.
“Bốn năm trước cũng không nỡ…”
Thẩm Hành Xuân vừa dứt lời, nước mắt đã ứa ra từ khóe mắt An Viên, rơi vào lòng bàn tay Thẩm Hành Xuân.
Thẩm Hành Xuân cúi đầu hôn mắt An Viên, hôn dọc theo nước mắt cậu đến tận đáy cổ, anh hôn càng nhiều, An Viên khóc càng dữ.
An Viên vốn không muốn khóc, nhưng cậu không kìm nổi, Thẩm Hành Xuân lại hôn lên mi cậu, khẽ dỗ dành:
“Tiểu Viên nhi đừng khóc, nhìn thấy em khóc anh không chịu nổi, hễ em khóc là anh thấy khó chịu.”
An Viên hít hít mũi, ngả lên ngực Thẩm Hành Xuân quẹt nước mắt, tuy Thẩm Hành Xuân đã nói rồi, nhưng cậu vẫn muốn hỏi lại lần nữa.
“Anh Xuân, anh thích em không?”
“Thích.” Lòng bàn tay Thẩm Hành Xuân đặt ở sau đầu An Viên, vuốt xuống từng chút, vuốt đến đáy cổ rồi nắn nắn.

“Có lẽ là anh chậm hiểu quá, bây giờ mới nhận ra…”
Tề Vân Phong dùng điện thoại xong, gõ cửa nhà tắm.
“Tiểu Viên nhi, điện thoại anh để trên bàn nhé, anh về luôn đây.”
An Viên đẩy Thẩm Hành Xuân một cái, mở miệng đáp một tiếng, nhưng giọng cậu quá nhỏ.
Thẩm Hành Xuân ôm vai cậu, nói ra bên ngoài:
“Đi mau đi.”
Tề Vân Phong cười, hai tay đút túi, đẩy cửa đi.
An Viên đưa tay xoa mặt, nghe thấy tiếng cửa đóng bên ngoài mới lên tiếng:
“Anh Xuân, có phải anh Phong nghe thấy rồi không.”
“Không nghe thấy đâu.” Thẩm Hành Xuân xoa đầu An Viên một cái.

“Hai đứa mình làm khẽ mà.”
“Thế sao em cứ cảm giác là anh Phong nghe thấy rồi nhỉ.” An Viên thấy hơi ngại.
“Anh ấy không phải nghe thấy, anh ấy biết rồi.”
“Biết gì cơ?”
“Anh vừa nói với anh Phong rồi, Vu Dương và Lâm Hạo cũng biết.” Thẩm Hành Xuân mở cửa, kéo tay An Viên ra ngoài.

“Hôm nay anh vốn cũng định nói chuyện tử tế với em mà.”
An Viên cầm ngón trỏ Thẩm Hành Xuân lắc lắc.
“Em làm lỡ chuyện của anh rồi hả.”
Thẩm Hành Xuân kéo An Viên đến cạnh ghế, ngồi xuống rồi kéo cổ tay cậu, ôm An Viên ngồi trên đùi mình. 
“Trước đây đều là em nói với anh, lần này anh vốn muốn lên tiếng trước.”
An Viên ngồi trên đùi Thẩm Hành Xuân, hai tay đan quanh cổ anh, cúi đầu nhá mấy sợi tóc trên đầu Thẩm Hành Xuân.
Tóc Thẩm Hành Xuân rất cứng, An Viên thấy hơi châm chích, cậu lại mím môi, đáp:
“Em không quan tâm ai nói trước, trước đây anh bảo muốn em ra ngoài xem, em xem rồi, đã đi rất nhiều nơi, đã quen biết rất nhiều bạn bè, nhưng em vẫn cứ thích anh.”
An Viên lại nhá mũi Thẩm Hành Xuân, cuối cùng ngả lên vai anh, cằm tựa lên đầu vai anh, giọng mũi rất nặng, nước mắt trượt qua sống mũi, nhỏ lên vai Thẩm Hành Xuân.
“Anh, anh biết không? Em thấy em ích kỉ lắm, ích kỉ đến độ cố ý để lại nhật kí cho anh, em nghĩ, nếu cả đời anh cũng không thể thích em, vậy nhật kí sẽ như một con dao em cố ý đâm vào tim anh trước khi đi, bản thân em biết con dao ấy là thế nào, cho dù sau này anh thật sự ở bên một cô gái nào đó, nhưng chỉ cần nhớ đến quyển nhật kí ấy, em biết con dao đó sẽ khoét một lỗ trong tim anh, máu chảy đầm đìa, mới nghĩ đến thôi em đã thấy đau, nên về sau em không dám liên lạc với anh.”
An Viên cọ hết nước mắt chảy xuống cằm lên vai Thẩm Hành Xuân, cậu thè đầu lưỡi liếm khóe môi hơi nứt nẻ, trên môi còn có mùi hương và hơi ấm của Thẩm Hành Xuân.
“Anh Xuân, em thường tự nghĩ, nếu anh không xem nhật kí thì tốt rồi, xé rồi vứt rồi đốt rồi, đều tốt, thế nào cũng được, em không muốn khi anh nhớ đến em sẽ khó chịu, hay ghê tởm…”
“Không có ghê tởm.” Thẩm Hành Xuân cắt ngang lời An Viên, anh nghe lời An Viên nói mà lồng ngực căng phát đau, bàn tay vỗ nhẹ từng cái trên lưng An Viên.
“Em viết nhật kí bốn năm, cũng đủ để anh xem mỗi ngày mỗi đêm trong bốn năm rồi, không có ghê tởm, chỉ có đau lòng, còn có thích…”
“Nhưng anh…trước đây anh chưa từng có phản ứng với em.” An Viên nói cực kì tủi thân, nghĩ mãi nghĩ mãi khoang mũi cay phát đau.

“Không thích con trai, còn bị con trai hôn lâu như thế.”
“Đêm ấy em đã khóc suýt ngất cả ra rồi, nước mắt đầm đìa cả mặt anh, áo còn ướt đẫm nước mắt em, anh xót tí chết, anh có phản ứng gì được.” Thẩm Hành Xuân đáp, ngón tay nhéo một cái lên đùi An Viên.

“Em còn nói anh, em có phản ứng không?”
An Viên bị Thẩm Hành Xuân nhéo liền thẳng lưng lên, động một cái, mông An Viên liền cọ lên trước.
Lần này cậu cảm nhận được rõ sự thay đổi ở thân dưới Thẩm Hành Xuân, tự hồi tưởng một lát, khẽ nói:
“Hôm ấy em hình như cũng không có phản ứng, em đã khó chịu muốn chết rồi…”
“Bản thân em không có phản ứng, còn đòi anh có phản ứng à.” Thẩm Hành Xuân lại xoa lên chỗ anh vừa nhéo An Viên.

“Em như thế không phải là tiêu chuẩn kép sao.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui