Tuyết và đêm, không còn là nỗi thấp thỏm lo sợ.
— Nhật kí An Viên
An Viên nói mấy tiếng “không phải tiêu chuẩn kép”, lại ngồi trên đùi Thẩm Hành Xuân nửa ngày, cuối cùng lắc lắc vai anh, nói:
“Anh, anh bế em lên giường đi.”
Hiện tại Thẩm Hành Xuân đã là bạn trai chính thức của cậu rồi, hai người còn mới trao nhau một nụ hôn chính thức, cậu còn ngồi trên người Thẩm Hành Xuân, thân mật biết bao.
Bây giờ An Viên yêu cầu cái gì đều là lời ngay lẽ thẳng, nước mắt vừa rơi vẫn đang lấp lánh trên mặt, đâu đâu cũng mãn nguyện.
Thẩm Hành Xuân hai tay giữ mông An Viên đứng dậy, xốc lên, liếc về phía giường một cái, lùi ra sau hai bước.
Chính vào lúc chân anh mới kê lên giường, An Viên lập tức đè anh xuống, hai người cùng ngã lên chiếc giường đôi đằng sau.
An Viên còn nằm trên người Thẩm Hành Xuân.
Đệm giường rung lắc mấy cái, chân hai người trống không, dép lê trên chân đã tuột ra.
Chân Thẩm Hành Xuân chẳng may đập vào góc giường rắn chắc, khi ngã lên giường lưng bật lên một cái, An Viên cúi đầu, trán liền đập vào sống mũi anh.
Thẩm Hành Xuân thấy mũi tê rần, hít một tiếng, nghèn nghẹn nói:
“Viên nhi, đau.”
An Viên nghe Thẩm Hành Xuân kêu đau, đưa tay sờ mũi anh, lại thổi mấy hơi.
An Viên thổi vào mũi anh nửa ngày, Thẩm Hành Xuân cong ngón chân, cười nhẹ mấy tiếng rồi nói:
“Hết đau rồi.”
An Viên nhìn mắt anh, tưởng Thẩm Hành Xuân đang trêu mình, há miệng nhá một cái lên chóp mũi anh.
“Anh lừa em.”
“Không lừa em mà.” Thẩm Hành Xuân nói.
“Vừa nãy đúng là hơi đau, nhưng em thổi cái là hết đau rồi.”
Khi Thẩm Hành Xuân cười, lồng ngực cũng rung theo, An Viên vốn đang nằm trên ngực anh, đợi anh ngưng cười, nâng mặt Thẩm Hành Xuân lên, nghiêm túc nhìn anh, mấy giây sau nói:
“Anh, mình làm đi.”
Ngón tay Thẩm Hành Xuân ôm eo An Viên, vuốt ve lên xuống mấy cái qua lớp áo.
“Mình chưa chuẩn bị gì hết mà.”
“Không cần chuẩn bị gì hết.” An Viên lắc chân.
“Mình làm đi anh, anh không muốn à?”
“Anh sợ em đau.” Thẩm Hành Xuân đưa cằm cọ vào cằm An Viên hai cái.
“Không muốn em đau.”
An Viên nghe xong cụp mắt, lại nằm ra ngực Thẩm Hành Xuân, kéo chăn bên cạnh che lên lưng mình, che mình kín mít, bắt chước bộ dạng Thẩm Hành Xuân lúc trước bị ốm, che cả đầu mình, nửa ngày không lên tiếng.
Thẩm Hành Xuân kéo chăn trên đầu An Viên xuống, đắp ở lưng An Viên, dịu dàng nói:
“Đừng cả nghĩ, anh sợ lần đầu tiên đã cho em trải nghiệm không tốt, anh sợ làm em bị thương.”
Những năm nay Thẩm Hành Xuân đọc không hề ít sách phổ cập về đồng tính, không phải không biết cần làm thế nào, nhưng anh thực sự chưa chuẩn bị trước.
Tuy họ chưa từng thử, nhưng nghĩ cũng biết, bên tiếp nhận rất dễ bị thương, đặc biệt là khi họ đều chưa có kinh nghiệm, anh không muốn An Viên đau.
An Viên dùng mũi hầm hừ một tiếng, ra hiệu mình biết rồi, lăn xuống khỏi người Thẩm Hành Xuân, bò đến bên giường tắt đèn, nằm ngay rồi nói:
“Anh, nằm xuống ngủ thôi.”
Thẩm Hành Xuân lật mình, nằm cạnh An Viên.
An Viên mới nãy còn nói đi ngủ, đợi Thẩm Hành Xuân nằm xuống đã chui vào lòng anh, gối lên cánh tay anh, nhấc chân gác lên bụng anh, môi dán bên dái tai Thẩm Hành Xuân, khi lên tiếng cọ nhẹ vào dái tai anh một cái, lúc nói đa phần là bật hơi, còn phả vào tai anh.
“Anh, vậy anh không khó chịu à?”
Thẩm Hành Xuân chỉ thấy nửa bên người mình đã tê dại, anh cũng biết An Viên đang cố tình, yết hầu chuyển động mấy cái, có gì nói nấy:
“Khó chịu.”
“Em giúp anh nhé.” An Viên đúng là cố tình, cậu không thích Thẩm Hành Xuân từ chối cậu, tuy cậu biết Thẩm Hành Xuân không muốn cậu đau, nhưng vẫn dùng khuỷu tay đẩy chăn lên, chui thẳng vào.
Khi Thẩm Hành Xuân ý thức được An Viên muốn làm gì, hai tay giữ vai cậu lại, không cho cậu tiếp tục chui xuống dưới.
“Anh, có phải anh vẫn không thể chấp nhận em không?” Đầu An Viên đội chăn, ngước lên nhìn Thẩm Hành Xuân trong bóng tối.
Thẩm Hành Xuân buông vai An Viên ra, vò tóc cậu một cái, khàn giọng nói:
“Dùng tay, đừng dùng miệng.”
An Viên không nghe, chui xuống dưới tiếp, nằm lên bụng dưới Thẩm Hành Xuân, cúi đầu trực tiếp dùng răng cắn mở dây chun trên quần Thẩm Hành Xuân.
Thẩm Hành Xuân vẫn không nỡ, nhưng sức chịu đựng của anh có tốt nữa cũng không kìm chế nổi khi An Viên làm vậy với mình.
Anh không muốn An Viên khó chịu, cứ cắn răng nhịn, nhưng khi động tình bàn tay vẫn giữ chặt lấy vai An Viên.
Cổ họng An Viên hơi đau, vai cũng hơi đau, nhưng không tránh, cũng không di chuyển.
…
Dự báo thời tiết nói đêm nay có tuyết, bên ngoài quả thật gió đã nổi, tuyết đã rơi.
Kính của khách sạn là hai lớp, cách âm rất tốt, nhưng vẫn sẽ nghe ít tiếng gió, cùng âm thanh vụn vặt khi gió thổi tuyết đập vào cửa.
Nhưng chút tiếng ồn đó không đủ để quấy rầy hai người trên giường.
Lúc hai người kết thúc đã quá nửa đêm, vốn chỉ muốn một lần, sau đó mấy lần liền, nhưng không làm đến bước cuối.
Khi An Viên xuống giường, bẹn nhức, hai chân mềm nhũn, làn da phần đùi non đau nhức, trên mình là vệt trắng chưa khô lẫn đã khô.
Cậu không muốn tự đi, dang tay ra để Thẩm Hành Xuân bế, Thẩm Hành Xuân bế An Viên vào nhà tắm, bế cậu tắm.
Hai tay An Viên ôm cổ Thẩm Hành Xuân, cứ bám trên người anh.
Thẩm Hành Xuân rửa sạch cho An Viên trước, rồi dội qua cho mình, sau đó mới bế An Viên về giường.
An Viên hơi mệt, cứ nhắm tịt mắt, tuy không làm đến bước cuối, nhưng cậu vẫn bị Thẩm Hành Xuân làm đến khóc, không phải đau, mà là không kìm được.
Thẩm Hành Xuân nằm xuống rồi hôn lên cổ An Viên mấy phát liền, như thể hôn thêm mấy cái, cổ họng An Viên sẽ hết đau, vừa hôn vừa dùng tay xoa chân An Viên.
Mấy phút sau Thẩm Hành Xuân vẫn xoa chân An Viên, ngón tay Thẩm Hành Xuân chai sần, khi sờ An Viên mang đến cảm giác đau ngứa ngâm ngẩm.
An Viên bật cười.
“Anh, anh mà xoa nữa là đêm nay mình khỏi ngủ luôn đấy.”
Bấy giờ Thẩm Hành Xuân mới buông tay, ôm chặt vai An Viên, nói:
“Ngủ thôi.”
“Anh, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Ngày hôm sau Thẩm Hành Xuân bị tiếng chuông điện thoại trên bàn đầu giường đánh thức, anh vươn tay mò điện thoại, cầm lên ấn nút nghe, “alo” vào điện thoại một tiếng.
Giang Lam đầu bên kia im lặng một lúc, nghe ra không phải giọng An Viên, là Thẩm Hành Xuân, điều chỉnh một lát, nói:
“Là Đại Xuân đúng không.”
Thẩm Hành Xuân nghe giọng Giang Lam mới ý thức được là điện thoại An Viên, vốn dĩ còn rất ngái ngủ, bây giờ đã tỉnh quá nửa, dụi mắt chống tay ngồi dậy.
Anh vừa cử động, chăn liền trượt xuống khỏi người An Viên, đêm qua đi ngủ An Viên không mặc áo, vai lộ ra quá nửa.
Thẩm Hành Xuân kéo chăn lên đắp cho An Viên, che đi phần vai của cậu rồi mới nói vào điện thoại:
“Cô ạ, cháu Đại Xuân đây, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Giọng Giang Lam rất bình tĩnh, hỏi: “Tiểu Viên nhi vẫn chưa dậy à?”
Thẩm Hành Xuân cúi đầu nhìn một cái, An Viên chắc là nghe thấy tiếng nói chuyện, trong mơ thấy hơi ồn, đang chau mày.
Thẩm Hành Xuân không muốn gọi An Viên, muốn cậu ngủ thêm một lúc, vươn tay chạm lên ấn đường An Viên, đợi đầu mày An Viên giãn ra anh mới đáp:
“Cô ơi, Tiểu Viên nhi vẫn chưa dậy ạ.”
“Chưa dậy thì khoan hẵng gọi nó vậy.” Giang Lam nói.
“Cô gọi đến là muốn hỏi nó, muốn đặt vé máy bay ngày nào để cô đặt giúp nó.”
“Vậy đợi lát nữa An Viên dậy, cháu sẽ bảo em gọi lại cho cô ạ.” Thẩm Hành Xuân không nói An Viên tính đi vào mùng mười.
Giang Lam nói một tiếng “được”, lại hỏi thêm mấy câu khác, sau đó cúp máy.
Giang Lam vừa cúp máy, An Quốc Khánh đang ngồi đối diện cô ăn sáng nói:
“Gần 9h rồi, Tiểu Viên nhi vẫn chưa dậy à?”
“Chưa.” Giang Lam cầm điện thoại ngây ra nửa ngày.
“Là Đại Xuân bắt máy.”
An Quốc Khánh không nghĩ nhiều.
“Hai đứa nó trước nay đều ngủ chung phòng, không phải Tiểu Viên nhi bắt máy thì chắc chắn là nó bắt.”
Giang Lam bỏ điện thoại xuống, chỉnh lại sắc mặt, hỏi An Quốc Khánh:
“Trước Tết không phải anh đã về ở hai ngày à, có phát hiện gì không?”
An Quốc Khánh bê bát lên húp hai hớp cháo, không hiểu ý Giang Lam.
“Phát hiện gì cơ?”
Giang Lam hỏi dò:
“Anh thấy quan hệ giữa Tiểu Viên nhi và Đại Xuân như thế nào?”
Người làm cha là An Quốc Khánh đây chẳng nhìn ra tí gì, cho chú nghĩ xa mười vạn tám nghìn dặm cũng sẽ không nghĩ theo hướng ấy, tươi cười bỏ đũa xuống, nói:
“Hai đứa nó thân lắm, trước đây lúc anh còn chưa ra, hai năm An Viên theo em đi Washington ấy, Đại Xuân được nghỉ cái là đến thăm anh, nhưng hỏi nhiều nhất vẫn là về Tiểu Viên nhi.”
An Quốc Khánh lại húp hai hớp cháo, nói tiếp:
“Lần nào anh cũng cảm giác nó không phải đến thăm anh, mà chính là đến nghe ngóng tin tức của Tiểu Viên nhi từ chỗ anh, thời gian thăm nom có nửa tiếng, gặp mặt xong hỏi anh hai câu trước, sau đó toàn hỏi về Tiểu Viên nhi, lúc ấy anh còn lấy làm lạ kìa, anh còn tưởng hai đứa nó cãi cọ gì không liên lạc nữa, trước đây còn lo, lần này anh về xem, hai anh em vẫn thân lắm, thân đến mức sắp biến thành một đến nơi rồi, đúng là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cho dù trước đó có cãi cọ, chắc chắn một hai ngày là làm lành thôi.”
Giang Lam nghe xong, mày hơi chau, nghe An Quốc Khánh nói là biết chú không biết tí gì.
Bây giờ cô cũng không chắc chắn hai anh em rốt cuộc có quan hệ gì, cũng không nói thêm với An Quốc Khánh.
An Viên ngủ đến trưa mới dậy, Thẩm Hành Xuân đã mua hai suất cơm về, mới đầu ngồi trên sofa trả lời tin nhắn của Văn Nhạc, thấy An Viên dậy rồi thì cất điện thoại đi, lấy áo cho An Viên, để lên giường rồi nhoài nửa người trên ra đầu giường.
Anh sờ lên trán An Viên.
“Tỉnh rồi à, dậy ăn cơm nào.”
An Viên mở mắt ra hôn Thẩm Hành Xuân, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, bầu trời bên ngoài âm u, tuyết vẫn đang rơi.
Cậu hỏi:
“Tuyết vẫn đang rơi à.”
Thẩm Hành Xuân nói:
“Vẫn rơi, anh vừa ra hỏi rồi, đêm qua tuyết rơi nhiều lắm, đường lớn không thông được nên đã phong tỏa rồi, hôm nay không về được đâu, nhanh nhất cũng phải chiều mai.”
An Viên ngồi dậy mặc áo.
“Vậy anh nói với ông bà chưa?”
“Gọi điện rồi.” Thẩm Hành Xuân nhớ đến cuộc gọi của Giang Lam, đưa điện thoại An Viên cho cậu.
“Lúc sáng cô có gọi đến.”
“Mẹ em gọi cho em à?” An Viên cầm lấy điện thoại nhìn, trong danh sách cuộc gọi quả thật có một cuộc gọi của Giang Lam, thời lượng cuộc gọi là ba phút.
“Anh, anh bắt máy thay em à?”
Thẩm Hành Xuân gật đầu nói:
“Em còn đang ngủ nên anh không gọi em.”
An Viên lại gọi về cho Giang Lam, Giang Lam bắt máy rất nhanh.
“Mẹ, sáng nay mẹ gọi con ạ?”
“Sáng có gọi.” Giang Lam đáp.
“Không có gì, chỉ hỏi con đặt vé ngày nào, mẹ xử lí xong việc ở Quảng Châu rồi.”
An Viên nhìn Thẩm Hành Xuân, nói:
“Đặt hôm mùng mười đi ạ.”
“Ừ, vậy mẹ sẽ đặt cho con mùng mười.”
Giang Lam lại dặn dò An Viên mấy câu đi đường chú ý an toàn rồi mới cúp máy.
Ban nãy khi An Viên gọi điện, Thẩm Hành Xuân dựa lưng vào đầu giường, nắm tay kia của An Viên, nghịch ngón tay cậu, nắn từng ngón một.
An Viên vừa cúp máy, anh đã hỏi:
“Chốt mùng mười rồi à?”
Anh hỏi xong lại im lặng nhẩm thời gian, nói:
“Còn một năm rưỡi nữa em mới tốt nghiệp.”
An Viên quay sang nhìn Thẩm Hành Xuân.
“Nghỉ hè em có thời gian mà.”
Mới bên nhau đã phải chia xa, điều này đối với một cặp đôi mà nói hơi khổ sở, khoảng thời gian này đáng nhẽ phải là giai đoạn nồng nhiệt nhất, theo suy nghĩ của bản thân mỗi người, phải dính lấy nhau từ sáng đến tối.
Thẩm Hành Xuân thật ra cũng phải về trường rồi, bên anh còn đang có dự án, nếu không phải An Viên quay về, chắc anh dự lễ cưới của Lâm Hạo xong là phải đi rồi.
Anh nhắm mắt ngả ra sau, nằm thẳng lên đùi An Viên, xòe ngón tay An Viên đếm một hai ba bốn năm.
“Từ giờ đến hè còn hơn năm tháng nữa.”.