Đêm rất dài, vầng trăng rất sáng, trái tim loạn nhịp, bởi vì có người nâng niu, nên có thể đi rất lâu rất xa…
— Nhật kí An Viên
Khi kết thúc, vầng trăng trên cửa kính đã biến mất, Thẩm Hành Xuân bế An Viên đã sắp ngất đi vào phòng tắm tắm.
An Viên đã khóc sưng húp mắt, nhưng vẫn ôm cổ Thẩm Hành Xuân không buông, Thẩm Hành Xuân bế cậu, cẩn thận dùng nước nóng rửa cho cậu.
Da An Viên rất trắng, người rất dễ hằn vết, bây giờ trên dưới toàn thân toàn là vết đỏ, do anh hôn anh cắn, vết ngón tay hai bên eo An Viên rõ ràng đến mức Thẩm Hành Xuân không dám nhìn thêm dù chỉ một lần.
Khi rửa đằng sau, anh vừa chạm vào, An Viên đã đau phát run.
Thẩm Hành Xuân không dám dùng sức, đã cẩn thận càng cẩn thận hơn.
Anh cảm giác được An Viên dựa vào người anh, vẫn đang run rẩy, anh có chút hối hận sự mất khống chế hồi tối.
Khi làm, cho dù đau, An Viên vẫn sẽ vô thức rúc vào lòng anh, đau cũng không buông tay, lúc cuối cứ như sợ anh sẽ bay đi mất vậy, ở bên tai anh khóc nói anh Xuân nhanh nữa đi, lại khóc nói anh Xuân em yêu anh.
Thẩm Hành Xuân dè dặt rửa cho An Viên nửa tiếng, sau đó bọc An Viên trong khăn tắm, bế cậu nhẹ nhàng đặt lên giường.
Cũng may trước đó anh đã mua thuốc, anh bôi thuốc lên ngón tay trước, lúc bôi cho An Viên thầm mắng bản thân một tiếng.
Người An Viên run cái nào, ngón tay bôi thuốc của Thẩm Hành Xuân cũng run cái nấy, lồng ngực cũng run theo.
Chưa bôi thuốc xong An Viên đã thiếp đi rồi, Thẩm Hành Xuân lấy máy sấy sấy tóc cho cậu, rồi mới vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi nằm xuống, Thẩm Hành Xuân kề bên tai An Viên, nói:
“Về sau sẽ không để em đau nữa.”
Ngày hôm sau An Viên không dậy được, Cảnh Bạch gọi sang kêu cậu đi chơi, Thẩm Hành Xuân nghe máy.
“Tiểu Viên nhi còn đang ngủ.” Giọng Thẩm Hành Xuân rất nhỏ, sợ đánh thức An Viên.
“Đã 12h rồi, vẫn chưa dậy à?” Cảnh Bạch nói.
“Bình thường 7h đã gọi cho tôi rồi.”
“Đêm qua ngủ hơi muộn.” Thẩm Hành Xuân dém góc chăn cho An Viên, che đi vết hôn trên lưng cậu, lại nói: “Hôm nay Tiểu Viên nhi không sang nữa nhé.”
Cảnh Bạch cười hỏi:
“Hai người làm lành rồi à?”
“Vốn dĩ vẫn tốt đẹp mà.” Thẩm Hành Xuân đáp.
“Hôm nay cuối tuần, anh Phong còn bảo gọi hai người sang ăn cơm chung nữa, bên cạnh mới mở một quán thịt dê, ăn được lắm, đợi Tiểu Viên nhi dậy hai người sang đây đi, buổi tối chúng ta đi ăn.”
Thẩm Hành Xuân lại nhìn mí mắt sưng đỏ của An Viên, nghĩ nghĩ rồi nói:
“Đợi mấy ngày nữa đi, mấy ngày này Tiểu Viên nhi không ra ngoài đâu.”
Thẩm Hành Xuân đang ngồi, một tay đặt lên lưng An Viên, nhè nhẹ vỗ qua lớp chăn.
Thẩm Hành Xuân nói vậy, Cảnh Bạch lập tức hiểu ra, còn thấy ban nãy mình phản ứng hơi chậm, cười nói cúp máy.
Trước khi Cảnh Bạch cúp máy, Thẩm Hành Xuân hỏi cậu địa chỉ quán thịt dê, tính buổi tối ra mua một phần mang về cho An Viên ăn, An Viên thích ăn thịt dê.
An Viên thật ra đã tỉnh rồi, cũng nghe thấy Thẩm Hành Xuân đang nói chuyện điện thoại với Cảnh Bạch, nhưng cậu không muốn dậy, mình mẩy đau nhức, không mở nổi mắt, tròng mắt động một cái, mí mắt vừa nặng vừa rát, còn hơi đau, là vì đêm qua cậu khóc ghê quá.
Thẩm Hành Xuân cúp máy rồi bỏ điện thoại ở đầu giường, lại nằm xuống, giở chăn ra nằm sau lưng An Viên, cánh tay vòng qua eo cậu, ôm cậu vào trong lòng mình.
Anh cũng biết An Viên đã tỉnh, dựa lên lưng cậu ngửi, khẽ hỏi cậu:
“Tiểu Viên nhi, có đói không?”
An Viên trở mình, rúc vào lòng Thẩm Hành Xuân, muốn mở miệng nói, nhưng họng như mắc một viên đá, cậu hé miệng, mơ màng lầm bầm:
“Anh Xuân, em không muốn dậy, không muốn ăn, không muốn động đậy, không muốn làm gì hết…”
“Vậy thì khỏi dậy, ngủ thêm đi.” Thẩm Hành Xuân dỗ dành cậu.
Đôi tình nhân làm xong chuyện thân mật nhất, ngăn cách vô hình ở giữa lập tức tan biến.
An Viên đau cả đêm, chút bất an và cảm giác lơ lửng vốn có trong tim cũng tan biến rồi, là tan biến vì đau, cũng là vì Thẩm Hành Xuân nhổ sạch cả gốc lẫn rễ, không sót tí nào.
Bây giờ An Viên vẫn đang đau, ban nãy khi xoay người đau đến mức mình mẩy nổi đầy da gà, nhưng nhớ lại đêm qua vẫn cười ngây ngô nửa ngày.
Thẩm Hành Xuân hỏi cậu cười gì, cậu đáp:
“Anh Xuân, em cảm giác không có khoảnh khắc nào đẹp hơn hiện tại nữa.”
Thẩm Hành Xuân bóp mũi An Viên, không buông tay.
“Xem em không có tiền đồ kìa, mắt đã khóc sưng húp rồi, giọng khàn ra nông nỗi này rồi, còn khoảnh khắc đẹp nhất.”
Thẩm Hành Xuân bóp mũi An Viên, An Viên bèn hé miệng ra thở, giọng ồm ồm, nhắm mắt ưỡn cằm, nói:
“Đúng là khoảnh khắc đẹp nhất mà.”
Thẩm Hành Xuân bỏ tay ra, rồi xoa đầu mũi bị anh bóp của An Viên, nói:
“Mai này sẽ đẹp hơn hiện tại, sẽ đẹp hơn rất nhiều…”
An Viên nghe xong lại cười, mũi cũng cay cay, không biết là vì bị Thẩm Hành Xuân bóp, hay vì nghe anh nói vậy nên mới cay.
Nhưng sau cay là ngọt, là yên lòng.
Thẩm Hành Xuân hỏi An Viên còn đau không, An Viên nói mấy tiếng đau liền, không phải giả vờ đau, là đau thật.
Thẩm Hành Xuân nghe thấy thế, giở chăn ra định tụt quần An Viên.
An Viên cảm giác được động tác của Thẩm Hành Xuân, giữ cổ tay anh lại, túm quần không cho anh chạm, lùi ra sau, nói:
“Anh, không làm nữa đâu, còn đau mà…”
Thẩm Hành Xuân nghe câu này của An Viên, rồi nhìn bờ vai lộ ra bởi vì sợ đau mà nổi da gà của cậu, anh gỡ ngón tay An Viên ra, ấn lên bụng cậu qua chăn.
“Em đang nghĩ gì thế hử, anh có phải cầm thú đâu, anh chỉ kiểm tra một tí cho em thôi, xem thử xem đã đỡ hơn chưa, bôi cho em thêm ít thuốc nữa.”
“Đỡ hơn chút rồi, không cần bôi thuốc đâu…” An Viên cựa nhẹ eo, nhưng vừa cựa đằng sau đã đau như lửa đốt, đau đến mức vẻ mặt cậu cũng thay đổi.
“Bây giờ lại xấu hổ à?” Thẩm Hành Xuân giữ chăn không buông.
“Trước đây người cứ ôm cổ anh đòi làm là ai ấy nhỉ?”
“Lúc đó em không nghĩ nhiều như thế.” An Viên mở mắt ra, híp mắt nhìn Thẩm Hành Xuân.
“Em chỉ muốn trao hết cho anh, em không muốn chúng ta như bị thứ gì đó cách trở.”
“Không cách trở gì hết.” Cánh tay Thẩm Hành Xuân vươn đến lưng An Viên, kéo cậu về phía trước ôm.
“Không cách gì hết, cho dù không làm cũng không cách.”
Lần này An Viên không cựa quậy nữa, nhưng khi Thẩm Hành Xuân kiểm tra cho cậu thì nằm sấp trên gối che mặt không chịu ngẩng đầu.
Thẩm Hành Xuân nhìn, thấy vẫn hơi sưng, anh lại bôi cho An Viên ít thuốc, bôi xong An Viên vẫn nằm sấp trên gối.
Anh lại ôm An Viên lật người, mặt An Viên đã bị bịt phát đỏ, Thẩm Hành Xuân lại dỗ cậu uống hai viên thuốc tiêu viêm.
Thẩm Hành Xuân ôm An Viên ngủ bù một giấc, khi An Viên tỉnh lại đã là buổi chiều, cậu thấy khỏe hơn buổi sáng rất nhiều, nhưng cậu vẫn không muốn dậy, nằm trên giường làu bàu kêu đói.
“Em ở nhà một lát nhé.” Thẩm Hành Xuân xuống giường, cầm áo bên cạnh lên mặc.
“Sao thế anh?” An Viên kéo vạt áo Thẩm Hành Xuân, quắp ngón tay ở eo anh, hỏi.
“Tiểu Bạch nói gần đây mới mở một quán thịt dê, anh đi mua một suất về.”
An Viên vừa nghe thịt dê thì càng đói hơn, lập tức buông Thẩm Hành Xuân ra, nói với anh:
“Vậy anh đi mau đi, em muốn ăn canh thịt dê…”
Thẩm Hành Xuân thấy bộ dạng sung sướng buông tay của cậu, biết cậu đói thật, không lề mề, nhanh chóng ra ngoài.
Khi An Viên xì xà xì xụp húp canh thịt dê, mắt đã tít cả vào, ăn hai dẻ sườn dê nướng, rồi ăn một bát canh thịt dê to, ăn xong nằm sờ bụng thở dài dễ chịu.
Ăn nhiều quá nằm mãi không thoải mái, cậu gắng gượng rời giường, chầm chậm đi loanh quanh trong nhà.
Khi Thẩm Hành Xuân rửa bát xong, An Viên đang tắm, thấy anh vào, sờ sờ cổ họng ngâm ngẩm đau, quay người ngửa cổ cho Thẩm Hành Xuân xem yết hầu của cậu.
Cổ An Viên đỏ ửng, lúc cuối Thẩm Hành Xuân cứ thích cắn yết hầu cậu, không mạnh, chỉ nhá nhẹ một cái.
Thẩm Hành Xuân nhìn vết răng trên cổ An Viên, xoa xoa, hỏi:
“Đau không? Hình như hơi sưng rồi.”
“Em cũng thấy hơi sưng.” An Viên khàn giọng nói.
“Anh, sưng rồi, vậy yết hầu em còn đẹp không?”
“Đẹp.” Thẩm Hành Xuân cười nâng mặt An Viên lên, cúi đầu hôn yết hầu cậu, rồi lấy tay vuốt ve.
Anh thích cổ của An Viên, và cả yết hầu nho nhỏ tròn tròn kia.
Kể ra thì, phải bắt đầu từ hồi An Viên học cấp hai.
Thẩm Hành Xuân còn nhớ, lúc đó An Viên đang vỡ giọng, giọng khản đặc, âm điệu trẻ con đang biến mất từng chút một, thiếu niên bé nhỏ đang chậm rãi trưởng thành, cũng đã có yết hầu.
Bởi vì cười giọng nói khản đặc của cậu hồi vỡ giọng, anh đã bị An Viên cả một đêm và sáng ngày hôm sau.
Nhưng người giây trước còn bảo không bao giờ nói chuyện với anh nữa, giây sau đã đứng ở cổng trường, ngẩng lên đón nắng mai, nghển cổ hỏi anh:
“Anh, yết hầu em đẹp không?”
Thẩm Hành Xuân vẫn nhớ mãi cảnh tượng ấy, khi An Viên bây giờ nghển cổ đối diện với anh, cảnh tượng này ở trước mặt anh sẽ sinh ra một lực đẩy tâm lí, anh mới nhìn một cái đã hơi không kiềm chế nổi.
Sau khi Thẩm Hành Xuân xem nhật kí của An Viên, anh đã mơ giấc mơ như này mấy lần, cảnh tượng trong mơ và trong kí ức y hệt nhau.
Buổi sáng mùa hè tươi đẹp, ánh sáng trên đầu ấm áp, thiếu niên rực rỡ, khi ngước nhìn anh trong mắt ngập tràn yêu thương.
Làm sao anh từ chối cho được?
Anh không từ chối được!