"Lục Viễn, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."
"Ách, ý quốc sư là..?"
"Sẽ tìm cách chửa khỏi độc tố trong người ngươi.
Hiện tại ở chổ nào?"
"...Ta ở Mỹ Y trọ gần đây."
"Ngươi về đi, sáng mai ta tới tìm ngươi."
Nhược Yên nói xong thì bước chân cũng theo đó nhanh lên, dần dần khuất xa hắn.
Hắn nhìn theo mà hơi thất thất, bóng dáng nàng cô độc lạnh lẽo.
Hắn chẳng bao giờ nghĩ tới sự việc lại thành ra như vậy, hắn phải làm gì đây?
Nàng để lại ấn tượng cho người khác là mạnh mẽ, cứng rắn, nay hắn nhìn nàng, xung quanh chỉ là quạnh quẽ cô đơn.
.....
"Tiểu Yên, con đi đâu về thế?"
"Nương, người tới khi nào? Phụ thân không đi cùng người?"
Người phụ nữ trung niên nhìn nàng, đây là Trúc Thanh, mẫu thân của nàng, gương mặt hai người có vài phần tương tự, Nhược phu nhân tuy đã lớn tuổi nhưng chăm chút bản thân tốt nên vẫn trông thật xinh đẹp trong nét nữ nhân đã có gia đình.
"Nương chỉ vừa tới không lâu, phụ thân con bận chút việc nên nương đi một mình, trên người con sao lại có mùi rượu?" "Nương ngồi xuống đi, con thật nhớ người."
Nhược Yên đỡ Trúc Thanh ngồi xuống, trên mặt nụ cười thật lòng duy nhất trong ngày.
Nàng ôm lấy bà, đã lâu không được tâm sự, nàng ngồi đó, kể gọn, trên mặt vương vấn nét buồn bã chưa từng thể hiện với ai.
Trúc Thanh nghe xong thì viền mắt ửng đỏ, năm xưa Lăng Dạ Uyên hỏi cưới con gái bà cũng đã có hứa hẹn qua, khi bà nghe được hắn lập Quý phi cũng muốn vào cung một chuyến, nhưng phụ thân của nàng nói nàng tự có sắp xếp.
Để con gái bà thật ủy khuất, dù bên ngoài nàng có mạnh mẽ đến đâu, trong góc nào đó của trái tim cũng sẽ lay động đôi phần.
Bà đã gấp rút tới đây đợi đã được 1 canh giờ vì nghe tin Lăng Dạ Uyên bãi hậu.
"Vậy con định làm gì? Độc tố kia đã ở trên người con lâu như vậy cũng không tìm ra cách giải quyết triệt để, thuốc cũng chỉ duy trì tạm thời, cũng chưa chắc thần y gì đó có thể giúp đỡ..."
"Con sẽ tìm cách giải quyết.
Nương, có thể thời gian tới con phải đích thân đi tìm thần y Diêu Vũ, người và phụ thân phải chăm sóc bản thân cẩn thận."
"Nương biết rồi, nhưng con có còn tình cảm với hoàng thượng?"
"...Không còn, con chỉ tiếc nuối 3 năm."
Nàng cười nhẹ, ngồi đó tâm sư cùng với Trúc Thanh thật lâu, tâm tình còn hơi khó chịu như đã hoàn toàn khỏi hẳn, quả là chỉ có nương của nàng tốt nhất.
...
Sáng hôm sau nàng tới Mỹ Y trọ tìm Lục Viễn, do dùng khăn che mặt nên bá tánh chỉ thấy quen mắt, nghĩ thầm chắc là con gái của đại thần nào đó trong triều, nhìn trang phục chẳng phải tầm thường.
"Quốc sư, người tới rồi."
Lục Viễn khi nghe hạ nhân của trọ bảo tin có người tìm thì chạy ngay xuống, cùng nàng đứng nơi ít người nói chuyện.
"Ừ, đây là dược liệu ta thường dùng, đơn đã kê sẵn, nấu uống đúng giờ độc sẽ không bộc phát."
"Nàng nói độc này có bộc phát?" Hắn nhíu mày lại hỏi.
"Cứ cách 8 canh giờ uống thuốc một lần sẽ không sao, ta sẽ thường xuyên gửi thuốc."
"Nhưng mà quốc sư..."
"Có chuyện gì?"
"Phụ hoàng lệnh ta phải về Tây Dực để tham gia một yến hội."
Ừm...!hắn chính là tứ hoàng tử mà, nhưng không lo biên cương hay chuyện quốc sự mà chỉ ngây thơ chơi đùa lêu lổng, nói thẳng là hắn chẳng hiểu biết mấy cái đó gì cả, nhưng vẫn được cưng chiều nên không ít người ghen ghét.
Lần này hắn ở Bắc Dực đã gần 1 tháng.
"Vậy thì ngươi cứ về, ta sẽ có sắp xếp, thuốc của ngươi ta sẽ không chậm trễ."
Nhược Yên nghĩ đến những lần mình bị độc tố giày vò vì thuốc hết tác dụng, tên tiểu bạch kiểm này sẽ chịu nổi sao chứ?
"Vậy được, 2 ngày nữa ta sẽ xuất phát trở về."
Giọng hắn hơi thất vọng, chính hắn cũng chẳng biết bản thân thất vọng cái gì nữa.
"Ừ, ta đi đây."
Lục Viễn cười nhẹ với nàng, trong lòng thầm nghĩ, nàng sẽ kêu người khác gửi thuốc thay hay chính mình đi?
Nếu là vế đầu, vậy thì sau này hắn và nàng sẽ không thường xuyên gặp nhau nữa.
.....
Hắc y nhân quỳ một gối nói một lượt tình hình với Nhược Yên, những người này được do chính nàng ra tay đào tạo, bình thường cũng chỉ ẩn trong tối bảo vệ nàng.
"Hảo, các ngươi lui đi."
Nàng nhếch mép cười, quanh thân toát ra một cỗ lực âm trầm, hoàn toàn khác xa với dáng vẽ đối diện Trúc Thanh.
Nhu thuận, hiếu thảo, chính là bản năng khi đối diện với mẫu phụ, người thân của nàng, cũng như với Thái hậu vì bà đối xử với nàng rất thật lòng.
Họ biết con người thật của nàng ra sao, tính cách của nàng thế nào, nhưng không ai bài xích, nàng thu liễm, kính trọng trưởng bối, nên họ có lý gì mà không yêu thương nàng?
"Hạ Hi, chúng ta ăn miếng trả miếng."
Những hắc y nhân vừa lui vào bóng tối tự nhiên thấy rợn tóc gáy, Quý phi kia đúng là không biết trời cao đất dày, lại đi tính kế chủ tử, thật đáng sợ..