Việt Cổ Di Tình

CHƯƠNG 12 - HUYẾT ANH (HẾT)

Sau khi đi khỏi cung Chu Tước, Phiêu Bích hối hả chạy thẳng về căn tịnh xá của Phù Nam.

Dưới làn mưa mỗi lúc một mau, Phiêu Bích đi giữa những khóm hoa Mạn Châu Sa, cẩn thận từng bước chân để tránh cho đất khỏi dính và gấu quần. Những bông hoa đã có phần tàn khô khẽ chạm vào chân, khiến nàng bất chợt hơi hoang mang - dường như có một bàn tay nhỏ bé lạnh buốt đang kéo vạt áo mình lại không cho đi về phía trước.

Không hiểu tại sao, dự cảm không lành của Phiêu Bích ngày càng rõ rệt.

Giữa đường, đi qua túp lều của Nham Sinh, Phiêu Bích ngó vào bên trong, không thấy có bóng người, chỉ thấy lửa trong lò vẫn đang cháy, ống điếu cày đặt bên cạnh, sợi thuốc lào còn vương vãi trên sàn - xem ra Nham Sinh thúc đã đi ra ngoài, những vết chân vội vã từ căn phòng đi sâu vào trong khu rừng tre.

Phiêu Bích đang chuẩn bị đi thì bỗng có cảm giác là lạ. Nàng quay đầu lại, sờ tay lên cửa sổ thì thấy, đầu ngón tay dính một giọt máu tươi.

Nàng nhìn về phía căn tịnh xá, ánh mắt đầy lo lắng.

Bóng tối bao trùm, mây đen giăng kín, chỉ có ánh sáng tỏa ra từ căn tịnh xá. Thế nhưng, ánh sáng đó sao có màu đỏ thật ảm đạm, u ám?

Phiêu Bích nghĩ một lát, rồi đi theo vết chân lộn xộn trên nền đất. Đến gần rừng tre, nàng chợt dừng bước, với tay lên bẻ một cành tre rồi cầm theo.

"Phù Nam!" Phiêu Bích đứng ngoài sân gọi. Âm thanh zuyên qua làn mưa. Bên trong vẫn sáng đèn, có lẽ cả Phù Nam và Thần Triệt đều ở trong nhà - nàng nghĩ.

Mãi hồi lâu không có tiếng trả lời. Phiêu Bích thấy chột dạ, bèn gọi thêm một tiếng.

"Hu hu..." Đột nhiên, một bóng đen trong phòng chuyển động, và cất lên tiếng khóc khe khẽ... Là tiếng của Thần Triệt!

"A Triệt? Cô sao vậy?" Phiêu Bích không hỏi hoảng hốt, vội đẩy cửa bước vào trong nhà, "Cô thấy khó chịu ở đâu? Tại sao lại khóc?"

"Hu hu..." Tiếng khóc phát ra từ góc nhà, khe khẽ và run rẩy, vô vọng đến gần như muốn suy sụp, "Tôi đã giết người... tôi giết người rồi!"

"Gì cơ? Cô nói gì?" Phiêu Bích giật mình, "Cô giết ai?"

Lẽ nào là Phù Nam... Phù Nam đã bị...

Trong thoáng chốc, Phiêu Bích không còn giữ nổi bình tĩnh, vội vã lao đến, nhưng rồi, nàng cảm thấy trán mình vừa lướt nhẹ qua một vật gì đó - ngước nhìn lên, trước mắt là một đôi chân dính đầy đất vàng đang thõng xuống!

"Trời ơi!" Phiêu Bích ngẩng đầu, loạng choạng lùi bước, tay dưa lên che miệng như cố kìm nén tiếng hét.

Đó là Nham Sinh thúc thúc... xác người coi mộ đang treo lủng lẳng giữa nhà...

Xác chết ấy... không còn mắt, từ hố mắt đen chảy ra những giọt máu khô, và đọng lại trên những nếp nhăn trên mặt. Thế nhưng kỳ lạ là gương mặt ấy không hề tỏ vẻ sợ hãi, khóe miệng còn hơi nhếch lên - một nụ cười - dường như trước khi chết đã bị mê hoặc!

"Tôi đã giết ông ấy... tôi đã giết..." Thần Triệt ánh mắt đờ đẫn, giơ tay lên, nhìn lòng bàn tay đỏ máu, không ngừng lẩm bẩm, hoảng hốt, "A... a... Anh nhi, sao cứ bắt tôi giết người thế?"

Từ tay nàng, bỗng nhiên rơi xuống một chú quạ đên đã bị chặt đầu, toàn thân xơ xác.

"Nha Nha!" Phiêu Bích gọi thất thanh, hồi lâu sau mới đưa mắt nhìn vền phía người con gái đang ngồi co ro trong góc nhà, định tiến về phía trước, nhưng lại ngại tà khí phát ra từ đó.

Đang lưỡng lự, nàng bỗng nghe thấy tiếng nói lạnh lùng vang lên: "Đằng nào thì ngươi cũng đã giết người rồi còn gì."

Phiêu Bích hoảng sợ ngó nhìn ra xung quanh, sau đó giơ cành tre trên tay, chỉ vào sau lưng Thần Triệt, quát lớn: "Ra đây!"

Một gương mặt trẻ con trắng bệch hiện ra, nhỏen miệng cười sau mái tóc đen dài óng ả. Giọng nói ban nãy rõ ràng là giọng của con Yểm quỷ ký sinh này, Phiêu Bích giật mình, không ngờ chỉ sau vài ngày, đứa trẻ đó đã thu nhỏ đi khá nhiều, dường như cơ thể nó đã ăn sâu thêm vào lưng Thần Triệt.

"A... a...!" Thần Triệt không thể khống chế thêm được nữa, hét to lên, cố gằng dùng tay bịt chặt hai tai, thân người co rúm.

Trong suốt những ngày qua, lúc nào nàng cũng lảng vảng nghe thấy một giọng nói sắc nhọn, cay độc và điên cuồng. Đầu tiên là từng câu từng câu gợi nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra ở chốn Hồng Liên U Ngục, hủy hoại chút niềm tin còn sót lại, sau đó là những câu nói thôi thúc những ý nghĩa đen tối trong đầu nàng.

Giọng nói đó kể rằng, dưới ngục tối, nàng đã nảy sinh lòng thù hận đối với Tế Tư Vân Tức, nên đã giết ông ấy; và nay, trong lòng nàng có sự đố kỵ, thù địch với Phiêu Bích, và mong Phiêu Bích sẽ biến mất vĩnh viễn trong cuộc sống của nàng và Phù Nam...

Phải chăng vì trái tim đã có khe nứt, nên nàng mới không ngừng bị quái vật dụ dỗ?

"Đã có ta ở đây, bất cứ ước nguyện nào của ngươi cũng sẽ được đáp ứng. Chỉ cần ngươi nói ra hai từ thôi. Ngươi cũng thấy rồi đấy, chẳng phải ngươi đã chỉ cần dùng có một ngón tay là có thể giết chết tên coi mộ hay sao? Nếu muốn Phù Nam mãi mãi thuộc về ngươi, thật quá đơn giản, chỉ cần ngươi khẽ cử động một ngón tay, người con gái trước mặt ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất. Chỉ cần ngươi nói một câu: Yểm lai!..."

Thần Triệt chỉ biết gào to lên, như muốn dùng tiếng thét xé nát tim gan để át đi sự mê hoặc đang ngày càng chi phối mạnh mẽ trong lòng.

Nhìn xác Nham Sinh treo lơ lửng trước mặt, nghe tiếng thét hoảng loạn của Thần Triệt, Phiêu Bích run rẩy cất tiếng: "Phù Nam! Phù Nam!"

Thế nhưng, chủ nhân của ngôi nhà đã hoàn toàn mất tông tích.

"Phù Nam đâu? Phù Nam đi đâu rồi?" Phiêu Bích thoảng thốt chạy một vòng khắp nhà tìm, "Muộn thế này rồi huynh ấy còn đi đâu? Cô trở nên thế này, sao huynh ấy không ngăn cản?"

"Phù Nam..." Cái tên ấy có một hiệu quả thật kỳ lạ, khiến cho người con gái đang kêu gào bỗng nhiên yên lặng hẳn lại. Phiêu Bích ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn Phiêu Bích, "Tôi không biết... Tôi đã cầu xin huynh ấy đừng có đi nhưng huynh ấy không quan tâm... huynh ấy đã bỏ mặc tôi mà đi rồi..."

Miệng lẩm bẩm, ánh mắt Thần Triệt bỗng nhiên biến sắc, từ trong sáng đến hoang mang, sau đó là căm hận và điên cuồng.

"Huynh ấy không cần tôi nữa! Huynh ấy vốn dĩ là của tôi... từ nhỏ đã là của tôi rồi!" Thần Triệt gào lên, nhìn thẳng vào người bãn thuở nhỏ với ánh mắt căm hận, "Tôi bị giam cầm suốt tám năm qua, trở thành quái vật như thế này, nên huynh ấy không cần tôi nữa. Tất cả là tại cô! Tại sao lại cướp huynh ấy của tôi?"

Suy nghĩ của nàng thật đơn giản, cảm xúc bùng phát một cách mãnh liệt, vô tư, như thể một đứa trẻ lên tám đang giận dữ khi bị cướp đi món đồ chơi yêu thích nhất.

"A Triệt!" Phiêu Bích gọi khẽ, lùi lại một bước, "Hãy bình tĩnh lại, tôi không cướp gì của cô cả!"

Sau lưng Thần Triệt, cục u dưới mái tóc dài dần dần phẳng xuống, cơ thể đứa trẻ gần như đã lún sâu hẳn vào lưng, chỉ còn mỗi cái đầu nhô ra. Dường như nhân lúc trong tim Thần Triệt tràn đầy thù hận, con quỷ đã hoàn toàn dung nhập vào cơ thể nàng!

"A Triệt, đừng có như thế, Phù Nam mãi mãi là của cô. Tôi không cướp của cô đâu mà." Phiêu Bích nhẹ nhàng nói.

Thần Triệt cắn răng, dường như đang phải chịu nỗi khổ nào đó, nìn thinh không nói một lời.

"Yểm lai", "Yểm lai"... Cảm giác toàn thân cô vô vàn âm thanh dội lên mạnh mẽ, gào thét gần xa, như đang cố mê hoặc nàng hãy nói ra hai từ đó thì sẽ có được tất cả...

Nàng cắn răng, cắn răng thật mạnh, cho đến khi môi bật máu, nhất định vẫn không chịu nói ra dù chỉ một từ.

Nhìn Thần Triệt bỗng nhiên bị chảy máu, Phiêu Bích giật mình, thận trọng đưa ra chiếc khăn tay, nhưng vẫn e ngại bị con quỷ phía sau tấn công - lúc này mắt nó phát ra thứ ánh sáng màu đỏ bí hiểm và dữ tợn đến đáng sợ.

Không được, không được... càng lúc càng không thể khống chế được nữa rồi!

Chạy đi, chạy đi! Thần Triệt hét lên từ sâu thẳm trong lòng, nhưng không sao có thể phảt ra thành lời. Bởi vì nàng sợ chỉ cần mở miệng, hai từ kia sẽ bật ra, và mình sẽ bị ma quỷ thao túng.

Nàng cố vùng vẫy, giơ tay ra hiệu để xua đuổi người con gái đứng trước mặt.

Trong lúc vung tay, vô tình chạm phải cổ tay Phiêu Bích đang giơ khăn ra, hơi người ấm áp khiến nàng bỗng chốc rùng mình, và một dự cảm không lành ùa đến. Nàng cảm nhận rất rõ ràng, một âm thanh đang rung lên từ ngọn Linh Tựu, từng từ, từng từ phát ra rõ ràng, như thay nàng đọc câu chú đó - "Yểm lai!"

Thần Triệt hoảng hốt quay đầu ra cửa sổ, nhìn về phía ngọn núi im lìm trong bóng đêm. Nỗi sợ hãi trong phút chốc khiến con tim nàng vỡ nát. Là ai? Ai đã đọc câu phù chú đó, từ nơi xa xôi nào đó đã chiêu gọi Yểm quỷ trong nàng?

Nhưng nỗi sợ hãi đó chẳng kéo dài được bao lâu, bởi thần trí của nàng cũng chỉ còn tỉnh táo được trong chốc lát.

Thần Triệt cảm thấy sự chuyển biến đáng sợ trên cơ thể mình: trên lòng bàn tay, chỗ da bị rách hồi phục lại, làn da mới mọc lên trắng mịn nhu tuyết, bông Mạn Châu Sa trên đó lại rực rỡ hơn bao giờ hết, mái tóc nàng đổi màu trắng xám, nhanh chóng mọc dài ra, như thể những còn rắn đang trườn mình...


"Chạy đi, Phiêu Bích! Mau chạy đi!" Thần Triệt ngẩng đầu, nhìn Phiêu Bích bằng con mắt đỏ rực như máu, kịp hét lên một câu trước khi toàn bộ thân thể bị Yểm quỷ thâm nhập.

Cánh cửa bên cung Chu Tước hiếm khi mở ra, thế nên, khi Lưu Quang và Phù Nam vội vã mở cửa lao ra ngoài, đệ tử Bái Nguyệt giáo vô cùng kinh ngạc. Đây cũng là lần đầu tiên trong suốt ba năm qua Lưu Quang bước chân ra khỏi cung điện u ám này.

Trong đêm tối, tiếng ọi của Phiêu Bích xuyên qua làn mưa phùn dày đặc, ẩn chứa cả niềm đau và sự tuyệt vọng. Nàng gõ cửa vội vã.

Cánh cửa bật ra, một vết máu từ tay nắm bằng đồng chảy xuống, và một bóng người đang dựa cửa ngã khuỵu.

"Phiêu Bích!" Lưu Quang cúi gập người, đỡ lấy Phiêu Bích và ôm vào trong vòng tay, thảng thốt kêu lên.

Mái tóc ẩm ướt của nàng áp sát vào má y. Dường như vừa phải trải qua một trận chiến khốc liệt mới có thể thoát thân đến đây, bộ y phục xanh của nàng đã bị nhuốm thành màu đỏ, trên mặt là bao nhiêu vệt máu ngang dọc chảy dài trên má, đi qua khóe mắt, và dường như mắt nàng không thể nhìn rõ được nữa.

"Lưu Quang... Lưu Quang... có phải là huynh không?" Mặc dù mắt đã bị những vệt máu che mờ đi, nhưng Phiêu Bích đã nhận ra ngay giọng nói quen thuộc ấy, nàng cố sức nắm lấy vai Lưu Quang, nói bằng chút hơi thở yếu ớt còn lại, "Cẩn thận... phải cẩn thận! Yểm quỷ... Yểm quỷ phục sinh... Yểm quỷ đã bị đánh thức rồi! A Triệt, A Triệt..."

Yểm quỷ phục sinh! Cái tin khiến ai ai đều phải kinh sợ, thế nhưng Lưu Quang vẫn hết sức bình thản, dường như đã dự đoán trước được điều này.

"Đừng nói nữa," Lưu Quang đóng cửa, tay bế người con gái bị trọng thương, dùng ánh mắt ra hiệu bảo Phù Nam đi kiếm vải, "Trước hết phải băng bó vết thương cho muội đã."

Nhưng Phù Nam vẫn cứ đứng sững ở đó như người mất hồn, sắc mặt trắng bệch.

Yểm quỷ phục sinh? Vậy thì... A Triệt... A Triệt không phải là đã.

Trong khoảnh khắc ấy, bao nhiêu lo lắng và sợ hãi choán ngợp trong lòng, dường như có một dòng điện chạy qua làm con tim đau nhói. Không kịp nghĩ ngợi gì thêm, Phù Nam mở cổng lao vụt ra giữa làn mưa đêm dày đặc.

"Phù Nam!" Lưu Quang giật mình gọi, "Quay lại, đừng có đi!"

Thế nhưng, bóng bạch y đã mờ xa.

Ôm tấm thân đã lả đi của Phiêu Bích, nhìn theo bóng Phù Nam lao thẳng xuống núi, Lưu Quang thấy lòng mình trống rỗng. Ánh đèn hành lang mờ chiếu khiến làn mưa trông tựa như sương khói, lúc tản ra, lúc tụ lại, ảm đạm đến thê lương.

"Phù Nam... Phù Nam ở chỗ huynh sao?" Nghe tiếng gọi ban nãy của Lưu Quang, Phiêu Bích vui mừng, cố mở to mắt, rối rít hỏi, "Huynh ấy không sao chứ?"

Lưu Quang không biết phải nói sao, một lát say mới buông lời, "Đệ ấy đã đi rồi."

"..." Phiêu Bích lặng thinh. Với sự nhạy cảm của mình, nàng hiểu lý do vì sao Phù Nam lại đột ngột bỏ đi như thế - sớm tối bên nhau suốt ba năm trời, cuối cùng vẫn không thể bằng tình yêu sâu sắc từ thời thơ ấu...

Cảm nhận rõ người con gái trong tay mình đang lặng đi, Lưu Quang bỗng nhiên thấy có phần áy náy - để đối phó với tình thế nguy kịch, Lưu Quang đã chiêu gọi Yểm quỷ, nhưng thật không ngờ, người đầu tiên bị hại lại chính là Phiêu Bích!

"Yểm quỷ phục sinh... A Triệt đã... không còn nữa." Phiêu Bích ôm lấy vai Lưu Quang, giọt nước mắt lăn tròn trên má, hòa tan những vệt máu đã khô. Bằng hơi thở yếu ớt, Phiêu Bích khẽ cất lời khẩn cầu, "Phù Nam đi lần... chắc sẽ trúng kế của Yểm quý mất - Lưu Quang, Lưu Quang... xin huynh hãy đi giúp huynh ấy, có được không?"

Lưu Quang quay mặt đi chỗ khác, miệng khẽ nói: "Muội đã đến nông nỗi này... vẫn còn chỉ lo cho đệ ấy thôi sao?"

Phiêu Bích cười. Những giọt mưa rơi xuống gương mặt nhợt nhạt của nàng cũng dần bị nhuốm màu máu, chảy dài trên má. "Lưu Quang, cầu xin huynh - ngoài huynh ra, không ai có thể trị được Yểm quỷ nữa... Phù Nam vốn mềm yếu, nhất định không phải là đối thủ của yểm quỷ..."

Lưu Quang không nói một lời, chỉ lẳng lặng ôm người con gái bị thương trở vào bên trong cung Chu Tước.

Trong căn phòng tối, Lưu Quang thắp một ngọn nến. Ánh lửa lúc mờ lúc tỏ chiếu hắt lên gương mặt y.

Lưu Quang xé một mảnh rèm, nhanh chóng băng bó vết thương cho Phiêu Bích một cách cẩn thận, đọc câu thần chú để vết thương mau lành, và sau đó lấy ra một nhánh Linh chi bảy lá cho nàng ăn.

"Huynh... huynh không chịu ư?" Phiêu Bích vẫn chỉ nghĩ đến Phù Nam, thần trí bắt đầu hoang mang trở lại, tóm lấy và lắc nhẹ vai Lưu Quang.

"Phù Nam, lại là Phù Nam! Tại sao muội không bao giờ nghĩ cho huynh vậy?"

Phiêu Bích giật mình, rời tay khỏi vai Lưu Quang, nhìn thẳng vào ánh mắt như có lửa trong chốc lát.

"Cách đây mấy hôm Yểm quỷ đột nhập cung Chu Tước, khi đó nó mới thoát ra từ dưới đáy hồ, sức lực còn yếu, nhưng để ngăn cản được nó, huynh cũng đã bị trọng thương..." Lưu Quang quay đầu nhìn về phía Thần miếu tăm tối ở đằng xa, cười nhạt, "Giờ đây Yểm quỷ đã hoàn toàn hồi phục, muội có nghĩ rằng, nếu huynh đồng ý với muội đi cứu Phù Nam, thì huynh cũng sẽ chết không? Muội muốn huynh đi đối phó với Yểm quỷ? Muội thà để huynh chết, chứ nhất định không muốn Phù Nam chết, phải vậy không? Ha ha, ha ha..."

Nói đến đây, dường như tất cả những bi phẫn bị dồn nén lâu ngày đã vỡ òa trong tiếng cưới đau đớn.

"Lưu... Quang?" Phiêu Bích đã mở to được mắt, nhìn Lưu Quang đầy kinh ngạc, "Huynh... sao lại nói vậy? Huynh không thể chết... huynh mạnh như thế, làm sao có thể chết được?"

Từ nhỏ đến nay, hình ảnh Lưu Quang trong ký ức nàng luôn là một người mạnh mẽ, bình thản, trang nghiêm, và có sức mạnh mà người khác khó lòng đạt được, thậm chí là không dám mơ tới. Mỗi lần gặp phải khó khăn, Phiêu Bích đều nghĩ ngay đến việc tìm Lưu Quang nhờ giúp đỡ, và huynh ấy luôn sẵn sàng đáp ứng đúng như mong đợi.

"Huynh sẽ đi cứu Phù Nam, lập tức sẽ đi ngay!" Dường như ý thức được rằng mình đang mất tự chủ, nụ cười trên miệng Lưu Quang nhanh chóng vụt tắt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, "Huynh không thể không cứu đệ ấy, cũng giống như ban nãy đệ ấy không thể không cứu huynh. Muội hài lòng rồi chứ?" Lưu Quang quay người bước đi, bỏ lại Phiêu Bích trong căn phòng tối, mặc cho nàng đang cố cất giọng yếu ớt gọi tên mình ở phía sau.

Tại sao... tại sao lại nói ra điều đó? Lẽ ra, tất cả nên được chôn vùi vĩnh viễn ở nơi sâu thẳm của trái tim.

Lưu Quang có tính cách gần giống với sư phụ Vân Tức. Khi đã chọn lựa bước trên con đường để trở thành một Tế Tư, y đã biết rằng mình sẽ phải từ bỏ tất cả những niềm vui và những gì thuộc về phàm tục - để sống cuộc sống như một vị thần.

Ngược lại, người huynh đệ yếu đuối của y - Phù Nam - thì vẫn ở chốn phàm trần, trải qua bao nhiêu hoạn nạn, bao nhiêu lo lắng phiền muộn, niềm vui nỗi buồn, lại có những thứ mà y không bao giờ có thể có được. Từ khi giúp Phù Nam thoát khỏi sự trừng phạt của Thiên Trúc Giáo chủ, từ sâu thẳm cõi lòng, y đã thầm gửi gắm Phiêu Bích cho Phù Nam, hi vọng rằng Phù Nam sẽ có thể chăm sóc Phiêu Bích, để nàng luôn được bình an và hạnh phúc.

Lưu Quang vốn định chôn chặt tình cảm này trong tim mình mãi mãi, nhưng, y không sao có thể quên được người con gái đó, không hiểu sao vẫn luôn nhớ đến...

Y luôn muốn hỏi Vân Tức sư phụ - suốt cuộc đời sư phụ, có bao giờ có cảm giác không thể cắt đứt với trần duyên? Đáng tiếc là y đã không có người dẫn đường, không có ai giúp giải đáp những nghi vấn trong lòng, chỉ biết ngày ngày vật lộn với sự giằng xé của con tim, chịu đựng giày vò, ức chế bản thân, để rồi giờ đây, tất cả như muốn trào dâng, bùng lên mạnh mẽ.

Trong những năm qua, Lưu Quang vẫn liên lạc với Phiêu Bích qua thư từ, và vẫn âm thầm cho phép nàng vào cung Chu Tước - tất cả, chỉ vì y đã thực sự trân trọng nàng như một viên ngọc quý báu nhất trên đời.

Nói cho cùng, dưới góc độ nào đó, y còn mềm yếu hơn cả Phù Nam!

Lưu Quang đi trên hành làng quanh co, từ ống tay áo lấy ra một gói thuốc màu đỏ, nhìn hồi lâu, rồi bình thản đưa lên miệng - y quyết định sẽ kết thúc tất cả.

Đêm đã về khuya, mưa mỗi lúc một nặng hạt, rơi xuống những khóm Mạn Châu Sa đang độ lụi tàn giữa những ngôi mộ lạnh lẽo.

Nhưng rồi, từng giọt máu rơi xuống, khiến những bông hoa rực rỡ trở lại.

Vết máu từ phía bắc của khu mộ đi vào giữa, sau đó rơi vào trạng thái giằng co, không sao có thể tiến về phía Nguyệt cung thêm một bước. Máu rơi xuống và nhuốm đỏ màu hoa Mạn Châu Sa.

"Keeng!" Chỉ trong thoáng chần chừ, thanh Bạch Cốt sắc nhọn đã đâm xuyên qua vai Phù Nam, từ mũi kiếm chảy ra những giọt máu tươi.

Phù Nam loạng choạng, thanh Khước Tà trong tay gần như rơi xuống. Xem ra, không thể thoát được rồi... nhát kiếm này gần như đã lấy đi chút sức lực ít ỏi còn lại của chàng.

Phù Nam xót xa nhìn Thần Triệt hồi lâu, không tin nổi rằng, chỉ sau có nửa ngày xa cách, nàng đã trở nên như thế.

"Ha ha... khá lắm, khá lắm, không ngờ có thể cầm cự lâu đến thế!" Người con gái trong bộ y phục trắng từ khóm Mạn Châu Sa bước tới, cười nói, "Đây là kiếm pháp của Bạch đế nhất lộ... thật không ngờ, Tham Long Tứ Thí vẫn còn lưu lại trên thế gian?"

Trên tay nàng, thanh Bạch Cốt không ngừng chảy ra những giọt máu tươi.

"A Triệt!" Phù Nam chống kiếm xuống đất để đứng cho vững, "Rốt cuộc muội làm sao vậy?"

"A Triệt? Ha ha... cô ta chết rồi!" Người con gái đó cười nham hiểm, ánh mắt đỏ lên, giơ tay chỉ vào tim, "Cô ta đã chết ở trong này rồi! Ngươi gọi cũng vô ích, cô ta không nghe thấy đâu."

"Ngươi, đồ yêu nghiệt kia, ngươi đã giết A Triệt?!" Phù Nam cắn răng, không biết lấy đâu ra sức mạnh để rút thanh Bạch Cốt đang xuyên qua vai ra, nhất thanh kiếm Khước Tà lên, hét lớn.

"Đúng là không biết tự lượng sức mình... ngươi muốn gì? Đây là thân thể của Thần Triệt, ngươi dám hạ thủ không?" Yểm quỷ cười khinh miệt, giơ thanh Bạch Cốt lên, đâm thẳng vào ngực Phù Nam, "Đừng có cản đường ta! Giết được ngươi, sau đó giết kẻ trong cung Chu Tước kia, ta sẽ có thể tiến vào Thần miếu rồi... ha ha..."


Nhát kiếm xé toạc không gian, mang đầy sát khí.

Mũi kiếm đâm thủng ngực Phù Nam, nhưng rồi bỗng nhiên dừng lại, không ngừng run lên.

Nụ cười đắc ý của Yểm quỷ vụt tắt, sau đó nhanh chóng chuyển đổi qua các cung bậc cảm xúc khác nhau, sắc đỏ trong mắt lóe lên rồi vụt tắt, cánh tay cương cứng và run lên, dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đang muốn giằng lấy Bạch Cốt trong tay nó. Gương mặt tuyệt đẹp bỗng chốc trở nên quái gở, méo mó đến đáng sợ, miệng mấy lần mở ra nhưng không nói thành lời.

Cuối cùng, một thoáng chốc khi sắc đỏ trong mắt mất đi, phải cố gắng lắm, Thần Triệt mới thốt ra được mấy tiếng: "Phù Nam, mau chạy đi!"

Trước sự biến đổi kỳ lạ của ánh mắt, Phù Nam chợt hiểu ra, lên tiếng gọi: "A Triệt!" - Đó là Thần Triệt bị đè nén ở bên trong Yểm quỷ, đang cố vùng vẫy hết sức để giành lại quyền khống chế bản thân mình!

Phù Nam không kịp nghĩ ngợi gì hơn, chỉ biết nhún chân lùi lại, tránh khỏi mũi kiếm, và thấy ngực mình dau buốt. Phù Nam quay đầu lại chạy về phía Nguyệt cung - phải tìm được Lưu Quang, chỉ có huynh ấy mới có thể khống chế được Yểm quỷ!

Thế nhưng khi Phù Nam vừa đi khỏi khu mộ, giẫm chân lên thềm gạch bỗng nghe thấy tiếng cười lạnh lùng bên tai, "Muốn chạy hả?"

Tiếng cười phải cách đến vài chục trượng, thế nhưng lại nghe như sát bên tai. Phù Nam chưa kịp quay đầu lại thì đã thấy lưng mình đau nhói, loạng choạng ngã ra đất.

Thanh kiếm lướt nhanh như tia chớp, xuyên qua vai và ghim người chàng dính chặt vào bức tường rào quanh khu mộ.

Cơn đau khiến Phù Nam gần như ngất lịm, qua khóe mắt chỉ nhìn thấy một đôi hài thêu hoa màu trắng nhẹ nhàng bước tới - trên giày có thêu hai bông hoa màu đỏ đang nở rộ - tiếng quát phát ra theo từng bước chân, "Đồ tiện nhân đáng chết, muốn thả cho nó chạy à? Không biết lượng sức mình! Ta sẽ dùng chính bàn tay ngươi để giết nó, để ngươi được tận mắt chứng kiến cảnh nó phải chết như thế nào!"

Cánh tay đỏ màu máu giơ lên, thanh Bạch Cốt từ vai Phù Nam lập tức bật ra, mang theo một chuỗi huyết châu, rồi nhanh chóng thu về nằm gọn trong tay Yểm quỷ. Sau đó, cùng với tiếng cười vang, thanh kiếm lại vung lên, làm thành một đường vòng cung, hướng thẳng vào cổ Yểm quỷ.

"Cạch" Bỗng nhiên một âm thanh nho nhỏ phát ra, thanh Bạch Cốt bị cản lại, nứt ra những vết trong như một bông hoa cúc đang nở. Kỳ lạ thay, không hề thấy bất cứ một vật nào chạm vào thanh kiếm! Xung quanh hoàn toàn không có một ai - thanh Bạch Cốt đã bị một sức mạnh vô hình ngăn cản!

"Ai?" Yểm quỷ ngẩng đầu, quát lớn.

Câu nói vừa dứt, trên ngực Yểm quỷ tóe ra một vệt máu.

"Hóa ảnh thuật!" Yểm quỷ vội lùi bước, sợ hãi kêu lên - đây là một trong những pháp thuật cao thâm nhất của Bái Nguyệt giáo, cùng với "Chỉ gian phong vũ", "Không vinh thủ" tạo thành "Tam đại chính thuật". Thường thì chỉ có Tế Tư mới có thể tu tập đến cảnh giới này!

Vân Tức đã chết, vì thế Yểm quỷ nghĩ mình có thể an tâm không phải kiêng nể gì cả. Chẳng lẽ, Bái Nguyệt giáo đã có Tế Tư mới?

Yểm quỷ giật mình, nhanh chóng đoán ra: phải chăng, kẻ bí ẩn ở trong cung Chu Tước đã xuất đầu lộ diện?

"Đi đi!" Đúng lúc đó, Phù Nam nghe tiếng giục giã bên tai, thân thể bỗng nhiên vô cùng nhẹ nhõm, tựa như có ai nhất và đẩy lên bậc thềm, "Phiêu Bích ở trong cung Chu Tước! Hãy đưa nàng vào Thần miếu, nơi đó an toàn nhất!"

Lưu Quang? Nhận ra giọng nói quen thuộc, Phù Nam vui mừng khôn xiết.

Khắp người, các vết thương vẫn không ngừng chảy máu, Phù Nam biết rằng sức lực của mình sẽ chẳng thể trụ vững được lâu nữa, không còn thời gian để nghĩ ngợi gì thêm, đành nghe theo lời Lưu Quang chạy thẳng về phía Nguyệt cung. Nhưng vừa bước được vài bước, chàng bỗng dừng lại, quay đầu nhìn màn mưa đêm - Minh đi rồi, thế còn Lưu Quang?

"Đi đi!" Vừa thoáng một chút chần chừ, tiếng nói khe khẽ từ đâu lại truyền đến trong hư không, "Chúng ta là huynh đệ mà, chạy mau đi!"

Phù Nam cảm thấy có người đang đẩy mạnh vào lưng mình. Tự nhận thấy nếu ở lại cũng chỉ làm liên lụy mà thôi, nhân lúc vẫn còn chút hơi sức, Phù Nam cắn răng chạy thật nhanh đến cung Chu Tước.

"Ha ha... ngươi nên ngậm miệng lại thì hơn." Yểm quỷ định thần lại sau một thoáng bất ngờ, cười khẩy, "Cái gọi là 'Hóa ảnh' chẳng qua là được duy trì nhờ thân pháp cực nhanh, nếu ngươi nói thêm một từ, 'khí' ngưng tự sẽ bị tản mát, làm suy giảm thần lực - nhưng cũng tốt thôi, hãy ra mặt cho ta xem rốt cuộc kẻ trong cung Chu Tước là cao nhân phương nào?"

Trong đêm mưa, gió dường như ngừng thổi. Giữa những đám hoa đỏ, quả nhiên xuất hiện một bóng dáng thanh nhã, trường bào rủ xuống, vạt áo lất phất bay, toát ra một vẻ lạnh lùng cô ngạo.

Vừa nhìn thấy chàng trai đó, Yểm quỷ đã giật mình: kỳ lạ... người này, dường như ta đã gặp ở đâu đó rồi?

Không chỉ là gương mặt, mà cả "khí" phát ra từ người đó, rõ ràng đều rất quen thuộc.

Thế nhưng, khi ý nghĩ thoáng qua, Yểm quỷ lắc đầu phủ nhận - làm sao thế được? Sau khi bị nhốt dưới đáy hồ, bản thân đã một trăm năm trời không gặp bất cứ ai nơi trần thế. Còn chàng trai này, rõ ràng chì chừng hai mươi tuổi!

"Dùng Hóa ảnh tấn công, khiến cho ta bị thương, điều này chỉ có người phi phàm mới làm được." Yểm quỷ thực sự muốn biết thân thế đối phương, "Ngươi là Tế Tư mới của Bái Nguyệt giáo?"

Chàng trai lắc đầu, chỉ lên trán mình - trên vầng trán cao rộng không hề có chiếc vòng thể hiện thân phận Tế Tư.

"Đại đồ đệ của tiền Tế Tư Vân Tức - Lưu Quang. Phụng mệnh Nguyệt thần, bảo vệ Nguyệt cung." Lưu Quang miệng nói, nhưng vẫn không thể không cảnh giác, tập trung sức mạnh trên đầu ngón tay.

"Đại đồ đệ của Vân Tức?" Yểm quỷ lẩm bẩm, rồi hỏi một câu chẳng hề liên quan, "Ngươi biết Phệ hồn thuật?"

Lưu Quang không ngần ngại gật đầu, "Biết."

"Ta hiểu rồi... hóa ra là ngươi!" Yểm quỷ phá lên cười, "Hóa ra, kẻ hằng ngày biến thành hồn mà xuống dưới đáy hồ nuốt Vân Tức chính là ngươi! Thảo nào mà trong quen thế, thảo nào mà có sức mạnh đến vậy... đồ đệ độc lắm, độc lắm!"

"Rất hợp với khẩu vị của ta đấy! Trên cơ thể ngươi, có khí 'ác' gần giống như ở Vân Tức!" Yểm quỷ sung sướng cười khoái chí, sau đó đột nhiên gợi ý, "Chúng ta thực hiện một giao dịch nhé, ngươi thấy sao?"

Lưu Quang bị tiếng cười lớn ban nãy kích thích làm cho đau đớn, mặt biến sắc, đang định giơ những đầu ngón tay phát ra ngọc lửa sáng xanh lên để tấn công, bỗng nhiên dừng lại.

Trong tay Yểm quỷ, cầm một thứ mà Lưu Quang hằng mơ ước bấy lâu nay!

"Thế nào? Đây là Nguyệt Phách, có thể nâng cao sức mạnh, giúp ngươi trở thành một Tế Tư thực thụ, và được toàn bộ sức mạnh của Vân Tức!" Chiếc vòng đeo trán tỏa ra những tia sáng diệu kỳ, Yểm quỷ nhếch miệng cười, gợi ý: "Sau khi ta lên làm chủ Nguyệt cung, ngươi sẽ làm Tế Tư cho ta, chúng ta cùng nhau nắm giữ cả vùng Nam Cương này! Ngươi thấy thế nào?"

Dừng một lát, Yểm quỷ nói thêm, "Đương nhiên, ngươi có thể không phải giết Phù Nam."

Trong cơn mưa phùn dày đặc, Lưu Quang không nói một lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào báu vật trên tay Yểm quỷ, ánh mắt liên tục biến đổi - đúng vậy, đây là thần khí của Tế Tư hằng bao đời nay, được coi là một trong ba báu vật của Bái Nguyệt giáo. Không có Nguyệt Phách, dù cho có khắc khổ tu tập như trước thêm mười năm nữa, cũng không thể trở thành một Tế Tư thực sự.

"Hãy đưa ta xem trước đã..." Cổ họng Lưu Quang khẽ rung lên, thốt ra câu nói rin rít trong kẽ răng, và giơ tay ra.

"Ha ha ha... Quả nhiên ngươi biết nhìn nhận thời thế hơn Phù Nam." Yểm quỷ cười vang, dương dương đắc ý giơ tay lên định làm lễ đăng cơ cho Lưu Quang - bên trong chiếc vòng đeo trán với viên ngọc sáng có yểm bùa chú có thể khống chế thần trí của người khác.

Người bị quyền lực cám dỗ, sau khi đeo chiếc vòng này sẽ trở thanh bù nhìn của quyền lực.

Lưu Quang cúi đầu, để chiếc vòng quý báu đó được đặt trên đầu mình.

Bỗng nhiên, tiếng cười đắc ý của Yểm quỷ vụt tắt.

Yểm quỷ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một bàn tay xuyên vào người mình - thật không ngờ, khi cúi đầu xuống, Lưu Quang đã ra tay nhanh như chớp xẹt, xuyên thẳng vào người Yểm quỷ, bóp chặt lấy gan ruột.

"Ta khao khát quyền lực, không từ bất cứ thủ đoạn nào," Lưu Quang ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng và cao ngạo, nước mưa rơi trên gương mặt nhợt nhạt bốc thành hơi trông như một làn sương mờ, "nhưng, chưa bao giờ nghĩ đến việc trao đổi điều kiện với lũ ma quỷ các ngươi! Một khi ngươi có được Nguyệt cung, việc đầu tiên sẽ là hủy diệt Thiên Tâm Nguyệt Luân ở Thần miếu, sau đó thả hết hồn ma trong Thánh hồ? Khi đó tà khí sẽ bao trùm khắp vùng Nam Cương này, và thiên hạ sẽ là của mình ngươi?" Lưu Quang nhếch miệng cười, tỏ vẻ oán ghét, "Tiếc là, ta không muốn như vậy!"

Bàn tay Lưu Quang bóp nát ruột gan Yểm quỷ, sau đó đột ngột rút ra, "Hãy chết đi!"

Thế nhưng, khi y rút tay ra, một luồng khí đáng sợ tưởng như có thể đảo hải di sơn bỗng dội thẳng vào mặt, xô y bắn lùi lại ba trượng. Khí huyết trộn trạo, toàn thân lắc lư một lúc mới có thể đứng vững.

Vết hổng lớn trên ngực Yểm quỷ nhanh chóng hồi phục lại nguyên vẹn!

"Ha ha... đúng là đồ ngốc! Ngươi tưởng như thế là có thể tiêu diệt được ta hay sao? Chỉ cần ta còn, thì thân xác này sẽ không bao giờ chết. Ngươi không thấy Trầm Anh có thể sống được hơn trăm năm ư?" Nhìn biểu lộ kinh hãi của đối phương, Yểm quỷ cười vang, rồi cắn răng nạt nộ, "Thật không biết lượng sức - Được lắm, ta sẽ hút hết sức mạnh của ngươi, rồi sau đó vào hủy diệt Thần Miếu!"


Yểm quỷ bay lên, nhẹ nhàng tiếng về phía trước. Tư thế nhảy thật kỳ lạ, giống như một đứa trẻ đang co chân chơi trò nhảy lò cò vậy. Nhảy được ba bước, Yểm quỷ quay ngược thanh kiếm Bạch Cốt trên tay, cắm xuống đất.

Một tiếng động lớn vang lên, như được truyền từ nơi sâu thẳm nhất dưới lòng đất. Đột nhiên nền đất vàng nứt ra từng mảng.

Vô số tấm xương trắng từ dưới mộ nhảy lên, rồi dựng đứng, một đầu cắm xuống đất. Khắp cả khu mộ toàn một màu trắng xóa, đâu đâu cũng thấy xương cốt, dường như cánh cửa địa ngục đã mở ra, và vô số hồn ma ùa lên mặt đất.

"Bạch Cốt chi vũ!" Lưu Quang thảng thốt kêu lên, "Hoa đầu lâu!"

"Rắc, rắc..." Những tấm xương lộn xộn, rời rạc nhanh chóng xếp thành vòng tròn, tựa như một bông cúc trắng đang nở rộ.

Đó là loài hoa của sự chết chóc.

"Chịu chết đi!" Yểm quỷ cười lạnh lùng, giơ đầu ngón tay lên, những tấm xướng trắng lập tức bay múa giữa không trung, kết thành một tấm lưới chết chóc không gì ngăn cản nổi, tầng tầng lớp lớp bao quanh người Lưu Quang.

Không gian bị bao trùm dày đặc, đến nỗi những hạt mưa cũng không thể rơi xuống đất được nữa. Cả khu mộ trong đêm giờ chỉ thấy những tấm xương trắng dọc ngang chằng chịt, bao lấy bóng bạch y bên trong.

Tấm lưới thu lại ngày càng nhỏ, chẳng mấy chốc Lưu Quang đã bị ba tấm xương dài ngắn khác nhau đâm vào, đến nỗi không cử động được nữa. Y đã dùng hết sức lực cũng không sao có thể chống lại Yểm quỷ do chính mình chiêu gọi!

"Đúng là không biết cân nhắc thiệt hơn gì hết! Giết ngươi rồi, không còn ai có thể ngăn cản ta vào Thần miếu nữa!" Yểm quỷ cười, giơ kiếm lên, những tấm xương trắng sắc nhọn từ bốn phía bay lên, đâm vào chân tay Lưu Quang. Khi đã chắc chắn đối phương không thể làm gì được nữa, Yểm quỷ bước tới, giơ tay lên, áp lòng bàn tay lên trán Lưu Quang - phù chú hình hoa Mạn Châu Sa đỏ rực lên như muốn chảy ra từng giọt máu.

Lưu Quang không hề chống cự, và bất chợt nở nụ cười. Sức lực đã hoàn toàn suy kiệt khiến y không còn đủ sức cất lên lời.

Ngay lúc đó, cảm thấy nguồn năng lượng có thể hút được từ cơ thể Lưu Quang đã hoàn toàn suy kiệt, Yểm quỷ bèn rút tay ra - thế nhưng, sắc mặt Yểm quỷ bỗng nhiên trắng bệch, rồi nôn ra máu. Trong cơ thể dường như có vô số ngọn lửa đang thiêu đốt!

Ngọn lửa ấy là dương cang, hoàn toàn khắc với âm độc trong cơ thể Yểm quỳ. Vừa quay người lùi vài bước, Yểm quỳ đã cảm thấy không thể khống chế được hành động của mình nữa, ngã lăn ra đất, trong chốc lát cơ thể như rã rời, không còn chút sức lực. Khi chân khí bị tiêu tán, tất cả các tấm xương lả tả rơi xuống mặt đất.

"Ngươi, ngươi..." Yểm quỳ vùng vẫy, "làm... cái trò gì vậy?"

"Theo ngươi thì sao? Làm sao ta có thể để ngươi xông vào mở Thiên Tâm Nguyệt Luân?" Lưu Quang nhếch mép cười chế giễu, "Ngươi đã trúng một loại độc dược có thể giết hại thần ma... nhiều năm trước đây, sư phụ ta đã dùng nó để giết thái sư phụ, và ba năm trước, ta lại dùng nó để giết sư phụ mình."

Yểm quỷ giật mình, thất thanh, "Vạn niên Long huyết xích hàn châu?! Trong máu của ngươi có chất độc này?!" Cuối cùng Yểm quỷ đã biết chất độc vào cơ thể mình như thế nào, "Trước khi xuống núi, ngươi đã tự hạ độc mình? Ngươi đã cố ý dụ ta hút tinh lực của ngươi? Ngươi được lắm, được lắm!"

"Ha ha ha..." Lưu Quang cười vang. Mưa không ngừng rơi trên gương mặt y, lạnh như tuyết.

Cuối cùng, Lưu Quang đã thực hiện được lời khẩn cầu của Phiêu Bích, tuy nhiên, như đã dự đoán trước, y đã phải trả giá bằng chính sinh mạng mình.

Tâm tư bắt đầu hỗn loạn... thời thơ ấu, Phù Nam, sư phụ, phản bội, kết minh... từng cảnh tượng từ quá khứ bỗng chốc ùa về. Cuối cùng, Lưu Quang lại nhìn thất gương mặt mà y trân trọng cất giữ tận nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình - "Chào buổi sáng!"

Ánh nắng sớm mai chiếu rọi vào từ ô cửa sổ trên cao của Thần miếu, tỏa sắc vàng ấm áp. Lưu Quang đi dọc những hàng giá sách cao ngất tìm kiếm, bỗng nhiên, cuốn sách phong thủy dày cộp ở cạnh bên biến mất, qua chỗ trống của giá sách, một dung nhan trắng trong thuần khiết khẽ nở nụ cười...

Có cái đó chảy xuống từ tay, từ chân và từ ngực... là máu ư? Thế nhưng không hiểu sao, nhìn thấy máu chảy, y không hề cảm thấy đau đớn, thậm chí dần dần không còn xác định được tình trạng của mình nữa - đây có phải là cái chết?

Y bỗng nhận ra rằng, sư phụ còn có quá nhiều điều chưa từng dạy mình, ngoài tình yêu, còn có một điều nữa, đó là cái chết.

Mưa nhỏ dần, trên bầu trời đen kịt đã hiện lên những ráng xanh - đó là dấu hiệu sắp bình minh.

Vô số tấm xương trắng nằm ngổn ngang trên những ngôi mộ, cả đất trời im ắng như ở cõi chết.

Rất lâu, rất lây sau, người con gái tưởng như đã chết bỗng nhiên cựa quậy, sau lưng mọc lên một cục u.

Dưới làn tóc đen, một đứa trẻ nhô đầu ra, sắc mặt thâm tím, miệng há to để hít thở không khí, ánh mắt đầy cay độc và oán hận, thoi thóp chút hơi tàn - kịch độc của Long huyết không ngờ mạnh đến như vậy - Yểm quỷ buộc phải tạm thời nhô ra một phần khỏi người ký chủ để giảm bớt tốc độ thâm nhập của chất độc.

Ma tính của Yểm quỷ đã giảm đi phần nào, Thần Triệt bắt đầu có thể cử động nhẹ.

Nàng hoàn toàn bị đè nén trong chính cơ thể mình, không thể khống chế được những gì xảy ra, chỉ có thể giương mắt nhìn hết người này đến người khác phải chết dưới tay mình.

Thần Triệt thả tay, thanh Bạch Cốt rơi xuống. Nhìn những vết máu trên bàn tay, nàng không khỏi run rẩy, và không sao cất nên lời.

Nàng biết rằng con quái vật trên người mình đã bị trúng độc nên tạm thời đang hôn mê - nhưng sức mạnh đó không hoàn toàn bị tiêu diệt, chỉ cần nó hồi phục lại, thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.

"Lưu Quang... Lưu Quang!" Thần Triệt khẽ lay người chàng trai đang nằm giữa những khóm Mạn Châu Sa - nàng vẫn nhận ra người này... mặc dù từ năm tám tuổi khi bị nhốt vào trong ngục dưới đáy hồ cho đến nay, nàng không còn gặp lại vị sư huynh của Phù Nam nữa.

Không ngờ ngay trong lần trùng phùng đầu tiên, chính tay nàng đã lấy đi sinh mệnh của vị sư huynh ấy!

Mặc cho nàng run rẩy gọi tên, không có một lời đáp lại - Trong ký ức của nàng, vị đại sư huynh này chỉ biết đắm chìn trong Tàng Thư Các, phong thái luôn thật điềm tĩnh và trầm mặc, vậy mà không ngờ, hôm nay huynh ấy lại có thể dùng một phương thức tàn bạo và quyết liệt như thế để ngăn cản Yểm quỷ phục sinh trong cơ thể nàng.

Thần Triệt sững sờ nhìn gương mặt trắng bệch đó hồi lâu, nước mắt rơi lã chã.

"Muội đã hại huynh..." Nàng lẩm nhẩm, nhẹ nhàng đeo chiếc vòng bạc có viên hồng ngọc sáng lấp lánh lên trán Lưu Quang, "Xin lỗi huynh... xin lỗi... Từ giờ sẽ không có chuyện như thế nữa."

Dứt lời, nàng nắm lấy thanh Bạch Cốt, quay ngược cán kiếm, bất ngờ đâm vào ngực mình.

Lưỡi kiếm dài đâm vào ngực, xuyên qua cả quái vật đằng sau lưng nàng - nhưng lạ thay, không hề chảy ra một giọt máu.

Nàng thậm chí cũng không cảm thấy đau đớn, dường như cơ thể mình làm từ đất đá.

Thần Triệt dường như muốn phát điên lên, đôi bàn tay run rẩy, không ngại ngần chém liên tục hằng trăm nhát lên cơ thể mình, thế nhưng, tất cả đều vô dụng, các vết thương nhanh chóng liền lại sau mỗi nhát kiếm, tựa như chưa từng xuất hiện.

"Ha ha ha..." Nàng kêu gào điên dại, cho đến khi mệt lả đi và ngã gục xuống. Đứa trẻ sau lưng không hề có phản ứng gì, nhưng khóe mép lộ ra vẻ chế giễu.

Phải làm sao đây... có ai nói cho tối biết phải làm sao đây? Vân Tức đại nhân... Phù Nam huynh?

Trên tấm màn che trắng toát, những vệt máu đã đỏ sậm lại.

Phù Nam và Phiêu Bích dìu nhau bước đi, loạng choang tiến vào Thần điện, vừa phải cố cầm huyết khí chảy ra từ cổ họng vừa phải hợp lực để đóng các cửa tứ phương ở Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Toàn bộ bức tường bao quanh Thần miếu đã trở thành một vòng tròn hoàn chỉnh - kể từ ba trăm năm về trước, các Giáo chủ và Tế Tư của Bái Nguyệt giáo bắt đầu dùng sức mạnh của mình để viết phù chú bên trong Thần miếu, củng cố vững chắc kết giới ở đây, trấn áp những tà khí dưới Thánh hồ.

Sau khi các cửa đã được đóng chặt, kết giới bắt đầu hoạt động, ngăn cản tất cả các hồn ma ở bên ngoài. Hai người mệt mỏi ngã ra trước tượng thần, máu từ các vết thương chảy ra thấm đỏ cả tấm đệm ngồi trắng toát.

"Lưu Quang nói rằng, đến đây là an toàn rồi!" Phù Nam thở dốc, mặt mũi trắng bệch, "Yểm quỷ đã hoàn toàn hồi sinh... A Triệt... không xong rồi. Phiêu Bích, A Triệt không xong rồi!"

Phiêu Bích lặng thinh không nói, ngón tay run run. Quả nhiên Phù Nam đã bình an chạy thoát khỏi bàn tay Yểm quỷ... thế còn Lưu Quang? Nàng không dám hỏi, bỗng nhiên gục đầu xuống, úp mặt vào lòng bàn tay khóc nức nở.

Phù Nam nhìn nàng, một người con gái luôn bình thản, hiền hòa, khép mình như một đóa hoa mùa đông, không bao giờ lộ vẻ hỉ nộ quá rõ rệt, vậy mà giờ đây lại tỏ vẻ đau buồn như thế, ắt là trong lòng đang trỗi dậy bao cơn sóng to gió lớn.

Phù Nam gắng gượng đứng dậy, đến trước tượng Nguyệt thần, cúi ngươi xuống và với tay chạm vào chiếc dây cót ở dưới đáy khám thờ thần.

Đó là vật có thể mở cửa Hồng Liên U Ngục. Tám năm trước, A Triệt bị nhốt dưới đáy hồ sâu thẳm, và năm năm sau, cũng tại đây, Thiên Trúc Giáo chủ đã đẩy sư phụ Vân Tức xuống ngục với nụ cười nham hiểm và điên dại. Hôm nay, khi đến bước đường cùng, Phù Nam lại quay lại nơi này.

"Lưu Quang đâu, Phù Nam huynh?" Trong khi đang miên man hồi tưởng, câu hỏi của Phiêu Bích khiến Phù Nam giật mình.

Dường như không thể chịu đừng thêm nữa, Phiêu Bích ngẩng đầu lên nhìn Phù Nam, môi mím chặt, giọt nước long lanh chực trào nơi khóe mắt, rồi đột nhiên đứng dậy, "Huynh ấy... có phải là đã chết rồi không?"

"Muội định làm gì vậy?" Phù Nam giật mình, vội vàng hét lên.

"Muội đi tìm huynh ấy..." Phiêu Bích cắn răng, lẩm nhẩm, bỗng chốc quên đi tất cả các vết thương trên người, mặc cho máu vẫn cứ chảy dài.

Bao năm qua, nàng đã không hiểu tình ý của Lưu Quang.

Thực ra, có ai biết rằng, vào một ngày xa xưa từ thời niên thiếu, khi nhìn thấy ánh nắng mặt trời ban sớm chiếu rọi lên gương mặt khôi ngô tuấn tú của chàng trai ở hàng giá sách bên kia, trái tim nàng chưa bao giờ đập nhanh đến thế. Thế nhưng mỗi lần gặp chàng trai đó, nàng lại căng thẳng tới mức đến nụ cười cũng gượng gạo, và một câu chào giản đơn cũng cần phải lấy hết dũng khí mới có thể cất lên lời. Chàng trai ấy luôn lạnh lùng, trầm mặc, chưa bao giờ nói với nàng hơn một câu. Nàng cứ nghĩ rằng, tâm hồn hai người sẽ mãi mãi chẳng thể kết giao.

Vậy mà giờ đây, huynh ấy để lại một câu nói, rồi ra đi vĩnh viễn...

Trong suốt bao năm qua, nàng luôn thấy ở Lưu Quang sự dũng cảm quả quyết, một sức mạnh khiến người khácphải kinh ngạc, dường như không bao giờ cần bất cứ ai cảm thông và thương xót. Lưu Quang luôn kiêu ngạo, cô độc tựa mặt trăng trên trời - giống như Vân Tức sư phụ.

Chính vì vậy, trong tình thế trước mắt, khi buộc phải chọn lựa, nàng đã nghĩ, chỉ có huynh ấy mới có thể đương đầu với khó khăn này, nhất định huynh ấy sẽ làm được. Từ trong sâu thẳm cõi lòng, nàng trông cậy và tin tưởng huynh ấy biết nhường nào, và, cũng không biết rằng mình đã yêu tự bao giờ.

Thế mà, giờ đây, huynh ấy có thể sẽ vĩnh viễn ra đi không bao giờ quay lại.

Nếu huynh ấy thực sự đã đi vào cõi chết, thì nàng sao có thể tham sống sợ chết cho được? Trong lòng như bị kích động, nàng bỗng thấy không còn sợ hãi bất cứ điều gì, bước tới cửa đông của Thần miếu, giơ tay gạt chốt cửa, đẩy mạnh cánh cửa ghi đầy phù chú. Biết trước là ở bên ngoài cái chết đang chờ đợi, nhưng nàng không hề quay đầu lại.

"Đừng đi!" Phù Nam hét lên, vội vàng lao tới, "Yểm quỷ đang ở ngoài đó!"

Không kịp nữa rồi, Phiêu Bích đã đẩy đước cánh cửa nặng nề và dày cộp, bước một chân qua bật cửa.


Thế nhưng, bước chân nàng đột ngột dừng lại, ánh mắt đầy kinh sợ.

Phù Nam đưa mắt nhìn xiên qua bờ vai Phiêu Bích, thoáng giật mình khi thấy người đứng ở bậc thềm, không kịp nghĩ ngợi gì htêm, chàng vội tiến lên phía trước và kéo Phiêu Bích về bên cạnh mình.

"A... A Triệt?" Phù Nam nhìn thẳng vào bóng trắng trước mặt, lẩm nhẩm, bóng áo trắng như ma quỷ hiện ra, tay cầm thanh kiếm nhuốm đầy máu tươi, đứng sững trước cửa, giương đôi mắt to tròn nhìn hai người - ánh mắt trong sáng và vô tội như của một đứa trẻ sơ sinh.

Ánh mắt ấy đã mê hoặc Phù Nam lúc trước khiến chàng bị đâm một nhát kiếm khi giơ tay ra kéo nàng!

"Cẩn thận!" Phù Nam kéo Phiêu Bích lại, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt đi.

Trên đó, trên đó... ngoài máu của mình, Phù Nam, phải chăng là còn có cả máu của Lưu Quang? Thần Triệt có thể bình an tới đây, chứng tỏ là Lưu Quang đã...

"Lưu Quang đâu?" Lúc này, Phiêu Bích quên hết cả mọi sợ hãi, cất tiếng hỏi thẳng người con gái đang mang trong mình Yểm quỷ.

"Huynh ấy chết rồi." Thần Triệt đứng trên bậc thềm, tay buông thõng thanh kiếm, khẽ đáp. Ánh mắt nàng trống rỗng và bi ai, cúi đầu nhìn hai người, rồi chợt òa lên khóc, "Huynh ấy đã tự hạ độc Long huyết vào trong máu, rồi dụ Yểm quỷ đến hút thần khí của mình - huynh ấy đã chấp nhận hi sinh, dùng chính bản thân mình làm mồi nhử... và đã tạm thời nhốt được Yểm quỷ!"

"Chết rồi ư?" Phiêu Bích loạng choạng, vịn vào cánh cửa Thần miếu từ từ khuỵu xuống, lẩm nhẩm, "Huynh ấy đã chết thật sao?"

Trong thời khắc đó, trái tim nàng đau buốt và lạnh giá, tấm thân khô rạc không còn đủ sức chống đỡ nổi nữa, mọi thứ trước mắt bỗng chốc tối sầm lại.

"Phù Nam huynh, muội đã giết Lưu Quang!" Trong tiếng khóc nghẹn ngào, Thần Triệt giơ bàn tay đầy máu của mình lên, như muốn cầu cứu sự giúp đỡ, "Làm sao đây... muội phải làm sao đây?"

"Phiêu Bích, cẩn thận!" Nhìn thấy Thần Triệt giơ tay lên, Phù Nam giật mình, lập tức cúi xuống đỡ người con gái đang ngất lịm đi bên bậc cửa, rồi nhanh chóng lùi lại, tay khua thanh Khước Tà một vòng trong không gian, "Yêu nghiệt, chớ có lại gần!"

"Phù Nam huynh!" Thần Triệt sững sờ, không thể cất nên lời.

Đúng rồi... đúng rồi... Phù Nam không còn tin nàng nữa. Khi thanh Bạch Cốt xuyên qua người chàng, Yểm quỷ đã cười điên dại. Yểm quỷ dùng chính bàn tay nàng để tàn sát một cách không thương tiếc. Từ đó, Phù Nam nghĩ rằng nàng thực sự đã ra đi mãi mãi.

Thần Triệt bất chấp tất cả để đến đây, những mong tìm được sự an ủi và giúp đỡ. Thế nhưng, người duy nhất còn yêu nàng trên cõi đời này, lại nghĩ rằng nàng đã chết.

Nàng đã bị tất cả mọi người bỏ rơi. Nàng thực sự còn sống ư?

Thần Triệt đứng lặng, tay vẫn dang rộng, ngẩng đầu lên nhìn ra xung quanh. Những bức tượng thần khổng lồ được đẽo ngọc tinh xảo, ánh nến lung linh tỏa chiếu - đây quả là một cảnh giới quang minh và mĩ lệ... là nơi đã chứng kiến sự lớn lên của nàng thời thơ ấu.

Ngày hôm nay, nàng đã quay trở lại, đứng đây với hai bàn tay thấm đẫm máu của những người thân, đã không thể vào bên trong dù chỉ là nửa bước.

Phù Nam dìu Phiêu Bích ngồi dựa phía dưới một bức tượng, ngẩng đầu lên nhìn Thần Triệt. Ánh mắt sáng lên đầy quyết đoán - đã nên cơ sự này, chỉ còn cách phải chiến đấu đến cùng! Bất luận thế nào, nếu Yểm quỷ muốn giết Phiêu Bích, muốn hủy diệt Thần miếu, trước hết phải bước qua xác Phù Nam này!

Vòm cửa cong cong tựa như một khung tranh tuyệt đẹp, nổi bật giữa nền tối là bóng dáng một người con gái trong bộ y phục trắng, vẻ đẹp thanh thoát tưởng như có thể thổi bay tất cả mọi tà khí, u linh. Ánh mắt nàng vẫn trong sáng như trẻ thơ, đang đứng dang đôi tay ra như chờ đợi một niềm an ủi, và ngẩng đầu nhìn những bức tượng Nguyệt thần, khóe mắt chảy ra những giọt nước long lanh. Phù Nam thoáng chốc xao lòng, nhưng rồi lại nhanh chóng cố gắng cưỡng lại sự dao động đó.

Nhất định không thể sa vào bẫy của Yểm quỷ một lần nữa!

Bên cạnh vẻ bề ngoài thuần khiết vô tội ấy, là thanh Bạch Cốt sắc nhọn sẵn sàng đâm vào cổ họng người khác bất cứ lúc nào.

"Phù Nam huynh... Muội là A Triệt đây mà! Muội không phải là Yểm quỷ... thực sự không phải là Yểm quỷ mà... Huynh hãy tin muội!" Ánh mắt nàng rời khỏi những bức tượng Nguyệt thần, nhìn về phía hai người bạn toàn thân đẫm máu, và hiểur ằng mình sẽ không thể lấy lại lòng tin ở bất kỳ ai được nữa.

Ngọn lửa tuyệt vọng như đang thiêu đốt tâm can, nàng vứt bỏ thanh kiếm trên tay, bất chấp tất cả chạy về phía Phù Nam, vừa khóc vừa dang hai tay ra, "Phù Nam huynh! Muội là A Triệt đây... huynh không còn tin muội nữa hay sao?"

"Chớ có lại gần!" Phù Nam lập tức quát lớn, giơ kiếm lên định ngăn cản.

Thần Triệt không hề có ý định né tránh, mặc cho thanh Khước Tà kiếm đâm vào cơ thể mình.

"A Triệt!" Trong khoảnh khắc thanh kiếm xuyên qua cơ thể Thần Triệt, bất chợt chạm vào ánh mắt đầy bi thương và tuyệt vọng của nàng, Phù Nam bỗng nhiên có cảm giác thật kỳ lạ, như một cái gì đó vừa bừng tỉnh, và rồi hét lên đau xót.

Đó là A Triệt! Đó đúng là A Triệt!

Nỗi niềm đau đớn và hồi hận nhói buốt con tim - chàng đã tự tay giết chết A Triệt?

"Bởi độc tố của Long huyết, Yểm quỷ tạm thời không thể thao túng muội..." Thanh Khước Tà đã xuyên qua cơ thể, nhưng trong giây phút này, ít ra nàng cũng đã được gần Phù Nam, được cảm thấy hơi ấm của chàng. Nàng hoang mang như một đứa trẻ, "Muội không biết phải làm sao nữa... Yểm quỷ sẽ nhanh chóng tỉnh lại! Lúc đó... muội không biết phải làm sao..."

Phù Nam sững người nhìn đôi mắt sáng trong ứa lệ trước mặt, cuối cùng đã hiểu ra, cất giọng run run, "A Triệt... A Triệt! Đúng là muội ư? Muội đã tỉnh lại thật rồi sao?"

Thế nhưng, mặc dù vậy, tay chàng vẫn không bỏ kiếm ra, vẫn cố ý dùng thân mình chắn giữa Thần Triệt và Phiêu Bích.

"Phù Nam huynh... muội biết là huynh sẽ không bao giờ có thể tin muội được nữa" Thần Triệt lùi một bước, giơ tay ra và không hề tỏ chút đau đớn gì, miệng lẩm nhẩm, "Vậy thì... huynh hãy giết muội đi... Muội đến tìm huynh cũng là để nhờ huynh giết muội..."

Khi nàng lùi lại, Phù Nam kinh ngạc khi nhìn thấy vết thương trên ngực nàng nhanh chóng hồi phục lại hoàn toàn như trước.

Đó là Yểm quỷ!

Ý nghĩ đó vụt lóe lên như tia lửa điện, không kịp nghĩ ngợi gì thêm, tranh thủ lúc Thần Triệt lùi một bước, Phù Nam giẫm đúng vào vị trí đó, cúi người xuống, vặn dây cót dưới đáy khám thờ.

"Kẹt... kẹt..." Mặt đất của Thần miếu bỗng nhiên rung chuyển, một miệng hố to và tối đen mở ra.

Thần Triệt giật mình, rồi dười như tỉnh ngộ điều gì. Bản năng thôi thúc nàng nhảy khỏi cái bẫy đó - thế nhưng, chỉ mới nhảy được nửa bước, nàng liền khống chế cơ thể mình lại. Không, không thể trốn chạy! Chỉ có giam cầm bản thân mình mãi mãi, thì mới tránh làm hại nhiều người khác nữa!

Trong tích tắc, khi đang ở giữa không trung, nàng bắt mình không được vùng vẫy, để mặc cho cơ thể nhẹ rơi như một tờ giấy.

"Phù Nam huynh... Phù Nam huynh!" Nàng ngẩng đầu lên nhìn Phù Nam, giơ tay về phía chàng, ánh mắt ngập tràn sự cô đơn và sợ hãi - Giây phút này, nàng biết chuyện gì đang chờ đợi mình.

Nàng biết rằng, sau khi rơi xuống d8áy hồ sâu, sẽ tiếp tục là những ngày tháng dài lê thê với nỗi buồn cô độc.

Nhìn thấy Thần Triệt rơi xuống, trong lòng Phù Nam chợt nghe như có bao nhiêu tiếng thét gào dữ độ, ồ ạt như dòng thác lũ, lẫn lộn buồn vui. Khi bóng áp trắng lướt qua người, chàng bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay nhỏ lạnh toát nắm lấy cổ tay mình. Thần Triệt nhìn chàng, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng và mong mỏi được nương tựa.

"Phù Nam huynh..." Phù Nam như nghe thấy giọng nàng vang lên khe khẽ, "Muội sợ lắm."

Lúc này, tính yếu mềm thiên bẩm lại trỗi dậy, Phù Nam như quên đi tất cả, chỉ nghĩ duy nhất một điều rằng, mình không thể bỏ mặc người con gái này được - tù nhỏ nàng đã sợ bóng tối, sợ cô đơn, sao nỡ để nàng cô lẻ một mình đối mặt với bóng đêm vô tận?

"Đừng sợ!" Phù Nam khẽ nói, và nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ, lạnh giá.

Lần này, chàng nắm thật chặt, thật chắc, như để bù đắp lại tất cả những hối tiếc do chính sự bạc nhược của mình tạo ra trong suốt bao năm qua. Thần Triệt thôi không còn vùng vẫy, trên môi nàng nở nụ cười mãn nguyện. Cứ thế, hai người nắm chặt tay nhau, cùng rơi xuống đáy hồ sâu thăm thẳm.

Hồng Liên U Ngục nhanh chóng khép lại, như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Men theo bức tường đá, đi từ bên này qua bên kia, tổng cộng 37 bước.

Nếu không đi men theo một vach tường mà đi chéo từ góc này sang góc kia, tổng cộng là 45 bước.

Nàng cười không thành tiếng, quay đầu nhìn chàng trai trong bộ y phục trắng nơi góc tường, chàng cũng đang nhìn nàng, nở nụ cười dịu dàng và ấm áp. Thế là nàng lại thấy yên lòng, tiếp tục tiến hành công việc "đo đạc" trong bóng tối thẳm sâu - bởit rong không gian bị bịt kín và cách biệt với trần gian như thế này, thực ra cũng chẳng còn trò tiêu khiển nào khác.

Hằng ngày, nàng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên mặt nước xanh sẫm u ám, nhìn những hồn ma như bầy cả đi tuần qua lại, nhe những hàm răng nham nhở, độc ác, gào lên những âm thanh rền rĩ. Đêm đến, nàng lại giống như Trầm Anh ngày nào, đi xuyên qua bức tường vũng chắc, xuống tận cùng dưới đáy sâu để ngắt những cành cỏ Linh chi ở nơi âm cực. Bây giờ thì nàng đã biết rằng: bên ngoài căn mật thất có một khi mộ dưới nước!

Từng linh cữu đều được gắn phù chú nằm yên tĩnh ngủ những giấc ngủ dài - đó đều là những Tế Tư của Bái Nguyệt giáo. Lũ hồn ma không dám lại gần khi thánh địa này, nên nước ở đây lúc nào cũng phẳng lặng. Vô số những cây Linh chi bảy lá trắng muốt âm thầm mọc lên giữa những chiếc quan tài, xòe lá non và tỏa ánh sáng lung linh, xuyên qua những viên pha lê nạm khảm tinh xảo trên nắp quan tài, rồi chiếu rọi những gương mặt ở bên trong.

Những gương mặt ấy vẫn còn giữ được nguyên vẻ tuấn tú như khi còn sống, khí chất mạnh mẽ đội trời đạp đất, dường như đã ăn sâu vào từng nét mặt. Tất cả trông đều thật an tịnh, trầm mặc, dường như đang say sưa trong giấc ngủ yên lành. Bao nhiêu con người đã khổ công tu luyện đến rất gần cảnh giới 'thần', nhưng rồi đây đều đang chìm trong giấc ngủ ngàn thu dưới đáy hồ xanh thẳm và u ám này...

Nàng rất lưu luyến khu thánh địa dưới nước này, nên mỗi ngày ngoài việc đi hái Linh chi, nàng thường thích dạo chơi quanh những chiếc quan tài, ngắm từng gương mặt trong linh cữu, và tưởng tượng xa xôi về cuộc đời của từng vị Tế Tư khi còn sống...

Ngày qua ngày, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi.

Cơ thể nàng luôn bứt rứt không yên - Yểm quỷ trong nàng bị trọng thương, do không cam chịu bị nhốt nên thường xuyên nhúc nhích đòi thoát ra.

Yểm quỷ luôn tồn tại với sức mạnh thật dữ dội, đáng sợ, và nó tồn tại ngay trong tâm hồn của mỗi con người. Khi ma quỷ chiếm ngự tâm hồn, thì không một sức mạnh nào có thể ngăn cản nổi.

Thế nhưng Yểm quỷ lại không lường đến lòng hi sinh và tinh thần quyết tâm chế ngự bản thân của loài người, dù không bao giờ có thể ngăn cản sự sinh ra và tồn tại của ma quỷ, nhưng con người từ thế hệ này đến thế hệ khác luôn nối tiếp nhau dùng tinh mạnh và xương máu của mình để chống lại sự tàn sát vô độ của thế lực đó. Họ sẵn chấp nhận hi sinh, chấp nhận giam mình nơi địa ngục, chấp nhận sự cô đơn và cách ly với thế giới trong suốt cả cuộc đời... Đó là Lưu Quang, Phù Nam hay Trầm Anh và nàng.

Một ngày, rồi lại một ngày; một năm, rồi lại một năm.

Vân Tức đại nhân đã từng nói: Trên đời này, mỗi người đều là một hòn đảo cô độc. Và cho đến tận ngày nay, tại chốn hoang vu vắng lặng ở thế giới bên kia, người con gái ấy vẫn âm thầm sống trong bóng tốc, tựa như một bông hoa lặng lẽ lớn lên, nở hoa và lụi tàn... Điều này chỉ có Phù Nam ở cạnh bên nhìn thấy và cảm thấy, nhưng chỉ cần có vậy, nàng đã không còn cô độc nữa.

Nàng đã dùng chính bản thân mình để giam cầm những linh hồn ma quỷ, cho đến tận khi cái chết cận kề...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận