Vũ Lực ngồi xuống bên cạnh Phi Yến, hai bàn tay hắn nắm chặt lấy tay mẹ,bà vẫn nằm yên bất động,mắt nhắm nghiền, khuôn nhợt nhạt, môi bà trắng ngắt không chút huyết sắc, bộ ngực phập phồng theo từng hơi thở đều đặn là thứ duy nhất để hắn biết bà vẫn còn sống, hắn không khóc nhưng nước mắt lại cứ tự chảy xuống :
- Mẹ à, tay mẹ lạnh quá vậy. Thế giới rộng lớn lắm mẹ có biết không, con sợ lắm, mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi.
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, Vũ Lực vội vàng lau nước mắt nói vọng ra:
- Ai vậy.
- Em là Dương Yến.
Cánh cửa vừa mở ra, đứng trước hắn là một cô bé khoảng chín tuổi. Nàng có đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt bầu bĩnh, tóc kết hai bím cực kỳ dễ thương. Giọng nói nàng nhỏ nhẹ:
- Mẹ bảo em mang lân tinh thạch cho anh.
Vừa nói Dương Yến vừa xòe tay ra giơ một viên đá nhỏ màu xanh ra trước mặt của Vũ Lực làm hắn thoáng ngạc nhiên.
- Ừ, vào trong một lát nhé.
Vũ Lực lui vào trong, kéo một cái ghế ra rồi quay về phía cửa, thấy cô bé vẫn đứng bên ngoài, hắn khẽ mỉm cười, làm hai cái lúm đồng tiền nộ rõ:
- Em vào đây ngồi đi.
Dương Yến hơi đỏ mặt gật đầu một cái rồi bước vào khép lép ngồi xuống ghế. Thấy cô bé im lặng, hắn kéo một cái ghế ngồi xuống rồi từ từ nói:
- Chắc em cũng nghe dì nói về truyện của anh rùi nhỉ.
Như tìm được chủ đề, hai mắt cô bé long lanh:
- Dạ rùi, nhưng mất trí nhớ là gì vậy,em không có hiểu, mẹ cũng không có giải thích nên em không dám hỏi.
-À, mất trí nhớ là quên hết những truyện trước kia mình từng làm đó, ví dụ như lân tinh thạch trong tay em, anh nhìn thấy rất quen mắt nhưng lại không có nhớ ra nó dùng đề làm gì. Em hiểu chưa.
- À em hiểu rồi.
Vừa nói cô bé vừa nhanh nhảu chạy đến chiếc tủ gỗ, nhẹ nhàng mở cánh tủ ra rồi lấy một chiếc cốc bằng bạc bóng loáng ra, sau đó đặt ở trên bàn rồi bỏ viên lân tinh thạch vào. Bỗng nhiễn chiếc cốc trở lên trong suốt rồi sau đó phát ra ánh sáng màu xanh.
- Cái này được dùng để phát sáng, buổi chiều anh đến mà mẹ em quên mất nên giờ mới dặn em mang qua.
- Anh hiểu rồi. À mà em có phải về ngay không, nếu không ở lại cho anh hỏi một số truyện nhé.
- Dạ được.
Dương Yến gật đầu không cần suy nghĩ.
- Anh nghe nói sắp tới Nhất Nam Tông sẽ khảo hạch để tuyển đệ tử ở Long An Thành, không biết tin tức này có đúng không.
- Dạ đúng rùi, từ giờ tới lúc đó còn đúng mười ngày nữa, Vũ Lực ca, anh muốn tham gia khảo hạch à.
Vũ Lực khẽ gật đầu. Dương Yến nói tiếp.
- Em nghe mọi người nói, cứ mười năm Nhất Nam Tông lại phái chấp sự đi các thành khảo hạch để tuyển chọn đệ tử. Nhưng yêu cầu của họ rất là cao,thứ nhất tuổi phải nhỏ hơn mười ba, thứ hai là phải có địa linh căn trở lên vì vậy có rất ít người đạt được yêu cầu. Phần lớn mọi người ở Long An Thành chỉ có phàm linh căn nhưng cũng may nơi đây là vùng giáp ranh giữa Nhất Nam Tông và Lạc Việt Tông cho nên những người không thể vào Nhất Nam Tông thì vẫn còn có cơ hội trở thành đệ tử của Lạc Việt Tông. Nghe nói lần này Lạc Việt Tông cũng sẽ khảo hạch để tuyển chọn để tử ở Long An Thành và chỉ sau Nhất Nam Tông đúng một ngày.
Thấy Vũ Lực có vẻ trầm tư. Dương Yến tò mò hỏi:
- Vũ Lực ca, linh căn của anh là gì.
- À, anh mất trí nhớ nên thật sự không nhớ mình là linh căn gì, ngày mai anh định sẽ bước đầu Cảm Linh. Còn em là linh căn gì.
- Em là phàm linh căn, còn cấp bậc rõ ràng thì em không biết. Ngoài các tông môn ra thì bên ngoài hầu như là không ở đâu có linh đài, mọi người chỉ thông qua cảm ứng thạch để biết mình là phàm linh căn hay địa linh căn mà thôi. Khi nào anh cảm linh xong có thể nói với em, em sẽ dẫn anh đi kiểm tra.
- Ừ anh biết rồi. Thế chắc là em cũng dự định tham gia khảo hạch lần này đấy nhỉ.
- Dạ vâng, hơn nữa ngày mai ca ca của em cũng sẽ trở về để chuẩn bị tham gia khảo hạch của Lạc Việt Tông. Mà thôi nếu không còn gì nữa thì Vũ Lực ca ngủ sớm đi nhé, em đi đây.
Khép cửa lại, khuôn mắt hắn nộ rõ vẻ lo lắng: " Địa linh căn ư, nếu như đúng như lời mà lão ân nhân nói sáng nay thì dường như linh căn của mình không được tốt lắm". Thở dài một hơi, Vũ Lực tự nhủ " Hazz, thôi quên đi trước tiên cứ ngủ một giấc đã", sau đó hắn nằm xuống giường rồi trìm vào giấc ngủ say, ngày hôm nay đối với một cậu bé mười một tuổi như hắn thật sự quá dài và mệt mỏi.
Ông mặt trời đã lên cao, toả ánh nắng vàng rực rỡ ấm áp bao trùm khắp nơi,hắn bật dậy vươn vai, ngáp dài một cái:
- Việt Dũng, mang cho ta khăn mặt và một chậu nước lên đây.
Nói xong ánh mắt hắn bất chợt hoảng hốt nhìn xung quanh căn phòng, bên cạnh mẹ của hắn vẫn ngủ say, khuôn mặt trắng toát lạnh lẽo.Hắn tự nhủ "Rốt cuộc chỉ là một giấc mơ",thở dài một hơi, hắn bật dậy ra ngoài lấy một chậu nước vào, vừa dùng khăn nhẹ nhàng lau cho mẹ vừa tự nói một mình:
- Mẹ à, mẹ cứ yên tâm, dù bất cứ giá nào con cũng sẽ giúp người tỉnh lại.
Hắn nhớ lại ngày hôm qua,khi hắn vừa bước vào Long An Thành này người đầu tiên hắn gặp chính là mẹ của Dương Yến, bà tên là Dương Ngọc. Khi thấy hắn còn nhỏ mà phải kéo theo một người khác, thấy lạ bà bèn chạy lại hỏi han, hắn đành phải nói dối bà là hai người bị tấn công trên đường đi, hắn bị người khác đánh ngất.Cũng may họ được một vị lão nhân cứu thoát. Lúc tỉnh lại, hắn bị mất trí nhớ còn mẹ hắn thì bị thương rất nặng lão nhân thương tình đưa hai mẹ con tới Long An Thành và chỉ cho hắn cách cứu sống mẹ. Dương Ngọc thấy thế thương hại nên đã đưa cả hai về nhà mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì,bà quả là một người tốt, hắn cũng cảm thấy có lỗi vì nói dối Dương Ngọc, nhưng mọi truyện vẫn nên cẩn trọng. Mặc dù với hắn lão già kia là ân nhân, nhưng hắn vẫn không hoàn toàn tin tưởng hết những lời mà lão ta nói, có thật sự việc lão giúp hắn chỉ là trùng hợp, lão đưa Việt Dũng đi là vì lý do gì, vì lão nhìn trúng linh căn của hắn ư, phải chăng người mà lão chú ý ngay từ đầu chính là Việt Dũng. Vũ Lực đang trìm sâu trong những suy đoán thì phía nhà trên vang lên giọng nói vui mừng của Dương Yến:
- Ca ca, ca ca đã trở về rồi.
Một thiếu niên chạc tuổi hắn, nhưng cao hơn, nước da ngăm ngăm đen đang ôm lấy Dương Yến.
- Tiểu muội của ta lớn quá rồi, mới có hai năm thôi à nha.
- hihi, muội nhớ ca ca lắm.
Thiếu niên xoa đầu Dương Yến trìu mến:
- Đi chúng ta và nhà trước đã rồi nói, mà mẹ đâu rùi.
- Sáng sớm mẹ đã xuống cốc rồi, chắc phải tối muộn mẹ với về được.
Đúng lúc này một giọng nói ngang ngược vang lên:
- haha, ta cứ tưởng là ai, hóa ra là tên phế vật.
Nhìn về phía phát ta giọng nói, khuôn mặt Dương Minh nhăn lại, hiển nhiên hắn đang rất tức giận.
- Đỗ Long ngươi nói ai là phế vật, ngươi muốn chết.
- Ở đây chỉ có năm người chúng ta, Đỗ Long huynh, Nguyễn Nam huynh và ta đều có linh căn địa cấp tất nhiên không phải là phế vật rồi. Nếu không là ngươi thì là chỉ có thể là nha đầu kia. Hahaha Kẻ vừa nói tên là Phạm Quang Phát, cha của hắn là một chấp sự trong Nhất Nam Tông, cha của Nguyễn Nam cũng thế. Còn cha của Đỗ Long là Đỗ Khải thì cao hơn một bậc là một trong những chấp sự trưởng, cũng chính là người trực tiếp chỉ đạo lần khảo hạch tuyển chọn đệ tử của Nhất Nam Tông ở Long An Thành lần này. Vì thế ba tên này rất là hống hách,hầu hết mọi người ở Long An Thành này ai cũng sợ bọn chúng, chỉ có Dương Minh tính tình ngang bướng là không phục.
- Ba thằng khốn kiếp kia, dám xúc phạm Dương Yến, hôm nay tao quyết không tha cho bọn mày.
Nói xong cũng không cần suy nghĩ gì thêm,hắn giơ nắm đấm lao vào ba tên thiếu niên kia. Một chọi ba không thành, Dương Minh bị đánh sưng hết mặt mũi, sau đó bị Nguyên Nam và Quang Phát khóa tay bắt quỳ xuống. Quang Phát mỉa mai:
- Nãy Đỗ Long huynh có nói gì nhỉ, ở đây chỉ có năm người chúng ta, nếu không phải mày thì tiểu muội của mày, hai người các ngươi ai chịu quỳ xuống lạy bọn tao rồi tự nhận là phế vật thì bọn tao sẽ tha cho còn không tao sẽ đánh cho cả hai ngươi mặt mũi biến dạng đến mẹ ngươi cũng không nhận ra nổi đâu. hahaha.
- Khốn kiếp, có giỏi thì đánh tao đây. Đừng có động đến nguội của tao.
Quang Phát tức giận tát Dương Minh một cái.
- Mày thích cứng đầu hả.
Thấy không khí trở lên căng thẳng, ba tên khốn kiếp kia có vẻ không muốn buông tha cho hai người, Vũ Lực vội vàng chạy ra:
- Khoan đã.
Quang Phát nhíu mày nhìn về phía thiếu niên gầy gò vừa xuất hiện, mặt hắn vênh lên:
- Mày là ai.
Vũ Lực phẩy phẩy tay áo nói:
- Vừa rồi tao đi ngang qua thấy nghe thấy có đứa chửi tao là phế vật. Là ai trong ba thằng mày, bước ra đây.
Ba tên thiếu niên kia trợn tròn mắt, Nguyễn Nam và Quang Phát cũng thả Dương Minh ra, sau đó nhạc nhiên nhìn về phía kẻ lạ mặt,đây là lần đầu tiên có người ở Long An thành này dám chủ động gây sự với bọn chúng,hơn nữa lại còn là một tên tiểu tử gầy gò, tóc cụt ngủn,nhìn từ đầu tới chân chẳng có bất kỳ chỗ nào đặc biệt.Đỗ Long khinh thường nói:
- Là tao đây, nói coi mày có thể làm gì.
- Mày là Đỗ Long.
Đỗ Long trợn tròn mắt:
- Mày không biết tao?
Vũ Lực không thèm trả lời câu hỏi của hắn, giọng nhàn nhạt:
- Ra bãi đất trống đằng kia, tao thách đấu với mày. Nếu mày không dám có thể tự động quỳ xuống hô lên :" Đỗ Long ta là Phế Vật " Đỗ Long tức giận chỉ vào mặt mình nói:
- Cái gì, mày nói gì, tao là phế vật hả.
Vũ Lực khẽ mỉm cười:
- Đúng mày chính là phế vật.
Lúc này biết mình bị chơi xỏ, khuôn mặt của Đỗ Long xám lại, hắn đã cực kỳ tức giận, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên hắn bị người khác đùa bỡn. Bên cạnh Quang Phát và Nguyễn Nam đang che miệng cố nhìn cười, còn tiểu nha đầu Dương Yến đang đỡ Dương Minh cũng nhịn không được bật cười khúc khích. Ánh mắt Dương Minh thì nhìn Vũ Lực đầy thiện cảm, hắn cũng khẽ nhếch miệng.
- Quang Phát, Nguyễn Nam hai ngươi lui ra một chút, ta sẽ tự mình xử lý nó.
Không nói thêm câu nào, Đỗ Long lao tới Vũ Lực tung một cú đấm mạnh nhất có thể, tốc độ của hắn quá nhanh Vũ Lực không kịp tránh né bị đánh văng ra đất bất tỉnh,đang trong lúc tức giận nên Đỗ Long liên tục tung những cú đá không thương tiếc lên người của Vũ Lực. Cảm tưởng như chỉ một vài đá nữa thôi là cái cái mạng nhỏ của Vũ Lực sẽ không còn thì ngay lúc đó,một người trung niên hớt hải chạy lại phía Đỗ Long giọng nói khẩn trương:
- Các vị lão gia sai tiểu nhân đến để gọi ba vị thiếu gia về ngay lập tức, trưởng lão của Nhất Nam Tông đến sớm hơn dự định, chúng ta phải về để chuẩn bị nghênh đón.
Khẽ nhíu mày, Đỗ Long nhìn người trung niên ra lệnh:
- Được rồi, ngươi đem theo tên này mang về Đỗ Phủ nhốt lại cho ta.
Người trung niên khuôn mặt khó xử:
- Thiếu gia, việc này e là không nên, lần khảo hạch này không phải hoàn toàn do lão gia làm chủ. Vị trưởng lão kia rất là khó tính, hắn đã hạ lệnh tất cả những thiếu niên dưới mười ba tuổi đều phải tham gia khảo hạch, chính vì thế lão gia sai tiểu nhân nói với ngài là tạm không được gây sự bên ngoài, tránh làm vị trưởng lão kia nổi giận.
Đỗ Long vẫn chưa muốn buông tha, hắn thật sự muốn bắt cái kẻ hỗn láo này về để từ từ tra tấn, hành hạ. Thấy thế, Quang Phát chạy lại ghé sát vào tai hắn thì thầm gì đó. Lập tức khuôn mặt hắn giãn ra, mỉa mai nhìn về phía Dương Minh:
- Hai ngươi hảo hảo mà chăm sóc tên tiểu tử này cho tốt, đừng có để hắn chết đó nha.Sau đó, ba thiếu niên cười sảng khoái rồi rời đi. Vũ Lực không ngờ đến là việc vừa rồi, hắn có thể bị Đỗ Long đánh chết, xung đột của người ở tu linh giới,kể cả là đối những đứa trẻ như hắn, nếu không có lực lượng,cũng không có thế lực chống lưng thì chẳng khác gì con kiến tuỳ ý cho người khác dẵm đạp.Đây là một thế giới mà cường giả vi tôn, không có luật pháp, không có việc giết người phải đền mạng. Suy nghĩ ban đầu của Vũ Lực rất đơn giản,chính là cùng lắm hắn bị đánh một trận mà thôi,sự thật là cái thế giới này hoàn toàn khác xa thế giới của hắn,một đứa trẻ cũng có thể giết người. Nhưng hắn là người có ân tất báo, dù có biết trước những truyện này thì hắn vẫn sẽ không ngần ngại mà bước ra.