Việt Hùng Diễn Nghĩa


Hoàng Hùng lúc này đã nhận lấy phần thức ăn của mình, cảm ơn phục vụ viên rồi tới chỗ ngồi bắt đầu ăn:
“Mục sư Alexandre,
Sức khỏe của mục sư còn đang rất yếu, tôi có thể dễ dàng nhận thấy điều đó qua nét mặt của mục sư.

Mục sư nên bình tĩnh ăn sáng, tôi sẽ giảng giải rõ ý tưởng của mình cho mục sư nghe”
Chỉ khi Alexandre bắt đầu ăn thì Hoàng Hùng mới mở miệng:
“Dựa theo những thông tin mà chúng tôi có thì liên minh chúng tôi không phải là thể chế duy nhất đang nỗ lực bài trừ chế độ nô lệ và tập trung quan tâm đến đời sống của tầng lớp cùng khổ.

Ở Satavahana, quốc vương và em trai của ngài cũng đang bước đi trên con đường này.

Ở Kushan, tuy còn chưa bằng Satavahana nhưng hoàng tộc cũng lấy tôn chỉ bình đẳng của Phật giáo làm cốt lõi trị quốc.

Đó chỉ là 2 đế quốc lớn, ở những nơi khác cũng có những dân tộc văn minh đang phấn đấu tiêu trừ những hệ lụy của chế độ nô lệ.

Ý tưởng Liên Hiệp Quốc này được thành lập chính là từ điểm chung này.

Tôi muốn xây dựng một liên minh giữa các quốc gia mà tôi cho rằng là có tư tưởng và đường lối tiến bộ,
Các thành viên không can thiệp vào nội bộ của nhau, cũng không ràng buộc lẫn nhau vào một khuôn khổ nào, nhưng sẽ kêu gọi nhau đoàn kết hợp tác vì một mục tiêu chung liên quốc gia, ví dụ như xóa bỏ chế độ nô lệ.

Hiển nhiên, một tổ chức như vậy thực sự quá lỏng lẻo và bước đầu sẽ vấp phải sự nghi kỵ, dè chừng lẫn nhau.

Vậy nên hoạt động đầu tiên mà tôi nhắm đến để xây dựng sự tin tưởng giữa các thành viên là việc hỗ trợ giải cứu nạn dân từ Roma.

Đúng vậy!
Chính là giáo đồ của Thiên Chúa giáo, người Amazon, và bất kỳ một ai có thể tự mình thoát ly khỏi ách kiềm kẹp của Roma …”
Alexandre đang gật đầu tỏ ra tán thưởng ý tưởng táo bạo này cho đến khi ông nghe đến khi:
“Xin lỗi, cho tôi cắt ngang ngài minh chủ!
Ngài nói tự mình là sao?
Thưa ngài minh chủ, nếu chúng tôi có thể thoát khỏi ách kiềm kẹp của Roma thì chúng tôi đã làm điều ấy từ lâu rồi!
Chúng tôi cần thật nhiều giúp đỡ từ bên ngoài, từ ngài, từ Liên Hiệp Quốc, từ …”
Hoàng Hùng lắc đầu nói:
“Không đâu mục sự Alexandre,
Chỉ có chính các bạn mới có thể tự giải phóng mình khỏi gông xiềng.

Cũng giống như ông đã lựa chọn nắm tay anh Bảy và sau đó kiên trì đi hết chặng đường dài từ Roma đến đây vậy Alexandre.

Đó không chỉ là lựa chọn, đó là quyết tâm.

Xin thứ cho tôi nói thẳng!
Tôi cho rằng không phải mỗi một tín hữu Thiên Chúa giáo đều thật sự muốn thoát ly cuộc sống hiện tại của họ.

Kiếp nô lệ là một bóng ma ràng buộc tâm hồn chứ không chỉ thân thể, chỉ khi nào họ thật sự có dũng khí đứng lên tự mình phá bỏ nó thì họ mới có thể dành lấy tự do”
Alexandre cãi lại:
“Thưa ngài minh chủ!
Ngài không cảm thấy lời của ngài vô lý hay sao?
Tôi tin rằng người như ngài lẽ ra nên hiểu mỗi người sinh ra đều có quyền có được tự do, quyền được sống chứ!!!”
Hoàng Hùng gật đầu đồng cảm:
“Phải, mục sự Alexandre!
Đó là những quyền lợi cơ bản tự nhiên vốn có.

Nhưng chúng có thể bị tước đoạt bởi những thế lực xấu, và chúng còn có thể bị đánh mất bởi sự thỏa hiệp của bản thân nữa.

Mục sư Alexandre à!
Chúng tôi không thể cổ xúy chế độ nô lệ qua việc trao đổi buôn bán nô lệ, chúng tôi cũng không thể mang quân de dọa Roma được.

Nhưng càng quan trọng hơn là cho dù chúng tôi có làm được những điều kể trên thì liệu những nô lệ được giải cứu kia có thực sự thoát khỏi nổi ám ảnh của chế độ nô lệ hay không?
Họ có sẵn sàng để suy nghĩ và hành động như một người tự do hay không?
Hay họ sẽ vẫn yếu hèn và chỉ biết trông chờ vào sự bố thí của người khác và có thể tùy thời tùy khắc lần nữa khom lưng uốn gối trước những sức mạnh cường đại, thậm chí dễ dàng bị đàn áp và mua chuộc để quay lưng với chính ân nhân của mình?”

Alexandre và cả Asiana đến đây đều bị lời nói của Hoàng Hùng gây áp lực lớn như núi đè.

Nguyễn Bảy và Lý Năm thì gật đầu tỏ vẻ công nhận lập luận của Hoàng Hùng bởi khi nói đến hàng ngàn hàng vạn người thì không thể trông chờ vào cái tốt chiếm ưu thế được, nhất là với những nô lệ, bởi đâu phải ai cũng may mắn như Alexandre gặp được Claudius Ptolemaeus để được học tập và trãi nghiệm lòng nhân đức.

Hầu hết nô lệ đều có những vết thương tâm lý không nặng thì nhẹ, nhưng hầu hết là nặng, trông chờ vào việc họ suy nghĩ và hành động giống người thường là một trông chờ viễn vông.

Hoàng Hùng lại nói tiếp:
“Nhưng mục sư và linh nữ an tâm,
Liên minh sẽ không bỏ mặc mọi người chiến đấu một mình, chỉ cần mọi người dám đứng lên, thì sẽ thấy được bên cạnh các bạn có chúng tôi.

Đây cũng là lý do mà tôi muốn kéo Kushan vào Liên Hiệp Quốc.

Thật là may mắn khi Kushan nằm ở vị trí đẹp như vậy lại còn là một đế quốc có thực lực hùng mạnh, và quan trọng nhất là hoàng tộc Kushan là những người sùng đạo Phật.

Tôi cho rằng việc thuyết phục Kushan sẽ không quá khó khăn, thậm chí cơ hội là rất lớn.

Hiển nhiên, mục sư và linh nữ cũng nên chuẫn bị tinh thần.

Tôi không phủ nhận rằng việc đón rước tín đồ Thiên Chúa giáo và người Amazon đến liên minh là có mục đích làm giàu mạnh hơn nguồn nhân lực cũng như văn hóa của chúng tôi.

Kushan, Satavahana và các quốc gia khác dọc đường hẵn cũng sẽ nhìn ra điều này.

Họ có lẽ sẽ yêu cầu một bộ phận di dân ở lại, thậm chí yêu cầu họ cải đạo.

Nếu điều đó xảy ra, tôi hi vọng mọi người sẽ lựa chọn ở lại”
Alexandre chêm vào ngay:
“Cải đạo là không có khả năng.

Thiên Chúa là tối cao.

Chúng tôi có thể biết ơn ân nhân của mình bất kể họ tin phụng ai nhưng tuyệt đối sẽ không rời bỏ Thiên Chúa”
Asiana cũng ủng hộ:
“Không chỉ anh chị em tín hữu.

Người Amazon cũng luôn luôn bất khuất!”
Hoàng Hùng mỉm cười gật đầu:
“Cho nên tôi mới khuyên mọi người lựa chọn ở lại.

Đây là một nghệ thuật căn bản trong giao tiếp thỏa thuận.

Những quốc gia khác thì tôi không biết nhưng từ những gì tôi hiểu về Kushan và Satavahana thì yêu cầu thứ 2 sẽ không quá khắt khe, có lẽ chỉ đơn thuần là thử vận may thôi.

Nhưng nếu từ chối cả 2 yêu cầu thì khả năng rạn nứt quan hệ hai bên sẽ rất cao, nhẹ thì khiến việc di dân trở nên khó khăn hơn, nặng thì có lẽ là bị cắt ngang luôn”
Alexandre nghe vậy thì hiểu ra, nét tươi tắn đã dần xuất hiện trên khuôn mặt ông, bóc ra mấy phần tiều tụy, ông đã dần tin rằng Hoàng Hùng có thể giải quyết vấn đề an nguy của các anh chị em tín hữu:
“Tôi hiểu ý ngài minh chủ!
Ngài quả là người sáng suốt, thật may mắn cho tôi khi được gặp ngài, thật may mắn cho các anh chị em tôi khi được ngài giúp đỡ.

Tôi không thể thay các anh chị em tôi làm ra quyết định.

Nhưng tôi sẽ truyền đạt lại lời khuyên của ngài với họ”
Hoàng Hùng lắc đầu nói:
“Không đâu mục sư Alexandre!
Sức khỏe của ông không cho phép ông tiếp tục lênh đênh ngàn vạn dặm đường nữa.

Tôi nghĩ rằng một ai đó khác sẽ là người làm điều đó thay ông”
Nói đến đây hắn quay sang Asiana, người sau đặt tay lên vai Alexandre, hết sức khuyên nhũ:
“Đúng vậy thưa cha Alexandre,
Việc cha cần làm bây giờ là mau chóng khỏe lại.


Hãy để con thay cha tiếp nhận nhiệm vụ này.

Dẫu sao thì con cũng phải trở về bắt liên lạc với tộc Amazon”
Nguyễn Bảy và Bard cũng chen mồm vào nói thêm.

Alexandre cười thỏa nguyện như một ông già sắp từ giả cõi đời, lại như một chiến binh vác kiếm ra trận vào thời khắc quyết định, tin chắc phe mình sẽ thắng.

Ông đặt bàn tay nhăn nheo xương xẩu của mình lên bàn tay của Asiana trên vai ông, tay còn lại thì nắm lấy tay Nguyễn Bảy nói:
“Ta đã già rồi, có lẽ rất nhanh sẽ được gặp mặt Thiên Chúa.

Hãy để ta làm những gì mình có thể trước khi rời đi thế gian này”
Hoàng Hùng lúc này lại bật cười nói:
“Nếu vậy thì Alexandre à, ông có một nhiệm vụ càng quan trọng hơn đấy!”
Hoàng Hùng nhìn thẳng vào ánh mắt hoài nghi của Alexandre và Asiana mà nói:
“Còn nhớ tối qua Asiana hỏi tôi về cách thức an trí người Amazon sao?
Suy nghĩ một đêm, tôi hiện giờ cảm thấy cách thức an trí hiện tại đối với tín đồ Thiên Chúa giáo kỳ thực cũng không phải rất phù hợp.

Khoảng cách giữa các bạn và chúng tôi lớn hơn nhiều khác biệt giữa những di dân Thái Bình Hán và chúng tôi.

Từ những thứ cơ bản như hình thức sản xuất, thói quen ăn uống, ngôn ngữ cho đến những khía cạnh sâu xa như văn hóa, tín ngưỡng, cách thức tư duy.

Vậy nên Alexandre, tôi cần ông ở lại đây trong Hội Đồng, đảm nhận vai trò cố vấn cho chúng ta trong việc xây dựng những trại cải tạo tâm hồn, à không, khu vực đặc biệt, ày, cũng không hợp lý lắm …”
Alexandre nghe từ ‘chúng ta’ thì mừng vui lắm, mặc dù ông chẵng biết đó là cố ý hay cố tình, gặp Hoàng Hùng gặp vấn nạn đặt tên thì sẵn sàng góp ý:
“Có thể gọi là ecclesia sao?”
(P/s: Ecclesia = Church = nhà thờ trong tiếng Latin)
Hoàng Hùng quay sang Nguyễn Bảy, người sau gật đầu nói:
“Ecclesia là nơi tín đồ Thiên Chúa giáo tụ tập sống chung.

Không hẵn là do giáo hội mở ra, đôi lúc nó là do những người Roma tốt bụng xây dựng nên để bảo vệ tín đồ Thiên Chúa khỏi sự săn lùng của chính quyền Roma”
Hắn chỉ sang Lý Năm nói:
“Công tử có thể hiểu dạng dạng như Cổ Pháp tự nuôi lão này vậy”
Mặc cho Lý Năm trừng trừng Nguyễn Bảy, Hoàng Hùng gật đầu nói:
“Vậy thì gọi là Ecclesia.

Cũng tốt, một cái tên Latin sẽ là điểm sáng để khẳng định tiêu chí hòa hợp không hòa tan”
Alexandre hiếu kỳ hỏi:
“Ý của ngài minh chủ là sao?
Thế nào là hòa hợp không hòa tan?”
Hoàng Hùng nở một nụ cười thưởng thức tinh thần khiêm tốn học hỏi của ông rồi ôn tồn giải thích:
“Hòa hợp là giao lưu, thấu hiểu lẫn nhau, là tiền đề để cùng hợp tác phát triễn và đoàn kết giúp đỡ, bảo vệ lẫn nhau trước khó khăn.

Hòa tan lại là khi một nhóm nhỏ triệt để dung nhập vào một nhóm mạnh hơn, đem đặc điểm của mình suy giảm thậm chí tiêu biến, coi đặc điểm của nhóm mạnh kia là ưu tú hơn.

Cùng là trộn lẫn vào nhau những một bên thì sắc màu rực rỡ còn một bên là sự nhân rộng của một màu sắc.

Ví dụ đơn giản nhất chính là ở việc sửa đổi tên riêng và thành ngữ của ngôn ngữ này sang ngôn ngữ khác.

Có lẽ các bạn chưa được tiếp xúc nhiều với các sách vỡ của triều đình Hán, nếu đọc nhiều những tài liệu này thì các bạn sẽ thấy việc học giả người Hán ưa thích sửa đổi tên riêng của các dân tộc khác bằng cách đọc trại trong tiếng Hán.

Việc này hiển nhiên giúp ích cho người Hán trong việc nắm giữ những tên riêng này nhưng tôi cá chắc là các bạn sẽ không thể nào nhận ra tên mình trong tiếng Hán đâu.

Điều này có lẽ không quá quan trọng với một số người nhưng một người thầy của tôi là Nguyễn Văn Đạt từng nói rằng ‘tiếng ta còn thì dân ta còn, nước ta còn, tiếng ta suy yếu thì văn hóa ta cũng đi xuống’.

Có những nhân nhượng lớn đem lại lợi ích vĩ đại ngay tức thời, nhưng cũng có những thờ ơ nhỏ lại tạo ra mất mát dài lâu”
Alexandre càng nghe càng sáng, gật đầu liên tục tỏ ra đã thấm, nhưng Asiana và Bard lại vẫn cảm thấy không rõ lắm, thế là Hoàng Hùng lại bổ sung:
“Cũng giống như tôi khuyên các di dân từ Roma hãy lựa chọn định cư lại dọc đường nếu chính quyền của quốc gia các bạn đi qua yêu cầu.


Nhưng tôi sẽ cật lực ủng hộ lựa chọn trung thành với đức tin và niềm tự hào dân tộc của các bạn.

Hoặc là nói hiện giờ đang Tết Trung Thu,
Nếu một ngày có hàng ngàn hàng vạn tín hữu Thiên Chúa và tộc người Amazon đến định cư ở liên mình và sẵn sàng chung vui Tết Trung Thu với chúng tôi thì xin đừng tùy tiện dịch tên ngày Tết này sang tiếng Latin bởi nó không phải được tạo ra từ những người tạo ra ngôn ngữ Latin.

Nó được tạo ra bởi tổ tiên chúng tôi!
Hãy để những người không hiểu tiếng Latin cũng biết rằng khi nào các bạn đang nói về Tết Trung Thu.

Đơn giản là như thế!”
Alexandre gật đầu đồng ý:
“Chúng ta yêu cầu thấu hiểu lẫn nhau mà không phải là biến văn hóa của người khác thành của mình.

Cảm ơn ngài minh chủ vì suy nghĩ tiến bộ này.

Kiến thức và lòng nhân của ngài chẵng thua gì thầy tôi”
Hoàng Hùng lắc đầu nói:
“Không Alexandre!
Chúng tôi khác nhau, thầy của ngài là một học giả đáng kính, còn tôi là một người làm chính trị.

Tuy nhiên tôi cũng rất say mê sự học và sẵn sàng giả đò khiêm tốn khi cần nhưng ở đề tài lập luận tư tưởng chính trị này thì tôi không cho rằng sẽ ngang hàng với Claudius Ptolemaeus.

Tốt!
Nói mở rộng cũng đã đủ nhiều.

Bây giờ quay lại với vấn đề đưa rước và tiếp đón di dân từ Roma được chứ?”
Hiển nhiên là không một ai ngăn cản, vậy nên Hoàng Hùng có thể lập tức tiếp tục:
“Về vấn đề đưa rước dân di cư đến liên minh thì tôi hiện tại có 3 phương án, áp dụng theo các giai đoạn khác nhau.

Phương án đầu tiên là mượn đường Kushan qua Satavahana rồi đi thuyền đến liên minh.

Đây là phương án có thể áp dụng ngay khi Liên Hiệp Quốc thành lập.

Điều kiện thiết yếu là những ai đồng ý di tản phải tự mình bỏ chạy đến bờ biển đông hoặc đông bắc Caspian,
Tôi sẽ cố gắng thuyết phục hoàng đế Kushan đưa quân đến bảo hộ các bạn dù rất có thể sẽ phải hao tốn kha khá tài lực,
Hiển nhiên, như đã nói trước, tôi mong chờ nguồn nhân lực từ Roma sẽ hết mình cống hiến vào sự hưng thịnh của liên minh,
Đồng thời Kushan cũng sẽ có khả năng sẽ viện cớ này để giữ lại một bộ phận người di dân.

Cũng đừng trông chờ vào Satahavana sẽ không làm điều tương tự bằng những cái cớ khác.

Phương án thứ 2 là một mục tiêu trung kỳ,
Dựa theo gợi ý từ bạn của tôi và các bạn, Marco Polo, có lẽ có một con đường bộ từ Kushan đến liên minh, gần hơn và ít hao phí tài lực hơn đường biển.

Tôi sẽ kêu gọi Hội Đồng tiến hành điều tra khảo sát con đường này, nếu nó thật sự tồn tại và khả năng cao là thật sự, thì chúng tôi sẽ cho đã thông nó.

Con đường bộ này được kỳ vọng sẽ chia sẽ phần nào gánh nặng cho đường biển, từ đó cũng tăng mạnh tính an toàn cũng như tốc độ cho hoạt động di tản dân cư”
Alexandre nghe thế thì xót xa định nói cảm ơn nhưng Hoàng Hùng lập tức chặn lại nói:
“Cho dù không có sự việc này thì tôi cũng sẽ đặt việc tạo dựng con đường bộ này vào kế hoạch trong 3 năm tới của liên minh.

Mục đích chủ yếu của nó vẫn là thông thương và giao lưu với Thiên Trúc”
Hắn không phải giả đò thanh cao mà là vấn đề này rất dễ hiểu rõ, cố tình giấu giếm để người mang ơn chỉ là trò vặt, chẵng hay ho gì cũng chả có ích lợi gì, phản tác dụng thì có.

Dù vậy, Alexandre vẫn tỏ ra vô cùng biết ơn nói:
“Ngài minh chủ!
Ngợi ca sự chính trực của ngài.

Nhưng thưa ngài, xin đừng từ chối lòng biết ơn của tôi bởi nó là một đặc quyền cũng là một nghĩa vụ.

Trong cơn đói, tôi biết ơn một mẫu bánh mì bị vứt đi.

Và hiện tại, tôi nhìn thấy sự chân thành giúp đỡ của ngài trong nổ lực giúp đỡ chúng tôi.

Có lẽ ngài đạt được nhiều mục đích từ kế hoạch này, nhưng đó là bởi trí tuệ của ngài cao minh mà không phải là vì một cử chỉ vô tâm may mắn.

Tôi tin tưởng vững chắc rằng tôi có nghĩa vụ biết ơn ngài vì điều đó, và không có quyền chối bỏ công lao giúp đỡ của ngài …”
[Ôi! Mặc dù con đồng ý với cha nhưng cha lại nói nhiều rồi cha Alexandre à]- Đây là suy nghĩ trong đầu Asiana hiện giờ.

Hoàng Hùng rất vui vẻ giúp nàng mặc dù hắn không nghe thấy ý nghĩ ấy:

“Mục sư Alexandre,
Được rồi, tôi hiểu.

Trân trọng sự biết ơn của ngài.

Bây giờ xin cho tôi quay lại với chủ đề của chúng ta.

Phương án thứ 2 này vẫn yêu cầu phải đi qua Kushan, lợi ích và đánh đổi tôi xin không nhắc lại, ngoài ra thì để xây cất mở rộng con đường bộ này hẵn sẽ là một kỳ công nặng nề.

Mặc dù tôi không yêu cầu các bạn phải mang ơn sâu nặng nhưng tôi muốn,
Nghe kỹ, là muốn mà không phải hy vọng,
Tôi muốn các bạn hiểu được rằng nếu liên minh kêu gọi các bạn đóng góp sức lực vào việc mở mang và cải tạo con đường bộ này thì đó không phải là một cuộc trưng cầu tình nguyện viên mà là một cơ chế bắt buộc.

Hiển nhiên, chỉ là bắt buộc với thanh niên khỏe mạnh, những người có đủ năng lực tham dự.

Đồng thời cũng sẽ trả lương và có chế độ đãi ngộ phù hợp, nhưng hẵn là khó mà cao hơn những công nhân chuyên nghiệp của liên minh, không phải vì phân biệt đối xử với xuất thân mà là dựa trên năng lực cống hiến.

Thứ cho tôi lấy ác ý đắn đo lòng người, tôi lo rằng một khi chính sách này được ban ra sẽ có một bộ phận trong các bạn cho rằng liên minh chỉ muốn các bạn làm lao động khổ sai, sẽ cảm thấy liên minh chẵng khá hơn Roma là bao, sẽ vỡ mộng Thiên Đường, sẽ gây rối!”
Nói đến đây, Hoàng Hùng biểu lộ nghiêm nghị, nói bằng giọng mệnh lệnh:
“Cho nên, tôi yêu cầu cô, Asiana, khi cô quay về Roma thì đừng nói tốt quá sự thật về liên minh, tốt nhất là nói thấp hơn thực tế một ít, để cho những di dân kia bớt nuôi ảo tưởng.

Và mục sư Alexandre, tôi sẽ cho phép ông bắt tay vào truyền giáo ngay khi mô hình Ecclesia đầu tiên được thành lập, trong số những người đầu tiên gia nhập vào đấy sẽ có những cán viên chuyên nghiệp của Hội Đồng.

Họ đến đó với mục đích chính không phải là cải theo đạo Thiên Chúa mà là để học tập và nắm giữ tư tưởng của các bạn, từ đó giúp ích cho chúng tôi trong quá trình tuyên truyền vận động người di dân”
Thấy bầu không khí có phần trầm trọng, Hoàng Hùng giãn cơ mặt cười nói:
“Đây chỉ là nội dung cốt lõi,
Các hai người có thể tự do bổ sung thêm, chỉ cần không làm sai lệch mục đích chính là được.

Ví dụ như mục sư Alexandre, nếu mục sư có thể thành công thuyết phục những đặc phái viên của hội đồng cải theo đạo Thiên Chúa thì tôi cũng sẽ không ngăn cản.

Hoặc như Asiana, nếu bạn cảm thấy việc tô vẽ một tương lai tốt đẹp sẽ giúp ích cho việc kêu gọi đồng bào cô tin theo thì cô cứ việc, chỉ là nếu thế thì cô cần phải nói ra sự thật trước khi đến biên giới của liên minh.

Và tôi cũng nhắc trước là cô sẽ phải cẩn thận với những ai từng sinh ra ảo tưởng vì những lời tô vẽ trước đó”
Alexandre thở dài nói:
“Mặc dù quan điểm của chúng ta về đức tính con người khác nhau nhưng tôi cũng hiểu lý do mà ngài minh chủ lo lắng.

Xin ngài an tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức không để những điều không hay xảy ra”
Asiana cũng nghiêm túc gật đầu tỏ ra đồng ý với Alexandre.

Hoàng Hùng cũng không yêu cầu họ có thể nhất nhất tuân theo như sai vặt, giữ lại ý riêng cũng có lợi, chỉ cần đừng chệch qua xa khỏi quỹ đạo là được:
“Tốt!
Vậy thì nói phương án thứ 3, dài hạn hơn.

Đó là vấn đề Satrap ở miền Tây Thiên Trúc và đế quốc Arsacid.

Tôi chỉ biết rằng người Satrap có thù hằn với Satavahana, dẫn đến việc đưa thuyền của liên minh vòng qua bờ biển Thiên Trúc đến vịnh Ba Tư gần như là không thể trong tương lai gần.

Về phần Arsacid thì tôi cũng không hiểu nhiều.

Cho nên Alexandre, Asiana, Bard và cả anh Bảy nữa, hi vọng mọi người có thể chia sẽ cho Hội Đồng về những kiến thức mà mọi người có.

Điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho chúng tôi trong việc trù bị đưa thuyền đến vinh Ba Tư, nếu như thế thì hoàn toàn có thể vòng qua quãng đường bộ dài dằng dặc, trực tiếp đón người theo đường biển về thẳng liên minh”
Nói 4 cái tên nhưng hiển nhiên là tập trung nhấn mạnh vào Alexandre, và mục đích chính cũng không chỉ là kiến thức địa lý của ông mà là toàn bộ những gì ông lão này biết.

Lý Năm, người duy nhất vô can trong phòng ăn, cười hí hửng khi thấy cảnh này.

Hoàng Hùng lập tức tặng hắn một quả phủ đầu:
“Em dự định để anh Năm đi làm sứ đoàn trưởng của liên minh!
Anh Bảy tranh thủ dành thời gian kèm cặp anh Năm về ngôn ngữ và phong tục lễ nghi của Satavahana và Kushan
Hai quốc gia này sùng Phật, trong sứ đoàn của chúng ta sẽ có một nhóm tăng sư, bao gồm cả một số đại diện từ chùa Cổ Pháp”
Lý Năm rất muốn nói hắn không có đi tu, hắn chỉ là được nuôi trong chùa thôi, nhưng nhìn thấy Nguyễn Bảy hí hửng như trẻ con, lại nghĩ đến thằng em này xa quê đã nhiều năm thì hắn chỉ có thể thầm nhũ:
“Thôi! May mắn dù sao tiểu Nga cũng đã cấn thai.

Hi vọng trước khi đi kịp làm mai cho lão Đinh!
Còn có nhóc Nguyễn, không biết có được dự đám cưới hắn không.

Số lao lực a!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận