Viết Lại Những Vì Sao

Giữa sảnh prom, mọi người đang vui vẻ nâng ly, có người cười đùa trò chuyện thì tiếng nhạc vang lên, lại tình cờ là bài hát Rewrite the stars yêu thích của cả hai.

Triệu Lạc Hy có hơi ngẩn người nhìn những cặp đôi dần kéo nhau ùa vào sàn nhảy, ai nấy cũng hết sức tình cảm. Ban tổ chức còn tinh ý chỉnh màu đèn mờ đi để ai ai cũng tận hưởng không khí lúc này.

Thật ra, prom vui nhất là đi với hội bạn bè hoặc là người yêu, có điều tiệc prom ở đại học khó tránh khỏi không còn cảm giác rung động như thời cấp 2 hoặc cấp 3. Vì ở độ tuổi này, con người ta đã đủ tuổi để vượt rào và chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Ôi cái thuở còn thẹn thùng, nắm cái tay đã đỏ mặt xoắn xuýt cả tối không ngủ được, cô vừa say sưa nhìn bọn họ vừa ngẩn người nhớ lại. Phong Bác Thần đứng bên cạnh cũng như cùng cô quay lại lúc đó.

Thời điểm đó, cô ngượng ngùng chọn một chiếc đầm bảo thủ nhưng vẫn hết sức tôn dáng người nhỏ xinh, còn được Hứa Giai Kỳ tốt bụng trang điểm và làm tóc cho nên trông cô như một công chúa nhỏ.

Phong Bác Thần đã rất lo lắng cô sẽ không đến tham dự, tuy nhiên sau khi nghe tin tức Nhã Tịnh đi du học đột ngột thì cô cũng lờ mờ đoán được hẳn đã có chuyện xảy ra.


Tuy nhiên, nhà trường cũng vội dập tắt tin đồn và cũng xin lỗi riêng cô, hy vọng cô sẽ bỏ qua, một phần vì cha mẹ của Nhã Tịnh cũng có đóng góp khá lớn cho trường cho nên không thể công khai những việc xấu kia.

Cứ như thế, chưa từng có Nhã Tịnh và có những sự kiện kia, mọi thứ xóa sạch, thật buồn cười, tuy nhiên cô cũng chẳng thể can thiệp được.

Nếu đã như vậy còn ngại gì mà không tham dự, cô cũng muốn mong đợi gặp Phong Bác Thần mà!

Hôm ấy, anh trông rất chững chạc trong bộ vest màu đen, ở cổ còn thắt một chiếc nơ, dưới chân mang giày Tây. Cô mơ hồ đoán được tương lai anh sẽ càng thành thục và thu hút biết bao nhiêu ánh mắt.

Anh chỉ mỉm cười đến gần rồi khẽ cúi người đưa tay ra trêu cô: “Tôi có thể vinh hạnh mời Triệu tiểu thư nhảy một bài không?”

Lúc anh vừa nói xong thì bài hát Rewrite the stars cũng vang lên, cô có chút si ngốc không biết đáp lời sao, gương mặt thì đỏ ửng bối rối, nhỏ giọng đáp lại: “Ưm … Mình, mình … Không biết nhảy!”

“Không sao cả, cậu cứ theo hướng dẫn của mình là được, không khó đâu” – Biết cô sẽ từ chối nên anh vội tiếp lời, vì sự chân thành trong ánh mắt và không nỡ để anh cúi quá lâu nên cô đặt bàn tay nhỏ bé lên lòng bàn tay của anh.

Bàn tay to lớn nắm lấy, nhiệt độ ấm áp bao phủ ngay lập tức càng làm cho trái tim đập loạn, anh dắt cô đến gần giữa sàn nhảy hòa cùng các cặp đôi khác.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cô không kịp thích ứng chỉ có thể cứng đờ người mặc anh làm. Anh đặt bàn tay trái của cô lên vai phải của mình, rồi vòng tay ôm lấy eo cô nhích lại gần, tay kia nắm lấy bàn tay trái cô giơ lên.

Anh khẽ cúi đầu nói bên tai cô: “Hy Hy à, cậu nghe rõ lời mình nhé, tiến – ngang – lùi – ngang, nói đơn giản là cậu cứ theo bước chân của mình, mình bước lên cậu sẽ lùi xuống vậy đó. Cứ chậm thôi, cậu không cần gấp gáp đâu.”


Như nhớ ra điều gì, Bác Thần còn cố ý nói: “Có dẫm lên chân mình cũng không sao nhé.”

Triệu Lạc Hy nghe xong bèn hoang mang gật đầu, cô chưa hình dung lắm nhưng cô tin tưởng anh. Thế là bắt đầu từ những bước đầu, cô đã liên tục dẫm lên chân anh ba lần, thấy anh nhíu mày vì đau, cô thấy rất có lỗi, trách bản thân mình ngu ngốc không thông.

Tuy nhiên, Phong Bác Thần vội trấn an, lại kiên nhẫn chỉ cô, cứ như vậy ba lượt thì cô cũng hiểu ra quy luật.

Càng nhảy càng quen chân nên cô cũng mạnh dạn dẫn lối, Phong Bác Thần thấy vậy, ánh mắt càng sâu.

“Em có muốn ôn lại ký ức cũ không?” Phong Bác Thần ôm nhẹ lấy cô từ sau lưng, khẽ phun khí nóng bên tai làm cô chợt tỉnh táo.

Lúc cô đang định trả lời thì đột nhiên điện thoại của anh vang lên, Phong Bác Thần vội lấy ra xem, không rõ là ai mà có vẻ quan trọng, anh nói: “Em đứng ở đây đừng đi lung tung, anh sẽ nhanh trở lại.”


Cô gật đầu rồi anh mới quay lưng chen vào dòng người, ngắm nhìn đủ những cặp trên sàn nhảy rồi cô quay lại định bụng chén tiếp dĩa bánh ngọt thì đột nhiên có người vỗ vào vai, cô quay lại hóa ra là Sở Tĩnh.

Cả buổi tối, cô không tìm thấy cô ấy cũng không thấy trả lời cuộc gọi, cứ tưởng cô ả đánh bài chuồn với Lý Kiệt rồi chứ. Sở Tĩnh nở nụ cười ngọt ngào, nhìn gương mặt cô ta ửng đỏ, chắc là uống cũng khá nhiều.

Cô ta vội giật lấy cái đĩa trên tay cô rồi nhét vào một ly rượu, cô ta cười hihi nói: “Hy Hy à, mình á, mình sang đây không có nhiều bạn bè, cậu là người giúp đỡ mình từ đầu, nào, nào, phải uống với mình đó!”

Sở Tĩnh không cho cô từ chối mà còn bổ sung: “Cậu không uống là không nể mặt mình rồi, hiếm lắm mới có dịp mà, sau này mình về Mỹ đâu còn cơ hội nào~”

Nghe thuyết phục như vậy, Triệu Lạc Hy cũng xuôi tai, cô bèn cụng ly với Sở Tĩnh rồi cố uống cạn hết cả ly, cô nghĩ làm vậy cũng nể mặt lắm rồi.

Nào ngờ, Sở Tĩnh thấy cô sảng khoái lại chài cô uống thêm ba ly nữa, thật ra rượu này uống vào không nặng, mùi vị cũng dễ chịu nên Triệu Lạc Hy không nỡ từ chối. Hơn nữa, hôm nay có Phong Bác Thần, nếu có say cũng có thể làm phiền anh đưa về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận