Viết Lại Những Vì Sao

Khi người y tá dẫn bọn họ đến đã cẩn thận gõ cửa và hỏi ý bên trong trước mới mở cửa cho bọn họ.

Bên trong căn phòng khá rộng rãi, cửa sổ cũng mở to để đón ánh nắng sớm vào phòng, ngoại trừ một cái giường bệnh và những máy móc thiết bị thì còn có một căn phòng khác để người nhà bệnh nhân nghỉ lại.

Nhìn chung thì phòng cũng rất sang trọng không kém gì khách sạn, chỉ có tiếng tách tách lạnh lùng từ máy móc vang lên và mùi thuốc xộc vào mũi hăng hăng nhắc cho người ta nhớ đây là phòng bệnh mà thôi.

Lúc này, một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường, bàn tay cắm kiêm nối với túi truyền dịch, ông ấy đang quay đầu sang cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài, ánh nắng khẽ chiếu lên gương mặt, trông rất hiền hòa và bình yên.

Còn bên cạnh là một người phụ nữ đang chăm chú gọt táo, khi nghe tiếng động thì chỉ có người đàn ông quay đầu lại nhìn, riêng người phụ nữ vẫn như không nghe thấy.

Triệu Lạc Hy có chút căng thẳng, nhưng vẫn nhỏ nhẹ nói: “Cháu … Chào hai bác, cháu là Triệu Lạc Hy.”


Không đợi người phụ nữ lên tiếng, Phong Bác Thần đã vội nói, “Con đưa cô ấy đến gặp hai người, con sẽ lấy cô ấy, con chỉ thông báo không hỏi ý của hai người. Nhưng nếu hai người quan tâm đến con dâu thì con sẽ suy xét mời hai người đến dự.”

Giọng nói lạnh lùng và tàn nhẫn, nhất thời trong phòng căng thẳng, chỉ có tiếng tách tách vẫn vang lên đều đặn.

Người đàn ông khẽ mỉm cười rồi thều thào nói: “Ừm, con lớn rồi, dù sao cha cũng không có ý kiến, chỉ là cha không biết mình có đủ sức khỏe để đến dự không.” Nói rồi, ông vờ như mình đang đùa để xoa dịu bầu không khí rồi lại quay sang nhìn cô hỏi: “Cha mẹ con vẫn khỏe chứ? Lạc Hy à, làm phiền con đến tận đây xa xôi, bác cũng không thể đón tiếp chu đáo, con có yêu thương Bác Thần thì hãy đối tốt với nó là được.”

Người phụ nữ ngồi kia như hóa đá, vốn động tác gọt táo cũng đã dừng lại từ rất lâu, bà ta chỉ thẫn thờ nhìn vào bàn tay của mình, miệng hơi nhếch có vẻ rất muốn nói gì đó.

Người đàn ông đưa bàn tay đang cắm kim muốn nắm tay người phụ nữ rồi lại nói: “Hai đứa đã bỏ thời gian đến đây thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi, lâu rồi cũng không ăn cơm cùng gia đình, chắc là yêu cầu này không quá đáng chứ, Bác Thần?”

Phong Bác Thần khẽ gật đầu, miễn bọn họ không vượt quá giới hạn và làm hại Triệu Lạc Hy thì bất cứ yêu cầu gì anh cũng có thể đáp ứng.

Buổi trưa hôm đó, mọi người quây quần trong phòng dùng cơm, người đàn ông được đỡ dậy và ngồi tựa vào thành giường, tuy không quá ấm cúng nhưng ông cũng đủ hài lòng.

Trong bữa cơm, chủ yếu vẫn là ông hỏi, Phong Bác Thần và Triệu Lạc Hy trả lời, còn mẹ của Phong Bác Thần ăn được nửa bữa thì buông đũa rồi bảo muốn ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm.

Mọi người cũng ngầm hiểu bà ta không thích ứng nổi nên cũng không ép.

Sau đó, anh đưa Triệu Lạc Hy đến một phòng chờ, còn anh ngồi lại nói chuyện với cha mẹ, lúc này bà ta cũng được mời quay lại.


Cha anh thở dài rồi nói: “Bác Thần à, sức khỏe cha cho đến giờ cũng không chuyển biến hơn được bao nhiêu, chuyện công ty giao cho con, dù sao những năm qua con cũng đã làm tốt rồi. Chỉ là …”

“Cha có gì muốn nói cứ nói thẳng đi, chúng ta là người nhà không cần phải ấp úng như vậy.”

Phong Bác Thần lạnh lùng đáp, tuy lời nói có vẻ là nghe ý kiến nhưng thật ra ý từ chối cực kỳ rõ ràng.

“Con có thể, có thể nào … Cho mẹ con một con đường lui không? Xem như là cha xin con.” Nói rồi, ông khẽ vỗ ngực ho nhẹ, mẹ của anh vội vàng vuốt ngực của ông rồi nói: “Bác Thần, con đừng có ích kỷ vậy được không, cha con đã có tuổi rồi!”

“Mẹ cũng biết nghĩ cho ông ấy sao? Nếu mẹ có nghĩ cho ông ấy thì bây giờ cha cũng không nằm trên giường như một cái xác như vậy!” Phong Bác Thần gằn giọng nói.

“Thôi! Hai người đừng đôi co! Đã bao nhiêu năm rồi!” Người đàn ông như cố dùng hết sức rít lên, rồi lại mệt mỏi ngã vào thành giường, bây giờ ông như cái xác không hồn, cả việc sinh hoạt bình thường còn phải dựa dẫm, chỉ cần xúc động một chút cũng đủ mệt mỏi.


“Cha, con sẽ không nói lần hai, con đã nhân nhượng hết mức cho hai người. Vì vậy, hai người chỉ cần ở đây an nghỉ tuổi già và dưỡng bệnh, những chuyện khác đã có con tự gánh vác được. Không còn sớm nữa, hai người nghỉ ngơi đi.”

Phong Bác Thần vội gọi bác sĩ đến và dặn dò: “Tôi không mướn các người để rảnh việc, hãy chăm sóc tốt cho hai người bọn họ. Nếu có chuyện gì thì tự suy xét hậu quả.”

Bác sĩ vội vàng đáp đầy chắc nịch: “Cậu yên tâm, y như lời cậu dặn, chúng tôi sẽ hết lòng chăm sóc và báo cáo đầy đủ.”

Phong Bác Thần xoay lưng đi ra khỏi cửa mà không hề nhìn lại lấy một lần.

Trong phòng, người đàn ông mở to mắt nhìn trần nhà còn người phụ nữ đỏ mặt bật khóc nức nở.

Cuối cùng, ông chỉ thở dài nói một câu, “Âu cũng là nghiệp do chúng ta gây ra, haish.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận