Có câu ‘phước bất trùng lai, họa vô đơn chí’, đã xui xẻo thì bao nhiêu chuyện trời ơi đất hỡi cũng ập xuống đầu.
Cả buổi chiều hôm đó, dù được Hứa Giai Kỳ trấn an và dẹp bớt vài lời điều tiếng sau lưng nhưng Triệu Lạc Hy vẫn cực kỳ khó chịu và lo lắng. Cô không biết ở phía Phong Bác Thần ra sao khi nổ ra tin tức này, anh có tin tưởng cô không hay cũng sẽ nghĩ như bọn họ?
Thời đó, điện thoại di động vẫn là thứ xa xỉ với học sinh, chuyện gì cần gấp cũng chỉ có thể thông qua điện thoại bàn hoặc gặp trực tiếp mà thôi.
Lúc nghỉ giữa giờ, cô lại nhận được một tin xấu là bài viết của câu lạc bộ Sáng tác văn học nộp lên tuần san của trường dính phốt đạo văn. Mà tác giả lại là cô, Triệu Lạc Hy không nghĩ trong một ngày mình lại phải dính những chuyện không đâu. Mà chuyện đạo văn cực kỳ tối kỵ trong câu lạc bộ của cô, sao cô có thể phạm sai lầm ngốc nghếch chứ?
Triệu Lạc Hy đành phải xin phép giáo viên tiết học sau để đi giải quyết vụ việc. May thay, có phó câu lạc bộ là Tĩnh An đã giúp cô kiểm tra, phát hiện bài viết xa lạ đó chưa từng ai đọc qua lại nghiễm nhiên ghi tên của cô. Hơn nữa, nếu nhìn kỹ còn phát hiện ra chữ viết cố nhại lại theo cách viết của cô.
Triệu Lạc Hy đương nhiên biết món quà này do ai tặng, quy trình làm việc của cô rất rõ ràng, bài viết do thành viên trong câu lạc bộ hay bất kể là người ngoài gửi đều phải qua 3 vòng sát hạch mới được chọn gửi lên tuần san của trường.
Đằng này, bài viết không hề có bất kỳ chữ ký hay dấu mộc duyệt nào, có lẽ Nhã Tịnh đã dùng sự quen biết của mình để qua mặt người trong câu lạc bộ.
Ở một góc tối nào đó trong trường, Nhã Tịnh mải ngắm nghía bộ móng tay màu hồng phấn mới sơn đêm qua của cô ta, dường như không hề có ý lắng nghe người trước mặt.
“Tịnh Tịnh à, mình đã làm theo lời của cậu rồi, đảm bảo sau sự việc này thì Triệu Lạc Hy sẽ bị mời lên uống trà với các giáo viên. Hơn nữa, danh tiếng tốt đẹp trước giờ của cậu ta cũng bị bôi đen. Cậu không cần lo lắng đâu, mình đã làm rất hoàn hảo.”
“Ờm … Thế Văn à, cậu hẹn tôi ra đây chỉ để nói những điều tôi đã biết để làm gì? Tôi còn tưởng có gì hay ho, nếu không có gì thì tôi đi đây, phí thời gian!” Nhã Tịnh cố gắng nghe cậu ta nói hết câu, tên ngốc này, kế hoạch hoàn mỹ này là của cô ta, chỉ là thiếu một ngu trung gánh hộ tội danh thôi. Cô ta không kiên nhẫn mà hất tóc, giọng nói vô cùng lạnh lùng khác hẳn với vẻ ngoài nhu mì thường ngày.
“À thì … Mình không có ý gì, chỉ là … Dạ hội prom ngày mai, mình có thể vinh hạnh mời cậu làm bạn nhảy của mình không … Mình … Mình … Thích … Thích cậu … Lâu lắm rồi …” Thế Văn ấp úng nói, cậu ta còn không nhìn thẳng Nhã Tịnh mà chỉ dám cúi đầu, gương mặt ửng hồng, hai bàn tay xoa xoa vào nhau để có thêm dũng cảm tỏ tình.
Nhã Tịnh vừa nghe xong đã nổi một trận buồn nôn, tên mọt sách này điên rồi à? Cô ta là ai chứ? Mẫu người của cô ta là Phong Bác Thần kia chứ không phải một chân chó ngốc nghếch lại không biết điều như hắn! Nghĩ là giúp được vài lần rồi muốn cô ta làm bạn nhảy sao? Nằm mơ thêm 10 kiếp cũng chẳng cầu được! Cô ta khinh miệt nghĩ thầm.
Nhưng không thể vội xé mặt với cậu ta được bởi kế hoạch lớn vẫn chưa hoàn thành, vì vậy cô ta đành phải cố nặn một nụ cười giả tạo nói: “Ờm … Thế Văn này … Thật ra, tôi cũng có chút cảm tình với cậu … Nhưng mà ba mẹ không cho tôi yêu sớm, vả lại tôi cũng không biết nhảy đâu. Ngày mai, tôi còn bận rộn trong ban tổ chức nên không dám chắc có thời gian khiêu vũ … Cậu đi mời người khác nhé?”
Nói xong, cô ta còn cố nở một nụ cười thân thiện, dưới ánh nắng càng làm cho gương mặt trắng mịn của Nhã Tịnh thêm kiều diễm, Thế Văn nhìn mà không chớp mắt, cảm thấy nhịp tim lại đập nhanh hơn. Chậc, quả nhiên là nữ thần trong lòng cậu mà.
Thế Văn nghe vậy không những cảm thấy buồn khi bị từ chối mà cậu ta càng say mê Nhã Tịnh hơn, chỉ cần Nhã Tịnh chịu lắng nghe tiếng lòng của mình đã tốt lắm rồi. Chuyện còn lại chỉ cần mưa dầm thấm đất là được rồi nhỉ?
Vì chuyện đạo văn ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của câu lạc bộ và Triệu Lạc Hy, thế là cô phải bỏ công một chuyến đến văn phòng để giải trình sự việc. Sau khi họp bàn gần 2 tiếng rưỡi thì cô cũng được thả về, cũng may là người hại cô để lại kha khá sơ hở nên Lạc Hy vẫn có bằng chứng để bảo vệ sự trong sạch của mình.
Chẳng qua vẫn cần chút thời gian để tóm được người phía sau kia, Lạc Hy biết không thể làm lung lay Nhã Tịnh, cùng lắm chỉ dọa gà giết khỉ nhưng cô không thể để cô ta tiếp tục tác oai tác oái. Chỉ là chuyện này làm cô buồn bực không muốn tham gia dạ tiệc ngày mai, cô đang băn khoăn mình có nên tạm lánh mặt?
Rời khỏi văn phòng, Lạc Hy ngửa đầu uống một ngụm nước để đỡ khô cổ họng. Cả buổi chiều cô vẫn không thấy Phong Bác Thần đâu, chẳng lẽ anh không đi học?
Nhìn trời cũng đã tối, một số lớp học đã lác đác người ra về, Triệu Lạc Hy cũng cầm cặp sách tà tà đi qua dãy lớp học, làn gió mát mẻ xua tan đi sự khó chịu trong lòng cô. Triệu Lạc Hy vừa đi vừa khẽ ngâm nga một giai điệu nào đó, lúc đến khúc rẽ xuống cầu thang, Triệu Lạc Hy đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện của ai đó.