Bạch Thụy Hân ho khan nhằm gây sự chú ý " Khụ, Ngôn nhi, đi đến nơi này cùng phụ hoàng thôi.
Hoàng hậu, nàng về tẩm cung đi, một chốc trẫm sang cùng nàng đàm đạo.
"
Kỳ Uyển liếc mắt liền nhận ra được ý đồ của hắn, nàng đỏ mặt cho hắn một cái trợn mắt.
Nàng sủng nịch véo nhẹ đôi má phồng phềnh của Bạch Thụy Ngôn " Ngôn Ngôn ngoan, đi cùng phụ hoàng đi thôi.
Ân,ngày mai lại sang cùng mẫu hậu, biết không.
"
Bạch Thụy Ngôn hiểu rõ dụng ý của phụ hoàng, nàng trong lòng cười thầm, ngoài mặt lại ngây thơ " Ân, Ngôn nhi cũng muốn sang cùng phụ hoàng với mẫu hậu đàm đạo.
"
Bạch Thụy Hân đang uống trà, nghe nàng nói liền sặc " Ngôn nhi ngoan, đây là chuyện riêng của phụ hoàng cũng mẫu hậu, Ngôn nhi là hài tử, không thích hợp nghe.
"
Hắn bế lên nàng, thần bí hề hề " Ngôn nhi ngoan của phụ hoàng, muốn có muội muội sao? "
Bạch Thụy Ngôn trong lòng cười đến không có hảo ý, ngoài mặt, nàng hưng phấn " Ngôn nhi muốn có muội muội! "
Bạch Thụy Hân lén lút nhìn Kỳ Uyển đang giả vờ ăn điểm tâm, mặt lại trở nên hồng thấu, hiển nhiên nàng đã nghe được cuộc trò chuyện.
Hắn nghiêm trang nhìn Bạch Thụy Ngôn " Ân, nếu đây là điều Ngôn nhi muốn, phụ hoàng liền vì Ngôn nhi nỗ lực! "
Bạch Thụy Ngôn vỗ tay " Hoan hô phụ hoàng! "
Bạch Thụy Hân đắc ý vểnh cằm.
Kỳ Uyển vô ngữ nhìn hai kẻ ấu trĩ này, nàng cười khẽ.
Bạch Thụy Hân bế lên Bạch Thụy Ngôn " Được rồi, không đùa nữa.
Hoàng hậu, nàng trở về đi, ngoài này quá nắng.
"
Nhìn theo bóng dáng Kỳ Uyển đi xa, hắn vận công, chẳng mấy chốc đã bế theo nàng đứng trên hoàng thành.
Hắn nhìn cả giang sơn Việt Linh Quốc, nghiêm trang " Ngôn nhi, đây là giang sơn của họ Bạch chúng ta.
"
Bạch Thụy Ngôn gật đầu " Ân.
"
Bạch Thụy Hân " Thân là Hoàng đế, phụ hoàng có trách nhiệm chăm lo cho dân, mở rộng lãnh thổ, để dân có cuộc sống yên bình.
"
Hắn chăm chú nhìn nàng " Ngôn nhi, con là nữ nhi của phụ hoàng, là Nữ hoàng đời tiếp theo của Việt Linh Quốc, phụ hoàng mong con có thể làm tốt hơn phụ hoàng hiện tại.
"
Bạch Thụy Ngôn luống cuống " Phụ hoàng...!"
Bạch Thụy Hân đánh gãy lời nàng " Ngôn nhi, hứa với phụ hoàng, nhất định không được quá tham lam mà khơi mào chiến tranh, làm khổ dân.
Nhất định không được quá yếu đuối, hại dân.
Quan trọng hơn, nhất định không thể để kẻ khác lợi dụng con, biết không? "
Bạch Thụy Ngôn "....!"
Bạch Thụy Hân kiên nhẫn chờ nàng trả lời.
Một lúc sau, Bạch Thụy Ngôn ngẩng đầu, trong mắt chứa đầy kiên định " Ngôn nhi hứa với phụ hoàng! Ngôn nhi sẽ làm một Nữ hoàng tốt! "
Bạch Thụy Ngôn quyết tâm, lời hứa đời trước nàng không thể thực hiện, vậy để kiếp này thực hiện đi.
Dù thế nào đi chăng nữa, nàng nhất định sẽ lại không giống như kiếp trước ngu ngốc, trở thành con rối cho kẻ khác, cũng sẽ không phụ sự kì vọng của phụ hoàng.
Bạch Thụy Ngôn " Phụ hoàng, Ngôn nhi muốn học nghệ.
"
Bạch Thụy Hân thoải mái ứng " Tốt.
Phụ hoàng sẽ mời người đến dạy con.
"
Bạch Thụy Ngôn lắc đầu " Không, Ngôn nhi muốn tiến vào tông môn học nghệ.
"
Bạch Thụy Hân sửng sốt.
Thời đại này có tồn tại võ công, cũng xuất hiện vô số môn phái lớn nhỏ trong giang hồ.
Người có võ công cao, tuổi thọ có thể kéo dài đến 500 tuổi có hơn, thậm chí nội công thâm hậu, có thể giữ được dung mạo tuổi trẻ.
Kỳ Uyển chính là người trong giang hồ, nàng là nữ nhi của Kỳ Trạch, môn chủ Kỳ Tông môn.
Thời niên thiếu hắn chính là bái nhập Kỳ Tông môn, gặp gỡ Kỳ Uyển, nảy sinh tình ý.
Hắn lên ngôi Hoàng đế, mười dặm hồng trang nghênh thú Kỳ Uyển.
Hắn nhất quyết chỉ lập nàng làm thê, nhưng Kỳ Uyển khó mang thai, hai người thành hôn đã lâu nhưng vẫn chưa có hỉ.
Dưới sức ép của triều thần, của tiên đế, hắn đành bất đắc dĩ lập thêm Tô Quý phi, mẫu thân của Bạch Thụy Viên.
Bạch Thụy Viên ra đời dưới sự không tình nguyện, không mấy vui mừng của hắn.
Hắn đối Bạch Thụy Viên chướng mắt, đối Tô Y chán ghét.
Lần đó, hắn vốn dĩ chỉ định làm cho có lệ, không hề có ý lưu lại nơi Tô Y, chỉ là người tính không bằng trời tính, trong rượu có chứa xuân dược, vì thế mơ màng hồ đồ, Bạch Thụy Viên ra đời.
Kỳ Uyển biết hắn có khổ nên không trách hắn, nhưng bản thân hắn lại không làm được việc bỏ qua, hắn chán ghét chính bản thân mình, hắn luôn cảm thấy là chính mình phụ nàng, không giữ được lời thề thủa niên thiếu, chỉ cưới một mình nàng.
Bạch Thụy Viên 3 tuổi, Kỳ Uyển có long thai, Bạch Thụy Hân vui mừng cực độ, hắn miễn thuế 3 năm, chăm lo cho Kỳ Uyển từng li từng tí, yêu thương Bạch Thụy Ngôn hết mực.
Hài tử vốn dĩ rất nhạy cảm, Bạch Thụy Viên cũng cảm nhận được phụ hoàng đối hắn không mừng, chỉ có chán ghét.
Bạch Thụy Ngôn vừa chào đời, lại nhận hết mọi sủng ái, nàng tựa như viên trân châu, còn hắn lại chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi.
Từ đó, hắn đối Bạch Thụy Ngôn căm ghét, Tô Y cũng không ngoại lệ.
Nàng yêu Bạch Thụy Hân, thủa bé đã yêu, chỉ là Bạch Thụy Hân không để ý nàng, sau khi từ giang hồ trở lại, lại hết lòng hết dạ yêu Kỳ Uyển, trong mắt trong tâm chỉ có Kỳ Uyển.
Nàng đau buồn là thật, ghen ghét Kỳ Uyển cũng là thật.
Sau lại nghe tin Kỳ Uyển khó hoài thai, nàng liền sống chết xin phụ thân gả nàng cho Bạch Thụy Hân.
Nàng hạ dược Bạch Thụy Hân.
Sau đêm tân hôn, thứ nàng nhận được từ Bạch Thụy Hân là ánh mắt chán ghét, lạnh băng.
Không lâu sau, nàng hoài thai Bạch Thụy Viên, nàng vui mừng, đây là hài tử giữa nàng cùng người nàng yêu.
Không ngoài ý muốn, Bạch Thụy Hân đối với sự hiện diện của hài tử không hề vui mừng, ngược lại càng thêm phiền muộn.
Hắn muốn hài tử, nhưng là hài tử của hắn cùng Kỳ Uyển, không phải cùng Tô Y.
Hắn thừa nhận không phải phụ thân tốt đối với Bạch Thụy Viên, không phải trượng phu tốt với Tô Y, chỉ là hắn không thể miễn cưỡng bản thân, ủy khuất Kỳ Uyển cùng nữ nhi.
Hắn biết Bạch Thụy Viên hận hắn, nhưng thứ hắn có thể làm cũng chỉ là làm ngơ, dù sao Bạch Thụy Viên cũng là hài tử của hắn.
Tuy nhiên, chỉ cần Bạch Thụy Viên dám làm hại đến nữ nhi của hắn, thì chỉ cần hắn còn sống, dù có là hài tử của hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua..