Việt Linh Quốc


Kỳ Trạch đem theo Bạch Thụy Ngôn đi khắp tông môn đường lớn nhỏ ngõ, hắn sủng nịch ôm lấy nàng " Tiểu Ngôn ngoan, từ ngày mai ngoại công để con cùng các sư huynh, sư tỷ khác cùng nhau học võ nhé? "
Bạch Thụy Ngôn cẩn thận cất lại hai thanh kẹo đường vào ống tay áo, nàng ôm lấy Kỳ Trạch cổ, ngọt ngào cười " Đều nghe ngoại công! "
Kỳ Trạch yêu thương mà cọ vào nàng mặt " Tiểu Ngôn của ngoại công, thật ngoan! "
Bạch Thụy Ngôn ghét bỏ mà đẩy ra hắn mặt, nàng chu môi oán trách " Râu ngoại công thật dài, cọ vào mặt con rất ngứa....!"
Kỳ Trạch bật cười, hắn được nước làm tới mà liên tục cùng nàng mặt cọ mặt.

Tiếng cười vang lên rộn ràng, đệ tử xung quanh kinh ngạc nhìn sang các nàng hai người.

Kỳ Trạch luôn dùng mặt lạnh nhìn đời, đối với chúng đệ tử luôn là nghiêm khắc.

Cũng chính vì như thế lí do, đệ tử Kỳ Tông môn đều đối hắn có nhất định sự sợ hãi cùng kính trọng.

Kỳ Trạch xấu hổ mà ho nhẹ, hắn nghiêm mặt liếc nhìn xung quanh đệ tử.

Bị liếc chúng đệ tử đều xanh mặt vội vàng cuối xuống đầu, kéo tay nhau cùng nhanh chân đi đến nơi khác.

Hắn vội thay đổi về hiền từ gương mặt, nhẹ giọng cùng Bạch Thụy Ngôn nói " Tiểu Ngôn, hiện tại đói bụng sao? Ngoại công đưa con đi dùng bữa, thế nào? "
Bạch Thụy Ngôn gật nhẹ đầu nhỏ, nàng từ sáng đến hiện tại vẫn là chưa có gì vào bụng.

Kỳ Trạch ôm theo bảo bối ngoại tôn, nhẹ nhàng di chuyển đến hướng nhà ăn.

Lâm Thiện vẻ mặt nghiêm trọng tiến đến hắn bên cạnh " Sư phụ, có chút chuyện.

"
Kỳ Trạch mờ mịt nhìn sang hắn, hắn liếc nhìn Bạch Thụy Ngôn, lại nhìn hắn sư phụ.

Nhận được hắn ý tứ, Kỳ Trạch gật đầu " Cứ nói, tiểu Ngôn không phải người ngoài.

"
Lâm Thiện nhẹ gật đầu, hắn sắc mặt không nhiều lắm tốt " 20 tên đệ tử chúng ta cử đến cùng La Hán môn 20 tên đệ tử, cùng nhau đi Tịnh Hiên môn giúp đỡ bọn hắn dựng lại tông môn, đột nhiên đều mất tích cả.

"
Kỳ Trạch nhăn lại mặt " Cả đệ tử của La Hán môn cũng đi theo mất tích? "
Lâm Thiện nặng nề gật đầu " Ân, môn chủ La Hán môn hiện đã ở đại sảnh chờ sư phụ đến cùng nhau thảo luận cái này kì quái vấn đề.

"
Kỳ Trạch đối hắn gật đầu " Được rồi, ngươi đi đến trước đại sảnh tiếp đón hắn, ta một lát sẽ đến.

"
Nhìn theo thân ảnh Lâm Thiện đi xa, hắn áy náy nhìn sang Bạch Thụy Ngôn " Tiểu Ngôn, ngoại công không thể cùng con đi dùng bữa, thật xin lỗi.

Hiện tại ta liền cho người dẫn con đi đến nhà ăn nhé? Ta có chút việc bận, sau khi giải quyết xong....ta lại cùng con bồi tội, thế nào? "
Bạch Thụy Ngôn cười trấn an hắn " Ngoại công không cần lo cho tiểu Ngôn, mau đi giải quyết chuyện của ngoại công đi nha! Tiểu Ngôn có thể tự mình tìm đường đến nhà ăn.

"
Kỳ Trạch yêu thương mà hôn nàng chiếc má béo ú, hắn cười gật đầu " Ân, tiểu Ngôn thật giỏi.

Đợi sau khi giải quyết xong chuyện này, ngoại công đem tiểu Ngôn đi ăn ngon nhé.

"
Nhìn theo Kỳ Trạch bóng dáng đi xa, Bạch Thụy Ngôn đáy mắt phức tạp.

Đời trước rõ ràng không có chuyện này, thậm chí sau khi nàng lên ngôi cũng vẫn là như thế.

Kỳ Tông môn diệt môn là do nàng ngu ngốc nghe lời Bạch Thụy Viên đem quân đến diệt, hắn nói Kỳ Tông môn có ý định tạo phản, nàng luôn là ngu dốt nghe theo hắn lời nói.

Tại sao đột nhiên lại nhảy ra cái này kì quái vấn đề? Chẳng lẽ....là do nàng trọng sinh?
Mang theo phức tạp tâm trạng, nàng dựa theo trí nhớ tìm đến nhà ăn.

Đi ngang qua khu luyện công, thân ảnh nhỏ bé đem ánh mắt nàng hấp dẫn.

Thân ảnh nhỏ bé tay cầm theo kiếm gỗ, miệt mài chiến đấu cùng hình nhân.

Tóc đuôi ngựa đung đưa theo nàng từng động tác, mồ hôi ướt đẫm nàng tóc mai.

Một thân hồng y rực rỡ, đem nàng thân ảnh càng thêm làm người yêu thích.

Không nhận ra có người đến dường như, nàng vẫn say sưa cùng hình nhân luyện tập.

Bạch Thụy Ngôn ngốc ngốc mà nhìn theo nàng nhất cử nhất động, mắt không chớp nhìn nàng.

Trong ống tay áo hai thanh kẹo đường dường như cũng bị tiểu cô nương hấp dẫn mà kéo nhau cùng tránh thoát, trượt xuống đất.

Tiếng động đánh thức tiểu cô nương, nàng ngưng lại động tác, cảnh giác mà nhìn theo hướng phát ra tiếng động.

Bạch Thụy Ngôn luống cuống vội cuối người nhặt lên hai thanh kẹo đường, nàng vụng về mà đem chúng nhét lại vào ống tay áo, ngơ ngác mà nhìn hồng y tiểu cô nương.

Tiểu cô nương cảnh giác nhìn nàng, nàng nâng lên thanh kiếm gỗ, chỉa mũi kiếm đến thân ảnh xa lạ, lớn giọng quát " Ngươi là ai? Sao lại đứng đây nhìn trộm ta? "
Bạch Thụy Ngôn xấu hổ mà vuốt mũi, nàng nhẹ giọng " Ta kêu Bạch Thụy Ngôn, ta không có nhìn trộm ngươi nha.

"
Tiểu cô nương nhăn lại mày đẹp, nàng hất cằm " Không nhìn trộm ta? Vậy ngươi đứng ở đây làm cái gì? Còn ngụy biện hả? "
Bạch Thụy Ngôn nhẹ lắc đầu " Là ta sai khi nhìn mà không xin phép ngươi.

Ta là đang đi tìm đường đến nhà ăn, không cẩn thận liền lạc vào đây....!"
Tiểu cô nương hồ nghi mà nhìn nàng hồi lâu, lát sau nàng nhẹ gật đầu " Được rồi, ta tạm tin ngươi.

Dù sao, ngươi như thế béo, muốn làm hại đến ta cũng không được.

"
Bạch Thụy Ngôn "......!"
Nàng béo? Là xinh đẹp khả ái, tròn trịa đáng yêu có được hay không?! Nơi nào là béo?
Nàng nhăn lại khuôn mặt nhỏ bé " Ta không có béo! "
Tiểu cô nương lắc đầu " Không, ngươi béo.

"
Bạch Thụy Ngôn gằn giọng phản bác " Ta không béo! Ngươi mới béo! "
Tiểu cô nương vẫn là như cũ lắc đầu " Ngươi béo, ta không có béo.

"
Bạch Thụy Ngôn ".......!"
Nàng mệt tâm mà từ bỏ, dù sao chỉ cần nàng biết nàng không béo là được rồi, không cần cùng một tiểu cô nương tranh chấp.

Nàng xoay đi người, không để ý đến cái này tiểu cô nương.

Chân nhỏ vội di chuyển, nàng hiện tại đã đói bụng, không rảnh cùng nàng cãi nhau.

Tiểu cô nương vội thu lại kiếm gỗ, đeo đến đằng sau lưng.

Nàng chạy nhanh đuổi theo Bạch Thụy Ngôn " Nè, ta chưa cho ngươi biết tên của ta, ngươi không tò mò sao? "
Bạch Thụy Ngôn liếc nhìn nàng, nàng dời đi tầm mắt, lắc đầu " Không.

"
Tiểu cô nương cuối đầu nhìn nàng, nàng cảm thán " Nha, ngươi không những béo, mà còn lùn nữa.

"
Bạch Thụy Ngôn ".......!"
Nàng nâng nhanh bước chân, chuyển dần sang chạy.

Là nàng mắt mù, như thế nào lúc nãy còn thấy nhãi ranh này đáng yêu, nói câu nào chỉ muốn đánh câu đó.

Tiểu cô nương chạy nhanh đuổi theo nàng " Nè, chạy chậm thôi, ngươi có ngã thì ta cũng nâng không nổi đâu.

"
Không nhận được phản hồi, nàng vẫn là lựa chọn tiếp tục nói " Ta kêu Tôn Y Hàm.

Ngươi kêu Bạch Thụy Ngôn đúng không? Như thế nào nghe ra có chút quen thuộc nha? "
Mặc kệ nàng lải nhải, Bạch Thụy Ngôn vẫn là chạy nhanh tránh thoát khỏi nàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui