Tay phụ xe cố thoát ra khỏi Lan Phương nhưng không được, mắt vẫn trợn trừng nhìn hai ngón tay của cô đã ở ngay sát mắt mình. Đúng lúc này, Gia Huy và Vân Vân chạy tới gỡ Lan Phương ra, nhưng cả hai nhanh chóng bị đánh bật ra ngoài chỉ bằng một cái vung tay của cô. Hai móng tay của cô đã chạm vào mắt tay phụ xe, Lan Phương càng nghiến răng chặt hơn. Chỉ trong chớp mắt, hai ngón tay của Lan Phương đã nằm sâu trong mắt hắn, máu tứa ra. Chưa dừng lại, cô khẽ cong những ngón tay rồi lôi ra hai con mắt đang trợn trừng, để lại hai hốc mắt sâu hoắm, loang lổ máu trên gương mặt đã trắng bệch của tay phụ xe. Lan Phương nắm chặt hai con mắt của hắn trong lòng bàn tay mình rồi bóp nát, mắt cô nhắm lại để tận hưởng cảm giác khoan khoái.
Tay phụ xe lúc này đã thất kinh hồn vía, đưa hai tay lên ôm mắt, máu đỏ luồn qua từng kẽ tay khiến hắn nổi da gà. Đột nhiên hắn đứng dậy, giơ hai hốc mắt đầy máu ra trước mặt Gia Huy và Vân Vân khiến cả hai phải lùi lại. Hắn hét lên trong hoảng loạn.
- Anh bình tĩnh lại đi!
Gia Huy vừa nói vừa giữ chặt vai tay phụ xe giúp hắn bình tĩnh lại. Hắn nhìn tay mình, không có máu, sờ lên vị trí hai mắt, vẫn còn nguyên. Lúc này, hắn mới sợ hãi nhìn Lan Phương khi cô cũng đang nhìn hắn nhưng con mắt phải của cô đột nhiên chảy máu giàn giụa, chỉ có mắt trái là vẫn sáng long lanh. Nhìn cảnh tượng ấy, tay chân hắn rụng rời, toàn thân run bần bật bởi trước mắt hắn lúc này rõ ràng không phải là một cô gái trẻ với mái tóc đen mượt, mà là một gương mặt khác. Và khuôn mặt đó đang khiến hắn như chết đứng đến nơi, toàn thân đã lạnh toát từ lúc nào.
- Chắc chúng ta sẽ phải ra một quán nào đó ngồi lại với nhau một chút, anh Hoàn nhỉ? -Gia Huy tiến lại gần người phụ xe, ghé vào tai hắn ta và nói.
- Sao… cậu… cậu… biết tên tôi? -Hoàn sửng sốt nhìn Gia Huy rồi lại giật mình liếc sang chỗ Lan Phương.
- Tôi đoán việc đó không quan trọng bằng chuyện anh chuẩn bị kể cho chúng tôi nghe đâu phải không? -Gia Huy nói ý tứ. -Giờ thì anh muốn chúng ta nói ngay ở đây hay đi chỗ khác?
Advertisement / Quảng cáo
Hoàn lúc này mới nhìn quanh, một vài người đi ngang qua đang nhìn hắn quằn quại giữa ngõ dù chẳng ai làm gì. Ngẩn ngơ một lúc, hắn đứng dậy, đi ngay sau Gia Huy và Vân Vân, thỉnh thoảng len lén nhìn về phía sau, nơi có Lan Phương. Cảm giác lạnh gáy khiến hắn liên tục rùng mình.
Quán cà phê gần đó khá yên tĩnh, Hoàn đang ngồi co ro trên ghế, len lén nhìn Lan Phương, người cứ thỉnh thoảng lại run lên bần bật.
- Bây giờ thì anh đã có thể kể cho chúng tôi về vụ tai nạn một năm trước rồi chứ? -Gia Huy đẩy cho Hoàn một cốc nước rồi hỏi.
- Vụ… vụ… tai nạn… gì? -Hoàn lí nhí.
- Vụ tai nạn của đoàn xe đi tình nguyện lên Hòa Bình mà anh làm phụ xe một năm trước. -Gia Huy nhắc lại. -Nhìn biểu hiện của anh lúc nãy, tôi không tin là anh đã quên tất cả đâu.
- Tôi… tôi… không biết gì cả! -Hoàn lắp bắp. -Những gì tôi biết, tôi đã nói hết với công an rồi.
- Vậy tại sao sau đó anh lại xin nghỉ việc? -Gia Huy gằn, đột nhiên nhìn thẳng vào tay phụ xe khiến hắn giật mình. -Chắc anh cũng nghe về việc người lái xe đã hóa điên phải không? Tôi tin là anh cũng hiểu ông ta không tự dưng mà bị như vậy.
Gia Huy vừa nói vừa nhìn Lan Phương làm Hoàn cũng vô thức nhìn theo. Tuy nhiên, hắn nhanh chóng cúi gằm mặt xuống, hai tay đan vào nhau run lẩy bẩy, song hắn vẫn một mực phủ nhận mình không có liên quan trong vụ này.
“Rừng… núi… dang… tay… nối… lại…. biển… xa… Ta… đi… vòng… tay… lớn… mãi… để… nối… sơn… hà... Mặt… đất… bao… la… la… la…”
Quán cà phê đang phát một ca khúc tình yêu lãng mạn thì bất thình lình chuyển bài khiến Hoàn kinh hồn bạt vía. Theo phản xạ, hắn phóng mắt tới Lan Phương lúc này đang ngồi hát theo bài hát, nhưng giọng của cô… giọng của cô… lại chính là giọng của Vũ. Hoàn hoảng sợ đưa cốc nước lọc trên bàn lên uống nhưng lại vội dừng lại, con ngươi đen sì nhìn chằm chằm vào cốc nước đầy kinh hãi. Trong tay Hoàn lúc này là một cốc máu đỏ sóng sánh và nổi lềnh phềnh trong đó là… là… một con mắt trắng dã. Hắn lại nhìn Lan Phương, rồi đột nhiên hét lên kinh hãi khi con mắt phải của cô đã biến mất, chỉ có máu vẫn đang từ hốc mắt chảy tong tỏng xuống bàn mà thôi.
- Tôi xin anh! Tôi không lấy mắt của anh! Tôi không biết gì cả! Tôi chỉ có tội là đã im lặng suốt một năm qua mà thôi. Nhưng một năm qua, tôi cũng chưa hôm nào được ngủ ngon giấc cả, cứ hễ nhắm mắt lại là tôi lại thấy anh về đòi mắt, nhưng thật tình là tôi không biết nó ở đâu. Những điều tôi nói là sự thật nên xin anh đừng về ám tôi nữa. Tôi không chịu nổi nữa đâu!
Hoàn quỳ sụp dưới chân Lan Phương, miệng tuôn ra một tràng, nước mắt giàn giụa. Lan Phương lúc này mới cúi xuống, hai tay túm lấy cổ Hoàn nhấc bổng lên, bắt hắn nhìn thẳng vị trí con mắt đã bị móc mất của cô, nói bằng giọng khàn khàn của Vũ.
“Trả… lại… mắt… cho… tao…!”
“Trả… lại… mắt… cho… tao…!”
- Tôi đã nói là tôi không biết nó ở đâu… -Hoàn điên loạn quay sang Gia Huy và Vân Vân. -Tôi sẽ kể hết những gì tôi biết. Tôi sẽ kể hết! Xin hai người bảo anh ta đừng đến tìm tôi nữa.
Hoàn trở lại ghế ngồi, đã bình tĩnh hơn một chút. Hắn không dám nhìn Lan Phương nữa bởi hắn sợ sẽ lại nhìn thấy con mắt của Vũ dường như đang nhìn hắn chằm chằm từ trong bóng đêm lạnh lẽo.
Mười giờ tối, hai ngày sau vụ tai nạn…
Hoàn đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của anh Tân lái xe. Hắn giật mình, song vẫn bắt máy.
“Có chuyện gì mà anh gọi em muộn vậy?” Hoàn hỏi.
Advertisement / Quảng cáo
“Chuyện này không nói rõ ràng qua điện thoại được.” Giọng Tân qua điện thoại nghe rất hoảng sợ. “Bây giờ, chú cứ đến nhà nghỉ Hồng Hoa ngay gần công ty mình. Đến nơi rồi chú sẽ rõ!”
Tân nói xong thì dập máy ngay. Hoàn cũng tắt máy để sửa soạn đi đến đó, chẳng hiểu sao lại thấy lòng chộn rộn không yên.
Hoàn đến nơi thì được Tân chỉ dẫn lên phòng 301. Hoàn hơi sợ nhưng vẫn đi lên, đứng trong thang máy mà tim đập liên hồi. Đến nơi, Hoàn bấm chuông và sau đó là Tân ra mở cửa với gương mặt căng cứng, sợ hãi. Hoàn đang định hỏi có chuyện gì thì từ sau lưng Tân bất ngờ xuất hiện một gương mặt khác khiến Hoàn vô thức lùi lại, ngã uỵch xuống sàn nhà, đang định hét lên thì Tân đã nhanh tay bịt miệng Hoàn lại rồi lôi xềnh xệch vào bên trong chứ lúc này tay chân Hoàn đã bủn rủn, có muốn tự bước đi cũng không nổi.
- Anh Hoàn, là tôi, Vũ trưởng đoàn tình nguyện đây!
Người con trai trong bộ dạng bẩn thỉu, rách rưới tiến đến gần Hoàn. Toàn thân anh đầy những vết thương, nhưng bây giờ Hoàn lại đang chú ý đến đôi mắt của Vũ. Trong khi mắt trái của Vũ vẫn lành lặn thì mắt phải của anh đang được bịt lại bởi một tấm băng màu trắng, tuy nhiên, máu đỏ vẫn thấm ra khiến Hoàn dựng tóc gáy. Hoàn lập tức lạnh sống lưng khi cảm giác có một con mắt đang nhìn mình từ đằng sau, còn phía trước vẫn là cơ thể đầy máu me của Vũ. Vũ càng tiến lại, Hoàn càng lùi sâu về phía chân tường, cho đến khi lưng của hắn chạm vào tường rồi hắn mới chắp tay, miệng liên tục cầu xin.
- Tôi xin anh! Chúng tôi có làm gì đâu mà anh lại tới tìm chúng tôi? Anh sống khôn thác thiêng thì nên chỉ dẫn cho gia đình tìm thấy xác để đến đem về chôn cất cho đàng hoàng tử tế, rồi để họ có cái mà lo ma chay đám giỗ chứ sao lại tới tìm chúng tôi? Chúng tôi có biết gì đâu cơ chứ!
- Anh Hoàn, anh Hoàn, tôi vẫn còn sống, tôi chưa có chết! Anh bình tĩnh lại đi!
Vũ càng nói, Hoàn càng hoảng sợ, không dám ngẩng đầu lên nhìn Vũ. Chỉ đến khi Hoàn vô tình chạm vào tay Vũ và cảm nhận được hơi ấm thì hắn mới hoàn hồn. Hắn nhìn Tân đang ngồi ủ rũ nơi góc phòng và nhận được một cái gật đầu từ ông ta. Lúc này, Hoàn mới nuốt nước bọt ừng ực, sau đó thì nhìn Vũ hỏi, song lại cố tránh né con mắt đẫm máu của Vũ ra.
- Là anh thật sao anh Vũ? Sao anh còn sống lại không trở về tìm gia đình mà lại đến tìm chúng tôi thế này?
- Cái này thì tôi lại phải hỏi các anh mới đúng… -Vũ đột nhiên quắc mắt nhìn Tân. -Rõ ràng là phanh xe có vấn đề dẫn đến tai nạn, nhưng sao cuối cùng lại thành vì tôi bất chấp thời tiết xấu cho xe xuất phát khiến tai nạn xảy ra, để đến nỗi bây giờ tôi có nhà cũng không thể về? Tại sao!?
- Chuyện này… chuyện này…
Hoàn cứng họng không nói được gì. Hắn lén nhìn Tân cũng đang ngồi nghệt ra ở trên ghế. Đúng lúc này, gương mặt Vũ khiến Hoàn kinh sợ, khi anh ta càng gằn giọng thì tấm băng mắt đã biến thành màu đỏ càng bung ra và cuối cùng là rơi hẳn xuống, để lộ ra con mắt nhoe nhoét máu của Vũ. Nhìn thôi Hoàn đã cảm thấy đau, nhưng dường như cơn phẫn nộ của Vũ bây giờ đã lớn hơn tất cả. Còn câu hỏi của Vũ, Hoàn cũng không biết trả lời làm sao? Gương mặt hắn bỗng đăm chiêu lạ thường.
Ngay sau đó, Vũ lao về phía Tân, túm lấy cổ áo ông ta, nhưng ngay tức thì đã bị gạt ra. Lúc này, hai con mắt Vũ nheo lại, cơn đau kéo đến một cách dữ dội hơn, máu càng lúc càng chảy ra nhiều.
- Tôi cũng chỉ làm theo chỉ đạo của cấp trên mà thôi… -Tân nhìn Vũ lừ lừ. -Chứ một lái xe quèn như tôi thì có thể làm gì được? Cấp trên sai tôi khai thế nào để tốt cho công ty nhất thì tôi khai như thế. Tất cả cũng đinh ninh là anh chết rồi nên cứ tưởng đổ vấy cho anh là được, ai dè…
- Tôi cũng vậy… -Hoàn hùa theo. -Tôi chỉ làm theo anh Tân chứ tôi đâu có biết gì.
- Cấp trên? -Vũ nhắc lại lời Tân vừa nói. -Ý các anh là giám đốc công ty vận tải?
Tân ngẩng mặt lên nhìn, đột nhiên trợn trừng khi thấy con mắt bên phải của Vũ đang dần long ra, treo lủng lẳng bởi một chút da còn bám dính, tưởng chừng chỉ cần một cái nháy mắt nữa của Vũ sẽ khiến nó long ra ngay tức khắc.
- Dẫn tôi đến gặp giám đốc của các anh. -Vũ nhìn Tân chằm chằm. -Tôi phải bắt hắn trả lại sự trong sạch cho tôi.
- Trước khi đến đây tôi đã gọi điện cho ông ấy rồi. -Mặc dù đang rất run sợ nhưng Tân vẫn nói. -Khoảng mười phút nữa ông ấy sẽ có mặt tại đây.
Advertisement / Quảng cáo
- Rồi sau đó thế nào nữa? -Gia Huy hỏi Hoàn.
- Sau đó… sau đó… Giám đốc đến. Ông ấy bảo sẽ tự mình nói chuyện với anh Vũ nên cho cả hai chúng tôi ra về. -Hoàn bất ngờ nắm lấy tay Lan Phương, lạnh lẽo! Hắn nổi hết cả da gà. -Tất cả những gì tôi biết chỉ có thế. Anh Vũ, tôi không lấy mắt của anh nên xin anh đừng đến tìm tôi mà đòi nữa. Tôi xin anh đấy! Ngay ngày mai tôi cũng sẽ đến công an để trình báo lại sự việc nên tôi xin anh đừng có ám tôi nữa. Tôi thà ngồi tù chứ không muốn hóa điên như anh Tân đâu. Một năm qua tôi đã chịu đựng đủ lắm rồi, xin anh đừng có đến tìm tôi đòi mắt nữa.
Hoàn vừa nói xong thì những lời hát ma mị cũng dừng lại. Hoàn nhìn vào cốc nước lại là màu trắng tinh khiết, cũng chẳng có con mắt nào lềnh phềnh trong đó. Hắn run rẩy nhìn Lan Phương, ơn trời, con mắt của cô vẫn còn nguyên trong hốc mắt.
- Sau buổi tối hôm đó thì anh không gặp lại anh Vũ lần nào nữa sao? -Vân Vân lúc này mới lên tiếng hỏi.
- Đúng vậy! Chẳng biết tại sao nhưng sau đêm đấy tôi cứ gặp ác mộng, chẳng làm được việc gì nên đã xin nghỉ việc về ở nhà vợ cho đến tận ngày anh Vũ… -Hoàn bất giác nhìn Lan Phương, mắt trợn ngược. -À không, là mọi người đến tìm như thế này. Những gì tôi biết chỉ có đến đó. Ngày mai tôi sẽ đến nhà thắp nhang cho anh Vũ và cầu xin anh ấy tha thứ, sau đó sẽ đến công an trình báo lại sự việc. Tôi nhất định sẽ chuộc lại lỗi lầm của mình để cầu xin sự yên ổn trong lòng, chứ tôi sợ sống trong cảnh lo âu, sợ hãi, suốt ngày bị anh Vũ tìm về đòi mắt như thế này lắm rồi.
Hoàn đang nói thì Lan Phương tự nhiên đứng dậy. Cô lừ lừ đi tới chỗ hắn khiến Hoàn vô cùng sợ hãi, nhìn chằm chằm vào con mắt phải của cô, sợ nó sẽ lại rơi ra một lần nữa. Tuy nhiên, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, chỉ có giọng Vũ khàn khàn.
“Hắn… bây… giờ… đang… ở… đâu…?”