Cổng thành Chi Lăng đóng lại một tiếng đánh rầm, cũng là lúc Triệu Thất bị chặn lại, lão kiệt lực đuổi theo Lý Minh, không quản hiểm nguy lướt đi dưới màn mưa tiễn hòng cứu lại bọn Triệu gia đệ tử nhưng bất thành, một chưởng lão vỗ ra in luôn dấu tay vào cánh cửa làm từ thiết bản dày đến trăm tấc, Chi Lăng Thành Bắc Môn rung lên bần bật như muốn bung ra, phỏng chừng nếu không có Bắc Môn cản lại một chiêu vừa rồi, Lý Minh ắt phải bị đập thành một bãi máu.
Cơ Thần Nỏ bắn quá rát, đến cả cấp Trưởng lão chiến lực như Triệu Thất hồi lâu cũng chịu không thấu, lão đành hừ lạnh một tiếng lui về sau ba dặm tránh đi. Lão vận pháp lực hướng về Chi Lăng Thành quát lớn: "Khốn kiếp. Mau giao ngườiiii!".
Tiếng lão phát ra trung khí đầy rẫy, chư thiết chùy gõ vào lồng ngực, tập trung đánh vào bọn Thần thông giả trên mặt thành, cường giả như Lê Đô Thống cũng chịu lắc lư ngả nghiêng theo tiếng quát của Triệu Thất, có mấy người tu vi yếu kém trực tiếp ngất đi, đủ để thấy pháp lực lão hùng hậu cỡ nào.
"A di đà phật!" - May thay lúc đấy có một giọng nói hiền từ vang lên hóa giải đi phần lớn pháp lực của Triệu Thất, giọng nói từ bi trầm ấm nhưng không kém phần uy lực, người xuất hiện là Pháp Vân Tự Trụ Trì - Vô Từ Đại Sư.
Trông thấy Vô Từ, Triệu Thất gay gắt quát lớn: "Vô Từ, ngươi mau thả người ra đây.", tà áo lão phần phật tung bay theo gió, hành vi đánh lén của Lý Minh không mang theo chút phong phạm quân tử nào khiến lão giận sôi, nhưng lão cũng không giám ăn nói quá phận, hiển nhiên lão đối với Vô Từ có sự kiêng dè nhất định.
"Thất lão, binh trường được thua là chuyện thường, hà cớ gì người phải tự làm xấu mặt mình!" - Vô Từ Đại Sư thân hình béo tốt ục ịch, mặt mũi lại vui tươi dễ nhìn, trông lão giống như một tôn Di Lặc chuyển thế vậy, ai nhìn cũng cảm thấy thân cận.
"Mẹ, mẹ... Hành vi như vậy cũng đáng là bậc chính nhân quân tử?" - Triệu Thất tức quá định chửi mẹ kiếp nhưng lại thôi, thứ nhất là nghĩ tới danh phận của lão, nói ra lời như vậy sẽ làm bẽ mặt Triệu Gia Thất Hùng, hai là lão kiêng kị cây thiền trượng trong tay lão trọc Vô Từ.
Đừng nhìn cây trượng trông có vẻ rách nát này mà khinh thường, thân trượng một màu đen, đầu trượng một màu xám, trông chẳng có chút Phật khí nào nhưng uy lực đánh ra không thua kém Trấn Binh chút nào, thiên hạ đều đồn cây Pháp Lôi Trượng này có thể đánh ra Hỗn Độn Lôi Đình, tuy chưa ai kiểm chứng khiến mọi người đều cho là lời gió trăng đồn thổi, nhưng tất nhiên Triệu Thất cũng không muốn mình trở thành người đầu tiên làm chuột bạch.
Vô Từ cười tươi nhìn xuống dưới nói: "Thất lão, người không phải do ta bắt, Phật dạy của người đừng nên tham, ta không lấy lại được cho ngươi!"
"Rắm chó! Các ngươi không thả người đừng trách lão tử bất tuân quy củ." - Tới lúc này Triệu Thất không chịu được nữa mới chửi toáng lên, trong đám đệ tử bị bắt có cả một đứa cháu ruột của lão, chưa kể vô số con em đồng tộc.
"Lão thất phu, ngươi ồn ào cái gì? Bọn ta còn sợ lũ heo Hãn các ngươi ư? Rắm ngươi thả ra cũng đừng bắt mọi người thưởng thức." - Lý Minh bấy giờ đã leo lên mặt thành nói vọng xuống, một câu vừa nói ra liền mạt sát Triệu Thất là lão thất phu, hai câu nói ra liền chửi cả Hãn tộc, ba câu nói ra liền chửi Triệu Thất là
chó, hắn vốn là tên không sợ trời không sợ đất, chưa nói Hãn tộc mấy lần suýt giết hắn.
"Ngươi ngươi..." - Triệu Thất mặt mũi đỏ bừng, lông tóc dựng ngược ú ớ chỉ về Lý Minh, lão tức quá không nói nên lời, danh tiếng lão lớn cỡ nào, lại bị một tên thiếu niên vắt mũi chưa sạch khi nhục.
Cường giả trên mặt thành ha hả cười lớn, Lê Đô Thống cùng Vô Từ Đại Sư chỉ dám ho khan, dù gì cũng nên có một chút kính trọng với Triệu Thất, danh tiếng trong tu chân giới của lão rất lớn, đứng hàng thứ bảy trong Triệu Gia Thất Hùng.
Nhắc tới Triệu gia, mọi người thường nghĩ ngay tới Hoàng tộc hùng mạnh bậc nhất đại lục, nhưng lại quên đi địa vị bọn hắn do đâu mà có. Trăm năm trước Triệu gia bất ngờ sa sút, Đại Việt mới nhân thời cơ đó quật khởi, Triệu gia thua ở cả chiến trường lẫn tu chân giới, tộc nhân cùng quân đội ngã xuống không biết bao nhiêu mà kể, thảm hại vô cùng, nguy cơ diệt tộc cùng Thiên quốc đổi chủ hiện ngay trước mắt.
May thay lúc này Triệu gia xuất hiện bảy kẻ kiêu hùng do Triệu Khống cầm đầu, bọn hắn đứng lên giành lấy địa vị Quốc chủ, định lại luật lệ, cải tổ quân đội, thu phục các Tông môn, bình định tu chân giới, dẹp yên nội loạn. Bọn hắn mỗi tay đều là bậc hảo thủ, pháp lực cao cường, đi cùng nhau tới đâu ắt nơi đó máu chảy thành sông, sẽ có tông môn bị diệt, danh tiếng chấn động khắp nơi, nói bọn hắn là trục xương sống của Triệu Gia cũng không có gì quá đáng.
Thực ra người thông minh một chút đều có thể hiểu ra, Triệu gia tuy là Hoàng thất nắm trăm vạn hùng binh, nhưng há chịu nổi một đòn từ bọn Tu chân môn phái, ngược lại còn thu phục cả Tiên La Điện, Phượng Sơn Môn, Thiên Viện..., tất nhiên bọn hắn nội tình phải sâu không lường được, mà gốc rễ vấn đề chính là bảy lão già kia.
Hổ phụ sinh hổ tử, Triệu Thiên còn kiêu hùng hơn cả Triệu Khống cha hắn, tâm tư lại thâm trầm, lắm mưu nhiều kế, đơn cử như việc hắn dám dùng cả Cao Biền đã đủ để thấy sự lợi hại của Triệu Gia, dứt khoát bảy lão già kia không hề thua kém Hình Khí Môn Cao Biền, cấp cường giả như vậy chỉ một người đã đủ trấn trụ tứ phương.
Lý Minh tất nhiên tâm tư tinh tế tỉ mỉ, hẳn phải nhận ra lão Triệu Thất kia là cao thủ một phương, dám một mình đứng trước quan ải đòi người tất nhiên không giản đơn, nhưng hắn cứ chửi, phàm là Hãn tộc trong mắt hắn đều là bọn khốn kiếp, hắn lại vọng xuống: "Là ngươi, còn heo già vô dụng."
Tới mức này đã vượt quá sức chịu đựng của Triệu Thất, tức nước vỡ bờ, lão mới chuyển qua chấp nhặt cả đám tiểu bối, một chưởng cực mạnh chộp hướng Lý Minh, ba dặm khoảng cách dường như chẳng có ý nghĩa gì với lão, thủ chưởng khổng lồ che phủ cả mặt bắc tòa thành trong chớp mắt đập xuống Lý Minh, Vô Từ không ngờ Triệu Thất giận quá mất khôn lại ra tay bắt nạt tiểu bối thực sự khiến lão không kịp tiếp ứng, gần Lý Minh lúc này chỉ còn Lê Đô Thống.
Lê Phụng Hiểu thấy chưởng thế cực kỳ mãnh liệt, thủ chưởng chưa tới mà kình phong đã đập vào mặt đau rát, đấy là hắn mới chỉ đứng bên cạnh, không phải là người trực tiếp chịu áp lực mà hai chân đã muốn khuỵu xuống. Nhưng bất ngờ hơn cả là Lý Minh trông ra như không có chuyện gì, Lê Đô Thống chỉ thấy thân hình hắn đang lắc lư nghiêng ngả, giống như ngọn tre đu đưa theo gió, hắn lại dụng Bí Lực lách tránh đi chưởng thế của Triệu Thất.
Thủ chưởng đã ngay trên đầu, Lê Đô Thống vội vã xuất đao, một ánh bạc lóe lên, bọn cường giả không cách nào nhìn thấy đường đao, chỉ thấy lúc vị Đô Thống tra đao vào vỏ, trên không trung đã nổ đùng đoàng, đao khí cùng chưởng lực va vào nhau biến mất trên không.
Bọn cường giả nhất thời cao hứng hoan hô Lê Đô Thống lợi hại, nhưng nào biết đại soái của bọn hắn tay phải đang run lẩy bẩy, bải hoải sút chút nữa đánh rơi trường đao, hiển nhiên một chưởng vừa rồi Lê Phụng Hiểu ăn thiệt thòi không nhỏ, chỉ có Lý Minh mặt vẫn tỉnh khô, lại hướng xuống phía dưới chửi: "Con mẹ lão già vô sỉ, mặt mũi ngươi chỉ đáng làm bô ỉa...", may thay Lê Đô Thống kịp thời bịt miệng hắn lại, nếu không một chưởng nữa đập tới ắt lão phải bị trọng thương.
Triệu Thất đập xong một chưởng cũng biết mình thất thố, không đáng mặt trưởng bối bèn cắp đít bỏ đi, nhưng vừa nghe Lý Minh chửi lại giận run, quay về mặt thành chỉ vào mặt Lý Minh nói: "Được được, tiểu súc sinh, ngươi đợi đấy!"
"Lão rùa đen, lão khốn kiếp, lão tử mà sợ ngươi, lão...." - Lý Minh dở câu lại bị Lê Đô Thống bịt miệng. Vô Từ Trụ Trì định nói một câu giảng hòa nhưng không biết mở miệng thế nào cho phải đành thôi, lão tặc lưỡi xem như không có gì, đằng nào cường giả nhị quốc cũng phải có trận sống chết, không trước thì sau, việc này không cách nào tránh khỏi.
Những tưởng lão Triệu Thất phải làm gì ghê gớm lắm, nhưng bất ngờ sự việc hôm nay liền chấm dứt tại đây, Phản quân cùng Hãn quân lại thu quân lui về doanh trại.
Phần Lý Minh hắn chẳng mất sợi lông nào, lại còn thu được một đống bảo vật, đan dược, công pháp, nhưng bọn đệ tử này xem ra địa vị không cao, thu được đều là phế phẩm, không đáng hắn để vào mắt, bọn Lý Minh đều chán nản bỏ đi.
"Thất Đằng, gia gia ngươi sẽ đến cứu chúng ta chứ?" – Bọn Lý Minh bỏ đi hồi lâu, đám Triệu gia đệ tử bèn lén lút hỏi một tên thiếu niên, xem ra bối phận hắn ở đây là cao nhất.
Tên thiếu niên mặt tự tin mười phần nói: "Các ngươi yên tâm, gia gia ta là ai chứ! Đợi lúc gia gia tới, đừng nói quan ải, ngay cả bọn Việt tộc Man rợ này cũng không chịu nổi Thất Hùng Thất Gia ta một chưởng!"
Tên thiếu niên tên gọi Thất Đằng đang định tiếp tục thao thao bất tuyệt thì vang lên một tiếng lớn: Bốpppppppp!
Thì ra hắn bị Lý Minh vả nổ đom đóm mắt, trời đất quay cuồng, vừa lúc hoàn hồn tỉnh lại đã thấy Hoàng Nam dí đao vào cổ, xung quanh Lý Minh, Từ Thức, Hắc Quy đông đủ cả.
Lý Minh nhếch mép cười nói: "Giao bảo vật nhà ngươi ra, nếu không lão heo già Triệu Thất có tới thì ngươi cũng chỉ là cái xác.", phụ họa cho câu dọa của Lý Minh là một nhúm tóc phất phơ của Triệu Thất Đằng bị Hoàng Nam hớt ra.
Quả nhiên Thất Đằng nói lớn nhưng gan bé, hắn sợ xanh mặt, lôi trong người ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Hắc Quy, tới lúc đổ ra không biết bao nhiêu vàng bạc châu báu, vũ khí cũng có mấy thanh rất tốt, rất đáng đồng tiền bát gạo, cấp cho Quan Ải binh lính quả là một món lớn.
Lý Minh cười ha hả, quay sang nói với Từ Thức: "Ngươi thấy mưu kế ta thế nào?", Từ Thức giơ thẳng ngón cái lên trời.
Chẳng là bọn Triệu gia đệ tử quả thật nghèo kiết xác, Hắc Quy lục lọi cũng phát chán, Từ Thức cho rằng bọn này chẳng ra gì, đều là phí công bắt về, nhưng Lý Minh một mực khăng khăng dứt khoát có bảo vật hoặc phú hộ trong đám kia, lời hắn nói cả ba đều bĩu môi không tin, lục soát mấy lần có khi nào nhầm được.
Lý Minh bèn cá cược, thi một kế nhỏ để bọn Triệu gia đệ tử tự do không người canh gác, bọn hắn đứng ngoài tới gần sáng mới nghe thấy tiếng thều thào, Thất Đằng bị Lý Minh xác nhận là cá lớn, quả nhiên là thực.
Đừng nhìn Lý Minh làm việc tùy tiện như vậy mà coi khinh, hắn suy đoán ít khi có nhầm lẫn, chẳng khi nào vì một đám vô tích sự này mà lão Triệu Thất lại lồng lộn tới như vậy, một phải là con cháu lão ở trong, hai là có con em bọn chi chính Hoàng thất Thiên quốc, ba là con cháu một tên Chí cường giả nào đó, mà là ai thì đối với Lý Minh chỉ cần có giá trị lợi dụng hắn sẽ không bỏ qua, cá chui vào rọ sao có thể thả.