Bọn quần nữ Vô Vi Tông thấy Lý Minh ngã bò lê bò càng thì lấy làm thương xót muốn mấy lần trị thương cho hắn, nhưng Lý Minh một mực khăng khăng từ chối, đường thì bé mà bọn tỷ muội vì giữ lễ nghĩa nên không dám vượt lên, thành thử đi mãi chỉ tiến lên được một đoạn. Một vị tiểu cô nương nhỏ tuổi nhất pháp danh Điệp Tử đứng ngay sau Lý Minh cười hi ha hỏi: “Xin hỏi tướng quân tên họ là gì, thuộc quân bộ nào?”
Lý Minh rút yêu đao ra múa ba đường thì tuột tay đánh rơi, hắn nhặt lên giơ cao lên trời nói: “Bản tướng là Hiệu úy Thiệu Tuế, thống lĩnh ba ngàn Bảo Thắng quân, đánh nam dẹp bắc, bớ quân chuột nhắt mau chường mặt...”
Quần nữ Vô Vi Tông thấy thế thì cười ồ, hiển nhiên là bọn Bảo Thắng tuyệt không có phường giá áo túi cơm như vậy, mà tên họ gã tướng này cũng trùng hợp kỳ lạ với Thống Lĩnh Thiệu Thái, ghép vào liền ra hai chữ Thái Tuế.
Cứ vài bước Lý Minh lại nằm xõng xoài, khiến cho một vị nữ đệ tử pháp danh Điệp Trang xoắn xuýt cả lên, vị tiểu cô nương này dung mạo xinh đẹp, tính tình lại thiện lương, Lý Minh cứ ngã một cái là nàng liền vận thần thông ra đỡ, khiến hắn muốn kéo dài thời gian cũng không xong, hắn thầm than: “Phen này không khéo cả lão tử cũng bỏ mạng.”
Vượt quá lưng chừng núi, nơi này là một đoạn rẽ quanh co có diện tích lớn hơn, quần nữ đang cười đùa vui vẻ hộ tống gã tướng thì một loạt tiếng rít gió vang lên, trong bóng đen loang loáng có vệt mờ xé rách màn đêm lao tới, thế đi rất gấp, hiển nhiên là toàn các loại ám khí kinh nhân bị bọn cường giả tập kích vận pháp lực ném đi.
Điệp Hiên hô to: “Hỏng rồi, mau nằm xuống!”, hàng loạt vết đen lướt qua trên đầu bọn nữ tử, vài cô nương hô lên thất thanh, hiển nhiên là đã trúng ám khí.
Điệp Hiên bản lãnh cao cường nhất, đã bước một chân vào Thâu Linh Cảnh, trường kiếm nàng phóng ra vù vù tạo thành một chiếc thuẫn băng cực lớn đem ám khí chặn lại, bọn nữ tử đằng sau thì bảy người một đội, rút nỏ sau lưng bắn lên núi rất rát, thủy tiễn phóng ra vun vút, hơi nước tỏa ra mù mịt.
Dứt lượt ám khí là tiếng hô lớn chấn động cả sơn cốc, mấy chục bóng đen từ sau các tảng đá lớn nhảy ra nhắm hướng bọn nữ tử công tới. Một cây thiết trượng nặng tới mấy trăm cân đem trường kiếm của Điệp Hiên đè xuống, lại có một thanh địa đao chém ra nhắm ngay song cước của nàng. Điệp Hiên tung mình nhảy đi, người còn trên không mà trường kiếm vẫn hươu tới đem thủy khí cuốn lấy cây thiết trượng hất văng, đoạn nàng phóng ra một cước đá trúng ngược gã cầm thiết trượng, nhưng hắn da thịt thô dày cứng như giáp xác khiến nàng cảm thấy như đá vào thiết bản, chân phải truyền tới từng trận đau nhức.
Lý Minh nằm bẹp dưới đất không nhúc nhích, liền có mấy vị nữ tử nhảy qua đầu hắn xông về trước tiếp viện cho Điệp Hiên, Lý Minh vội vã hô lên: “Xui xẻo xui xẻo. Giải xui giải xui!”
Hai bên đánh nhau rất rát, thần thông bắn loạn sáng rực cả một góc, có mấy vị nữ tử thụ thương bị địch nhân đánh văng xuống sườn núi bỏ mạng, may mắn bọn Vô Vi Tông khinh công có chỗ độc đáo, từng nhóm lướt đi giống như cưỡi sóng, nhấp nhô lên xuống nhìn như chao đảo mà không ngã, tránh đi rất nhiều thần thông, thủy khí đánh ra mù mịt khiến phe địch khó bề phân biệt.
Lại thêm một lát thì phía dưới núi cũng phát ra tiếng kêu hoảng hốt, địch nhân đã tập hậu phía sau, tình thế rất nguy ngập, nỏ tiễn là bản lãnh trấn sơn của Vô Vi Tông bởi quần chiến nên phát huy ra không nổi một thành uy lực, quần nữ đều e sợ bắn nhầm vào người phe mình nên không kẻ nào dám ra tay.
Lý Minh thấy thế bèn đứng dậy hô lớn: “Sơn tặc to gan, có bản tướng nơi đây mà các ngươi còn muốn làm loạn.”, đoạn hắn rút yêu đao sau lưng tiến lên, ngã chỏng vó nằm chắn trước bọn nữ tử.
“Đồ chó chết, là ngươi hồi nãy hô lớn làm loạn, suýt chút nữa phá hỏng việc lớn của bọn ta?” – Gã hán tử sử thiết trượng bỏ qua Điệp Hiên hướng Lý Minh một đòn đập xuống, thế như bài sơn đảo hải, thần thông gã bạo phát chấn cho không khí nổ đì đùng.
Quần nữ thấy thế thì kêu toáng lên, Điệp Trang vội vã nhảy tới đỡ đòn nhưng đột nhiên Lý Minh lại vấp phải mô đất ngã dúi về trước, thế ngã rất nhanh, thiết trượng vẫn còn vung trên không mà hắn đã lao đầu vào ngực gã hán tử, chỉ thấy gã kia ú ớ lên một tiếng rồi nằm vật ra đất, thiết trượng văng xuống vực, Lý Minh hô lên: “Hỏng bét hỏng bét, trời quá tối nên bản tướng không thấy gì.”, nhưng thực ra quanh hắn thần thông sáng lòa, nhìn mặt nhau cũng rõ.
Lý Minh vừa chống đao đứng dậy khua loạn thì có thêm mấy gã ngã lăn ra đát, lập tức xuất hiện bốn gã nhảy tới vây công, đều dùng những vũ khí vô cùng cổ quái bình sinh hắn chưa từng thấy qua. Một gã đầu đà sử một cây roi dài, hình dáng giống như một cây rong biển, có cành lá phát ra lục sắc lờ mờ muốn cuốn lấy chân hắn bám riết không tha, một gã khác lại cầm trên tay một gốc san hô đỏ rực, phóng ra kiếm khí liên tục mà không cần thôi thúc pháp lực, vô cùng quỷ dị, một gã khác thì cầm trên tay hai mảnh vò sò cực lớn đập vào nhau phát ra âm thanh cổ quái muốn chấn cho hắn hỏng đi lỗ tai, gã cuối cùng thì dụng song thủ nhìn như hai chiếc càng cua lớn, cứ hướng đầu hắn mà kẹp không ngừng nghỉ.
Lý Minh lần đầu gặp chuyện cổ quái như vậy nên luống cuống không biết làm thế nào cho phải, hắn cứ xiêu vẹo bước tới bước lui, cụng cả đầu vào vách đá nhưng tuyệt nhiên bốn gã kia không làm sao đánh trúng được hắn, lờ mờ có thể nhìn ra hắn đang sử Âm Dương Long Vân Bộ.
Qua thêm một lát, Lý Minh quen dần với chiêu thức cổ quái của địch nhân, hắn đem yêu đao còn dính cả vỏ ra đỡ lấy đòn quấn của gã đầu đà, hai bên đều dụng sức giật rất mạnh, đột ngột Lý Minh rung tay chấn đứt mấy phần cây roi, hắn lại làm cho vỏ đao tuột ra ngoài. Gã đầu đà đang vận hết sức bình sinh giằng kéo với Lý Minh thì mất đà trượt chân lộn cổ xuống vực sâu, tiếng kêu của hắn một hồi lâu mới tắt, xem ra là không có pháp bảo phi hành.
Lý Minh quát lên: “Dám trộm vỏ đao của bản tướng, nhà ngươi thật đáng đời.”, vừa dứt lời hắn bị gã sử vỏ sò đập một phát chấn ra sóng ấm khiến hắn văng vào vách núi ngất xỉu đi, gã sử càng cua thấy thế lấy hết sức bình sinh đâm thẳng vào người Lý Minh, nhưng đột nhiên hắn khuỵu chân ngồi thụp xuống, gã kia nhắm trượt đâm xuyên vào vách đá nhất thời không rút ra được, cùng lúc thanh yêu đao rơi xuống đất văng lên chọc vào nách hắn, gã sử càng cua ngất lịm đi, hữu thủ vẫn đang cắm trong vách đá, đứng chắn trước người Lý Minh khiến hai gã còn lại không dám công tới.
“Hỏng rồi hỏng rồi, có sơn thần chặn trước mặt ta!” – Lý Minh lồm cồm xách yêu đao đứng dậy, chui ra khỏi người gã sử càng cua, lấy tay đập vào đầu liên tục ra chiều đau đớn lắm.
Gã sử cây san hô sợ hãi lùi ra sau một bước nói: “Các hạ là cao thủ tông môn nào?”
Lý Minh không đáp mà hô lên: “Điệp Tử muội, mau tới trợ giúp bản tướng bắt hai tên yêu nghiệt này.”
Điệp Tử đang cùng một nhóm đánh rất hăng với địch nhân, nghe thấy Lý Minh gọi liền trông sang, nàng tuy nhỏ tuổi nhưng rất sáng ý liền hiểu ra, tung mình hụp lên lặn xuống lướt đi chộp lấy gã sử càng cua kéo về phe mình, bắt được địch nhân liền dễ nói chuyện hơn nhiều.
Gã sử vỏ sò lúc này đã lẻn ra sau, gã tung mình bay lên đem hai chiếc vò sò lớn như chiếc mâm liệng tới Lý Minh, vò sò bay đi xoay tít phát ra tiếng kêu cổ quái chấn cho bọn nữ tử hoa mắt chóng mặt, lại bắn ra xung quanh vô sô đao thủy đao, bất kể địch ta phóng ra chém loạn. Lý Minh hay tay giơ cay yêu đao lên trời, cong lưng ưỡn mông chạy tới trước mặt tên sử san hô, ý đồ muốn một đao bổ chết hắn, chân hắn bước đi lạch bạch trông rất ngộ nghĩnh.
Gã sử san hô không dám khinh thường, đem cây san hô đỏ rực trong tay điên loạn bắn ra kiếm khí, Lý Minh hoảng sợ hét lên, lăn sang núp sau một tảng đá, kiếm khí cùng thủy đao chạm nhau leng keng rồi biến mất, tảng đá chỗ hắn ngồi cũng bị băm nát bươm.
“Ai chà, bản tướng không ra tay các ngươi liền cho rằng ta vô dụng.”, Lý Minh hươu hươu trường đao khiến hai gã kia vội vã lùi về sau. Những tưởng Lý Minh đánh ra chiêu gì ghê gớm lắn, thì hắn lại dẫm phải đá trượt chân lùi về sau, trong lúc ngã yêu đao bị hắn khua ra sau đập trúng đầu một hán tử sử địa đao đang vây công Điệp Hiên, gã kia lập tức bất tỉnh nhân sự, bị Điệp Hiên một cước đá bay về sau, đám quần nữ nhanh chóng trói lại.
Lý Minh cứ thế khua khoắng nhảy nhót một hồi giữa đám thần thông giả thì đánh ngã thêm mấy người nữa, gã sử san hô kiếm khí thấy thế thì hú lên, bọn người tập kích vội vã buông địch nhân lui hết về sau. Điệp Hiên hô lên: “Mau đưa thuốc giải, bọn ta thả người.”
“Được, bọn ta tin tưởng Vô Vi Tông sẽ không nuốt lời.” - Gã sử vỏ sò ném ra một nhánh san hô, bên trong chứa một ít linh đan, bọn nữ tử vội mang tới đưa cho đám tỷ muội bị trúng ám khí uống, sắc mặt đều tươi tỉnh trở lại, chỗ vết thương đã không còn thâm đen. Điệp Hiên chờ thêm một lúc liền thả mấy gã bị bắt ra.
Gã sử vỏ sò e dè nhìn Lý Minh nói: “Các hạ bản lãnh cao cường, chúng ta không phải địch thủ, hy vọng sẽ có ngày gặp lại.”
“Yêu nghiệt to gan, xem đao!” – Lý Minh giơ cao chân trái hoành trước chân phải, yêu đao vung quá trán, người ngửa về sau, thế giống như đang diễn tuồng, định bổ về phía địch nhân, bọn kia thấy thế thì hoảng loạn nhanh chân lui hết về sau, chỉ một lát đã lẩn vào bóng tối biến mất, phía sau vẫn còn nghê thấy tiếng hô của Lý Minh: “Quân bay đâu, nhanh bắt bọn sơn tặc này lại cho bản tướng!”
Quần nữ sau khi thoát khỏi tập kích bèn tìm một sơn động trú chân, lần này chết mất gần mười vị tỷ muội khiến ai cũng đau lòng, số còn lại bị thương đều được chữa trị, không có nguy hại tới tính mạng. Điệp Hiên ngồi dựa lưng vào tường thở phì phò nói: “Lần này may mắn có vị tướng quân kia cứu mạng, chúng ta đặt chân vào loạn khu phải hết sức cẩn thận, nhanh chóng liên hệ với tông môn chi nhánh ở đó. Bọn Hắc Vực yêu tà này ngày càng lớn mật.”
Mấy vị nữ đệ tử trẻ tuổi thấy vậy thì nhao nhao hỏi: “Vị tướng ngớ ngẩn ấy giúp chúng ta ư?”
Điệp Trang đáp: “Vị tướng này bản lãnh rất cao, e rằng phải là Thâu Linh Cảnh cấp trưởng lão, hơn chúng ta một bậc!”
Điệp Tử hỏi Điệp Hiên: “Sư tỷ, tỷ có biết hắn ở môn phái nào không?”
Điệp Hiên đáp: ”Ta không nhìn ra tu vị công pháp hắn, e rằng chỉ có Vũ Thủy sư tỷ hoặc Vũ Thảo sư muội ở đây mới đoán được.”
“Vũ Thủy sư tỷ đã tới loạn khu trước, chúng ta lúc gặp sẽ hỏi một chút xem sao!” – Điệp Trang đáp lời.
Cách đó chục dặm, Lý Minh đang bên cạnh một hồ nước rửa mặt mũi, trị mấy vết bầm dập, hắn cũng thầm than may mắn trong lòng, vừa nãy hắn đã vận hết bình sinh mười thành bản lãnh cùng thân pháp ra mới thoát khỏi hiểm chiêu của mấy gã Thâu Linh Cảnh cường giả kia. Tuy nói pháp lực bọn hắn còn yếu kém, hình như là cưỡng ép thăng cấp, nhưng dù sao cũng hơn hắn một cái cảnh giới, sơ hở một chút liền mất mạng. Lý Minh đem thảo dược vò nát đắp vào mấy vết chém bên vai, gã sử san hô kiếm khí rất lăng lệ, nếu không phải trời tối khiến gã không nhìn ra vết thương, e rằng bọn hắn đã tiếp tục nhắm Lý Minh cũng bọn quần nữ tiếp tục công kích, kết quả còn chưa biết hươu chết về tay ai.