Sao hắn lại đến?
Ta run giọng gọi một câu: “Anh họ.”
Giọng nói của Thôi Chiết Ngọc nghe không ra sự vui buồn, đuôi mắt nhàn nhạt liếc qua ta, lặp lại: “Qua đây.”
Ánh mắt nặng nề, áp bách đến mức ta thở không ra hơi.
Ta bối rối như tê dại, vô thức chạy về phía hắn.
Ninh Vương nổi giận nhưng lại không dám hành động.
Thôi thị là vọng tộc thế gia trăm năm, Thôi Chiết Ngọc càng là phụ tá đắc lực của phụ hoàng, tuy hắn ta được phụ hoàng cưng chiều nhưng cũng biết chừng mực.
“Thôi Chiết Ngọc, ngươi đang cướp mỹ nhân của bản vương đấy à?”
“Nàng ấy vốn dĩ đã là người của ta rồi.”
Thôi Chiết Ngọc cởi áo khoác, bọc người ta lại rồi ôm ngang ta lên đi ra ngoài.
Ta được áo khoác hơi ẩm bao lấy, lờ mờ nghe thấy tiếng kêu gào không cam lòng của Ninh Vương.
Thôi Chiết Ngọc dẫn ta tới một đình viện, đi vòng qua hành lang vòng quanh, bước thẳng tới phòng ngủ.
“Ta còn chưa chết mà em đã muốn trèo lên cành khác rồi à?”
Thôi Chiết Ngọc ném ta lên giường, đè chặt bờ vai ta xuống, giam cầm ta dưới người.
Khuôn mặt căng cứng, đáy mắt đỏ sậm, vẻ mặt lạnh lùng.
Ta tránh né ánh mắt hắn, im lặng không nói gì.
Ta không nghĩ đến, hắn sẽ đến Kim Lăng tìm ta.
Trong bầu không khí ngưng đọng, ta ngước mặt lên, mang theo vẻ bực bội nói: “Chuyện đêm đó là bất đắc dĩ, anh họ không cần để trong lòng.”
Bên ngoài chẳng biết mưa rơi từ lúc nào, tiếng mưa róc rách, trong phòng chỉ để một ngọn đèn âm u.
Thôi Chiết Ngọc giống như bị đâm mạnh vào, đồng tử bỗng nhiên co lại.
Hắn cười lạnh một tiếng, mắt đen nặng nề.
Duỗi bàn tay như ngọc ra, giữ cằm ta hôn một cách hung ác.
“Trêu chọc ta xong mà còn muốn chạy à, muộn rồi.”
Hắn hôn vừa vội vừa mạnh, mang theo ý trừng phạt, hận không thể xé ta rồi nuốt vào bụng.
Ta phản ứng lại được, cũng tức giận, mở hàm răng ra cắn mạnh một cái.
Mùi máu tươi lan ra giữa răng môi, Thôi Chiết Ngọc kêu lên một tiếng đau đớn, hôn càng thêm hung hăng.
Đồ điên.
Ta cong gối muốn đá hắn, Thôi Chiết Ngọc nghiêng người tránh đi, cuối cùng cũng buông ta ra.
Hắn không thể tin được mà đen mặt: “Ai dạy cho em chiêu này?”
“Em sẽ không làm ngoại thất không được người khác biết đến của anh đâu, anh từ bỏ suy nghĩ này đi.” Ta phẫn hận đứng dậy khỏi giường, ngực phập phồng, nước mắt long lanh.
Thôi Chiết Ngọc ngẩn ra, nói: “Ai nói muốn em làm ngoại thất? Anh vẫn luôn định cưới em làm vợ mà.”
Bên tai vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng của hắn, ta ngây dại, trái tim siết chặt.
Ta không nghe nhầm chứ? Hắn nói muốn cưới ta?
“Anh muốn cưới em? Vì sao?” Vẻ mặt ta sửng sốt, không thể tin được mà trừng lớn mắt.
“Đương nhiên là vì thích em rồi.”
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của ta, Thôi Chiết Ngọc tỉnh táo lại, màu đỏ hồng trong mắt chậm rãi rút đi.
“Em bằng lòng không?”
Hắn hỏi ta.
*
Trong lòng ta không nói nên được là cảm giác gì, vừa đau xót vừa chua chát.
Làm chủ mẫu không phải chính là tâm nguyện lớn nhất của ta sao?
Nhưng Thôi thị là đại tộc trăm năm, sẽ không để hắn cưới ta đâu.”
“Đừng lo lắng, ta tự có cách.” Thôi Chiết Ngọc nhìn ra sự bất an của ta, chậm rãi mở miệng.
Mưa tới nhanh, đi cũng nhanh, dưới mái hiên, giọt nước nhỏ thành chuỗi.
Hắn đưa ta về Thẩm phủ, trước khi đi đã cảnh cáo mẹ kế một phen, đưa ngọc bội bên mình cho ta làm tín vật rồi quay về Kinh.
Hắn đã bị quyền thế ngấm dần quanh năm, đôi mắt lạnh lùng khiến mẹ kế sợ tới mức ngày đêm lo âu, cho ta ăn ngon uống sướng, không dám khắt khe với ta nữa.
Ta thấy kỳ lạ, vuốt ve miếng ngọc bội đó, chỉ cảm thấy mọi thứ đều không quá chân thật, tựa như đang nằm mơ.
Ta thật sự nghĩ không ra, vì sao hắn muốn cưới ta.
Sau đó, nghĩ không ra thì cũng không nghĩ nữa.
Không biết rốt cuộc Thôi Chiết Ngọc đã dùng cách gì, chưa tới một tháng, mẹ hắn đột nhiên tới nhà thăm hỏi, thay Thôi Chiết Ngọc cầu hôn ta.
Lời nói rất khẩn thiết, hận không thể để ta gả qua ngay.
Mùa xuân ấm áp, mùa xuân năm sau, ta và Thôi Chiết Ngọc thành thân.