Chiết Ngọc, nàng sợ chàng hối hận lại chán ghét nàng.
Thế là nàng lo được lo mất, cẩn thận dè dặt, không dám nói ra tình cảm mà mình đã sớm đắm chìm.
Thẩm Cẩm Châu buông hộp ra, cúi người nói bên tai Thôi Chiết Ngọc: “Chàng không thể chết được, em vẫn còn chuyện chưa kịp nói với chàng.”
Nàng lau nước mắt, rửa mặt, sau khi xé thư hòa ly thì yên lặng ngồi bên giường.
Giống như kỳ tích, sau nửa đêm, Thôi Chiết Ngọc vốn dĩ sốt cao bắt đầu có dấu hiệu hạ sốt.
Nha hoàn cũng khuyên nàng đi nghỉ ngơi trước, Thẩm Cẩm Châu lắc đầu từ chối, luôn trông coi Thôi Chiết Ngọc.
Ánh rạng đông sáng ngời, không khí ẩm ướt mà lạnh lẽo.
Thôi Chiết Ngọc chậm rãi mở mắt ra.
Chàng vừa mở mắt đã nhìn thấy người đang ngồi bên giường.
“Ta đã nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường đến dẫn hồn ta đi, nhưng tựa như nghe thấy em đang nói chuyện với ta nên ta không đi theo bọn họ.”
Thôi Chiết Ngọc khàn giọng, bình tĩnh nhìn Thẩm Cẩm Châu.
Trái tim đập nhanh, lòng tràn đầy chờ mong và thấp thỏm.
Vành mắt Thẩm Cẩm Châu ửng đỏ, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng.
Giống như hoa đào nở muộn vào mùa đông.
Nàng được như ý nguyện, nói ra câu mà chàng đã chờ mong rất lâu —
“Em yêu chàng.”